Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Chiếc Santana màu trắng vững vàng chạy về hướng ký túc xá độc thân của Cố Thanh, Cố Thanh lái xe cùng Vũ Văn ngồi ở ghế phó lái một đường không nói chuyện, ngồi ở băng ghế sau là hắc cẩu Huyền Cương cũng thành thành thật thật không rên một tiếng.

Hai người một cẩu trở lại nhà Cố Thanh, Cố Thanh sắp xếp cho Vũ Văn tắm rửa, lại nấu cho y và Huyền Cương một phần mì gói, trong nhà cũng chỉ có thứ này có thể ăn. Cố Thanh lại lái xe đi đến siêu thị gần đó mua cho Vũ Văn vài bộ quần áo cùng cồn i-ốt, bông y tế và băng gạc xử lý vết thương, đây chính là lần đầu tiên Cố Thanh để một người nam nhân bước vào nhà của cô chính cô cũng không rõ vì sao lại đối với Vũ Văn như vậy, có lẽ chỉ là vì hiện tại Vũ Văn nhìn qua rất cần sự giúp đỡ của cô đi. . . . . .

Khi Cố Thanh về đến nhà lần nữa, Vũ Văn đã nằm ngủ trên giường của cô trên mặt và trên cánh tay y là vết thương xanh tím rất xúc mục kinh tâm (nhìn thấy mà đau lòng) , Cố Thanh than nhẹ một tiếng, lấy ra cồn i-ốt bông y tế và băng gạc, đơn giản rửa sạch băng bó một chút. Bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện này, lăn qua lăn lại xong vết thương của Vũ Văn, Cố Thanh cũng mệt mỏi quá chừng, cô ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, rất nhanh đầu liền ngã sang một bên, tiến vào mộng đẹp.

Chờ đồng hồ treo trên tường báo giờ Cố Thanh mới giật mình tỉnh lại, Vũ Văn và Huyền Cương cũng đã biến mất. Cố Thanh nhìn trên giường, Vũ Văn đã đem quần áo cô mua mặc đi rồi. Cô có chút thất vọng, ngồi ở bên giường, không biết nên làm gì, lại phát hiện trên TV hé ra một cuốn sổ ghi chú, kéo xuống nhìn, mặt trên viết bốn chữ cứng cáp, "Cố Thanh, cám ơn!" Cố Thanh mỉm cười, cảm giác ngày hôm nay của mình cuối cùng cũng không vô ích.

"Tít tít. . . . . ." Di động lại vang lên, gần đây Cố Thanh đã bắt đầu có chút sợ hãi tiếng chuông di động, bởi vì mỗi lần nhận điện thoại đều không có tin tức gì tốt lành. Cô kháng cự lại làm ra vẻ không nghe thấy, bất đắc dĩ đối phương thật sự rất cố chấp, chuông điện thoại di động vẫn liên tục chưa dừng, Cố Thanh không còn cách nào, cầm lên nhìn một chút, là Lưu Thiên Minh! Cô đành phải nhận.

"Cố Thanh, đang ngủ sao? Đã quấy rầy cô rồi!" Thanh âm Lưu Thiên Minh tựa hồ đã khôi phục lại trầm ổn ngày thường, "Điều tra cao ốc Đằng Long cần sự trợ giúp của cô, có thể tới cao ốc bên này một chút không?"

Trong lòng cố Thanh nhịn không được âm thầm mắng một câu thô tục, nhớ bản thân đâu phải cảnh sát, làm sao mà sự tình gì đều tìm tới cô? Nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng.

Ước chừng khoảng 7h, Cố Thanh đã đứng dưới lầu cao ốc Đằng Long, màn đêm đã chậm rãi buông xuống, tầng 22 và 23 của cao ốc đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng trông thấy có bóng dáng của cảnh sát hiện lên trước cửa sổ. Cố Thanh nhớ tới Vũ Văn Thụ học có nói qua, ban đêm tốt nhất đừng tiếp cận tòa nhà này, cô liền không dám đi lên, chỉ gọi Lưu Thiên Minh từ trên lầu kêu xuống.

Lưu Thiên Minh ôm một đống văn kiện lớn xuất hiện trước mặt Cố Thanh, mang trên mặt thần tình không thể tưởng tượng được.

"Cố Thanh, tôi nhớ rõ cô hỏi tôi, có tin tưởng thế gian này có quỷ hay không, tôi tuy rằng không tin vào quỷ thần, nhưng tôi thật rất nguyện ý đem án kiện này đặt trên người chúng nó. Bởi vì sự tình này quả thật rất khó lý giải. . . . . ."

"Lưu đội trưởng, thứ tôi gặp phải hẳn là cùng vụ án này không liên quan, anh không phải cho rằng tôi cùng vụ án có dính dáng chứ?"

"Không đúng không đúng, tôi sao lại nghĩ như vậy, gọi cô tới là có việc khác cần sự trợ giúp của cô. Cô còn nhớ lúc sáng tôi từng miêu tả cho cô cảnh tượng huyết tinh đêm qua tôi thấy không?"


"Tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng quên đi những lời anh nói kia." Cố Thanh cau mày.

"Vào buổi chiều khi tôi lần thứ hai trở lại hiện trường, trên tường bên cạnh di thể của Trương Kiến Quốc, thậm chí có người đã dùng máu viết hai chữ thật to -- Lam Nguyệt! Mà tôi rõ ràng nhớ kỹ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi đó, trên tường không có chữ!" Sắc mặt Lưu Thiên Minh có chút trắng bệch.

Cố Thanh hoảng sợ nhìn Lưu Thiên Minh, không dám ngẫm nghĩ ý vị này là như thế nào.

"Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã có, lần này đặc biệt mời nhà động vật học đến hỗ trợ phân tích, nguyên nhân cái chết kinh khủng của Vương Phi, từ hiện trường đến xem, là bị một loại sức mạnh thật lớn vặn xoắn thành như vậy, trong tự nhiên tựa hồ chỉ có bị mãng xà quấn mới có loại tình cảnh này, nhưng trên di thể còn bao gồm cả dấu vết động vật cắn xé thuộc loài bò sát."

"Loài bò sát? Anh nói. . . . . ." Cố Thanh có chút khó hiểu.

"Loài bò sát, ví dụ như. . . . . .Cá sấu!" Lưu Thiên Minh nói, sau đó liền trông thấy sắc mặt Cố Thanh trở nên rất khó coi.

"Và Trương Kiến Quốc. . . . . ." Nhắc tới Tiểu Trương, Lưu Thiên Minh chung quy cần chút thời gian bình ổn cảm xúc, "Tình trạng của Trương Kiến Quốc, lại giống như bị một quả chùy thật lớn va đập lặp đi lặp lại nhiều lần, vết thương trên bụng và trên mặt bị xé rách, cũng là động vật thuộc loài bò sát tạo thành. . . . . ."

"Lưu đội trường, nếu bản báo cáo khám nghiệm tử thi của các anh không có gì sai lầm, đây thật khiến người ta quá khó tin, chẳng lẽ cao ốc Đằng Long là một vườn bách thú?" Cố Thanh nhợt nhạt nghiêm mặt nói một câu hài hước, nhưng tuyệt không buồn cười chút nào.

"Tôi cũng biết kết quả này rất khó tiếp thu, hết thảy tựa hồ cũng không phải năng lực mà con người có khả năng đạt tới, mà hiện trường chứng cứ duy nhất lưu lại có thể cùng người có liên quan, cũng chỉ có hai chữ Lam Nguyệt trên tường."

Lưu Thiên Minh đem đống văn kiện lớn cầm trong tay mở ra, xuất ra bức ảnh chụp đưa cho Cố Thanh, trên ảnh chụp, là hai chữ lớn máu chảy đầm đìa, hồi nhỏ Cố Thanh từng học qua thư pháp, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy được, giữa bút họa hai chữ này, lộ ra một cỗ bi phẫn.

"Lam Nguyêt, ánh trăng màu lam? Lần trước bảo vệ phát điên kia cũng không ngừng nhắc tới hai chữ này, rốt cuộc là có ý gì chứ? Mà ta có năng lực giúp đỡ gì chuyện gì chứ?" Cố Thanh liên tiếp đặt ra nghi vấn.

"Ý nghĩa sâu xa của Lam Nguyệt còn chưa rõ ràng, nhưng bút tích của hai chữ này cũng là một manh mối, hy vọng có thể từ nhân viên trong nội bộ công ty của cô tiến hành điều tra bút tích của mọi người, cái này cần lãnh đạo công ty như cô trợ giúp."


"Việc này hẳn là gọi Trần Từ tới a, trên tay ông ta nắm hồ sơ nhân sự có thể có lưu lại bút tích hữu ích."

"Không, trước mắt toàn bộ viên chức trong cao ốc các cô, trừ cô ra là trong sạch, người khác cũng không thể loại bỏ bên ngoài, bởi vì đêm qua cô và tôi cùng một chỗ." Nói đến đây, ánh mắt Lưu Thiên Minh lưu lại trên mặt Cố Thanh.

"Vậy chuyện này liền giao cho tôi đi, tôi có quyền hạn xem số liệu nhân sự phục vụ trong công ty, có thể thông qua internet đối chiếu quét hình bút tích của toàn bộ viên chức trong công ty." Cố Thanh nhẹ nhàng lách mình, tránh được ánh mắt của Lưu Thiên Minh.

"Đúng rồi, Vũ Văn Thụ Học đâu? Lưu Thiên Minh tựa hồ hạ chút khí lực, mới nhắc tới cái tên này.

"Không biết, hôm nay tôi đem anh ấy dẫn đến nơi tôi ở, để anh ấy nghỉ ngơi một chút, về sau anh ấy và hắc cẩu kia cùng rời đi, cũng không biết hiện tại ở nơi nào."

"Cô dẫn y vào nhà cô?"

"Ừ. . . . . ."

Lưu Thiên Minh nâng đầu nhìn bầu trời, nói: "Lần trước ở Vô Hạn Hải, cô có nói qua với tôi, Vũ Văn Thụ Học từng dẫn cô đến tầng 12, lúc ở trong thang máy, cô trông thấy một tấm gương lớn. Hôm nay, tôi cũng đã đến tầng 12."

Cố Thanh cả kinh, cô đã mau quên mất chuyện này rồi.

"Trải qua điều tra, chúng tôi tại trên mặt tấm gương lớn tìm thấy dấu vân tay của Vũ Văn Thụ Học, ngay tại mặt sau tấm gương trên mặt đất, để lại một vệt kéo di chuyển tấm gương, theo dấu vết này, chúng tôi ở bên trong phòng vệ sinh tầng 12, tìm được vị trí ban đầu của tấm gương."

Cố Thanh che miệng, chuyện này thật là khiến người ta chấn kinh rồi!


"Anh. . . . . .Anh nói là, tấm gương này do Vũ Văn từ trong phòng vệ sinh lấy xuống, kéo tới trước cửa thang máy?"

Lưu Thiên Minh gật đầu.

"Vậy anh ấy vì sao làm như vậy? Chẳng lẽ. . . . . ." Cố Thanh không dám nói ra kết luận.

Lưu Thiên Minh thay cô nói: "Trừ khi thứ cô trông thấy ở tầng 12 là quỷ ảnh, là có tồn tại thật sự, mà không phải là bóng của cô, Vũ Văn Thụ Học rất rõ ràng điểm này, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, y không hy vọng cô truy đến cùng, liền dụng tâm lương khổ mà sắp đặt diện cục như vậy."

Nói đến đây, hai người đều trầm mặc, trong lòng có đủ loại tư vị.

"Đoong. . . . . .Đoong. . . . . ." Quả chuông lớn nơi tháp đồng hồ xa xa gõ liền tám tiếng, Cố Thanh hơi kinh hoảng nói với Lưu Thiên Minh: "Vũ Văn có nói qua, ban đêm sau 9h nhất định không thể ở lại trong cao ốc, anh mau an bài các đồng nghiệp của anh rời khỏi thôi!"

Lưu Thiên Minh cười đến có chút gượng gạo, "Tôi thật sự không thể nào nguyện ý tin tưởng lời tên kia nói, bất quá cũng thực sự không còn sớm nữa, hãy để cho các huynh đệ về nhà vậy."

Hai người tạm biệt nhau, Lưu Thiên Minh đi lên lầu gọi các đồng sự, Cố Thanh thì đi bộ đến bãi đỗ xe ngầm, lấy chiếc xe Santana trắng của cô.

Lão nhân trông coi bãi đỗ xe đã về nhà, thanh chắn lối vào được kéo lên cao, giày cao gót của Cố Thanh dẫm trên nền xi măng, phát ra tiếng "Cộp. . . . . .Cộp. . . . . .". Bên trong bãi đỗ xe chỉ còn chiếc Santana của cô đỗ lại, xung quanh trống rỗng.

Cố Thanh tiến vào bên trong xe, liến tiếp khởi động hai lần đều tắt máy, cô nhẹ nhàng vỗ vào trên tay lái, nói thầm một câu: "Xe hư gì sao. . . . . ."

Lần thứ ba khởi động, cuối cùng cũng được, Cố Thanh không vội giẫm lên chân ga, để động cơ thoáng làm nóng một lát.

Đột nhiên, Cố Thanh nghe thấy một tiếng gào thét trầm thấp, thanh âm không lớn, nhưng rất rõ ràng, là từ phía sau cô truyền đến. Cố Thanh mạnh quay đầu lại, sau xe cái gì cũng không có, Cố Thanh lại nhìn chỗ ngồi phía sau xe, cũng không có bất luận cái gì kỳ quái. Cô nhớ tới Tiểu Trương chết thảm, nhất thời cảm thấy được sau lưng có một cỗ hàn khí dâng lên. Cố Thanh vội giẫm lên chân ga, Santana hướng cổng ra chạy tới.

Khi ở sườn dốc cách cửa ra còn 30 thước nữa, Cố Thanh nghe thấy tiếng gào thét thứ hai, tiếng gào thét này cách cô quá gần, giống như ngay sau tai cô "Aaaaa. . . . . ." Tiếng gào thét trở nên có phần the thé, Cố Thanh lại lần nữa quay đầu, một đầu quái thú cư nhiên đang ở trên chỗ ngồi phía sau xe cô!

Quái vật kia cũng không lớn, hình thể như một con báo, nhưng toàn thân vân hổ, màu sắc sặc sỡ, kỳ quái nhất chính là đầu quái vật, cư nhiên lại hé ra khuôn mặt người vô cùng dữ tợn! Cố Thanh hoảng sợ, mạnh giẫm một cước lên phanh xe, nhưng quái thú kia lại mượn tác dụng phanh đột ngột này nhảy tới, lao thẳng hướng yết hầu của Cố Thanh.


Cố Thanh mắt thấy quái thú nhào tới, khuôn mặt người quỷ dị kia đột nhiên cười dữ tợn, hé miệng, lộ ra hai hàng răng nanh! Cô hét lên một tiếng, quay đầu tránh đi quái vật kia. Quái thú không nhào vào nơi cổ của Cố Thanh, nhưng lại thuận thế ở trên bả vai cô hung hăng cắn một cái!

Cố Thanh kêu thảm một tiếng, lấy tay chộp lấy quái vật kia, quái vật dễ dàng tránh thoát tay Cố Thanh, mạnh vẫy đầu xé một cái, nhảy trở lại chỗ ngồi phía sau xe, da thịt trên vai Cố Thanh bị nó xé xuống một khối. Cố Thanh đau đến suýt nữa ngất xỉu, đang lúc rối ren muốn mở cửa xe, nhưng làm thế nào cũng mở không ra. Mắt thấy quái vật kia nuốt vào phần da thịt của Cố Thanh, thoáng cười ác độc, làm ra vẻ lần nữa muốn đánh tới, Cố Thanh đã hết đường tránh né.

Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen đâm nát cửa sổ sau xe, hướng quái vật kia đập mạnh vào, quái vật kia bay ngang lên không trung đập vào trên kính chắn gió, thủy tinh bị đụng phải vỡ nát, quái vật cũng bay ra ngoài. Bóng đen rơi xuống ghế phó lái, lại nhảy lên, bay ra ngoài xe. Cùng lúc đó, cửa bên ghế điều khiển được giật ra từ bên ngoài, Cố Thanh tựa vào trên cửa xe đứng không vững, cũng té nhào ra ngoài.

Trước khi Cố Thanh thất kinh ngã xuống đất, đã được một cánh tay hữu lực bắt được, Cố Thanh nhìn lại, nhất thời lệ nóng lưng tròng, đỡ lấy cô, chính là Vũ Văn Thụ Học!

Bóng đen cứu Cố Thanh ở thời khắc nguy cấp kia, chính là hắc khuyển Huyền Cương, nó đá quái vật mặt người thân hổ kia ra ngoài xe, trên mặt đất hình thành thế giằng co. Hai con thú đều gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa xông vào nhau cùng một chỗ. Tuy rằng thân hình Huyền Cương so với quái vật kia lớn hơn rất nhiều, nhưng quái thú này thắng ở động tác linh hoạt, sau một phen cắn xé, hai bên đều bị thương mấy chỗ. Vũ Văn trông thấy Huyền Cương không chiếm được nhiều tiện nghi, buông Cố Thanh ra, mạnh vọt lên.

Chỉ thấy y gầm nhẹ một tiếng: "Nghiệt súc!" Hai tay tức khắc dấy lên một khối cầu lửa màu xanh, hướng về phía quái thú kia uy hiếp, quái thú tựa hồ rất kiêng kị ngọn lửa màu xanh trong tay Vũ Văn, liên tục lui về phía sau vài bước, phát ra tiếng gào thét cực kỳ thê lương. Huyền Cương ở thời khắc Vũ Văn nhằm phía quái thú, bay nhanh đến từ phía sau quấn lấy quái thú, quái thú chỉ một mực tránh né Vũ Văn, không chú ý Huyền Cương phía sau, nhất thời bị hai móng vuốt sắc bén của Huyền Cương từ sau chế trụ, không thể động đậy. Trong nháy mắt Vũ Văn nắm chặt cơ hội này, mang theo ngọn lửa giữa hai tay gắt gao nắm lấy cổ của quái thú, quái thú liên thanh kêu thảm thiết, tứ chi sắc bén khua khoắng.

Vũ Văn nửa ngồi chồm hổm, sắc mặt chăm chú, hai tay mạnh tách ra, cứng nhắc mà đem đầu và thân hình quái thú xé thành hai đoạn!

Cố Thanh mục trừng khẩu ngốc chứng kiến hết thảy, thậm chí quên mất miệng vết thương của mình còn đang chảy máu. Vũ Văn đem thân thể còn thừa lại của quái vật vứt đi, sải bước trở về bên cạnh Cố Thanh, y cởi áo trong của mình, lấy ra một trường đao Thụy Sĩ cắt lấy một tay áo, đem bả vai bị thương của Cố Thanh băng bó lại.

Cố Thanh mở miệng, qua một hồi lâu, mới hỏi: "Vật kia. . . . . .Đến tột cùng là cái gì hả?"

Vũ Văn nâng Cố Thanh từ trên mặt đất lên, dẫn cô đến chỗ thân đầu tách rời của quái vật kia. Huyền Cương đang không ngừng liếm ăn máu tươi chảy ra từ bên trong xoang cổ của quái vật, đầu quái vật lăn ở một bên, biểu tình người dữ tợn trên mặt đã cứng lại. Cố Thanh không dám nhìn kỹ, tránh phía sau Vũ Văn.

Vũ Văn nhìn Cố Thanh, lại nhìn quái vật trên mặt đất, chậm rãi nói: "Mặt người thân hổ, hình dáng của nó như con báo, thích ăn thịt người, đây là ma thú thượng cổ Khiết Dư (*) !"

____________________________

(*) 猰狳 đây là tên tiếng Trung, ta tìm được hình vẽ minh họa nhưng lại ko giống với Nạp Lan ca miêu tả, theo như miêu tả của Nạp Lan ca thì giống với bộ dáng của Đào Ngột hơn nên lúc đầu ta bị lầm T__T Theo như trên baidu miêu tả Khiết Dư giống với con tê tê, chữ Dư cũng có nghĩa là con tê tê >_<

[http://1.bp.blogspot.com/-1YJeAyZKbF.../14738258.jpg] [http://1.bp.blogspot.com/-1YJeAyZKbF.../14738258.jpg]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận