Một khắc nhảy từ tường vây rơi xuống đất kia, bởi vì trên mặt đất lầy lội trơn ướt, Đường Khảo ôm máy quay suýt nữa cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất! May mắn Đinh Lam rơi xuống trước nhanh tay lẹ mắt, một phen kéo lại dây máy quay, Đường Khảo mới không ngã cạp một miệng bùn.
"Não nhỏ của cậu có phải có vấn đề hay không a? Thăng bằng kém như vậy?" Cho dù hiện tại không khí khẩn trương, Đinh Lam vẫn nhịn không được mở miệng châm biếm.
"Suỵt. . . . . ." Ngày thường Đường Khảo khẳng định sẽ trả đũa nhưng hôm nay lại treo biển miễn ngừng chiến, "Đừng để thầy Vũ Văn nghe thấy, thầy mà biết chắc chắn sẽ đem chúng ta đuổi ra."
Hai đứa rón ra rón rén ở phía sau một loạt kiến trúc tạm thời tiến lên phía trước. Sau khi đã thò đầu ra quan sát, bọn họ phát hiện Vũ Văn cùng Austin đứng dưới cần trục hình tháp, chẳng qua khoảng cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen ẩn ẩn lờ mờ, Đinh Lam vỗ vỗ Đường Khảo, nhẹ giọng nói: "Ngay tại nơi này nhé? Tới gần nữa sẽ bị phát hiện đó!" Đường Khảo quay đầu nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy có chút quen mắt, đây không phải là gian phòng nhỏ Dịch Nam Hành giam giữ Trương Nguyệt Thần sao?
Cửa gỗ lúc ấy từng bị Đường Khảo một cước đá văng, giờ phút này cũng chỉ khép hờ, hai đứa lặng yên không một tiếng động tiến vào trong phòng, may mắn tìm được một cái công sự che chắn tuyệt hảo. Ngay sau đó, Đường Khảo tay chân lanh lẹ lấy ra chân chống, nhanh chóng đem máy quay gác trước cửa sổ phòng nhỏ, từ giữa hai phiến cửa sổ lôi ra ống kính máy quay ngắm chuẩn hướng cần trục hình tháp.
Đinh Lam mở ra màn hình tinh thể lỏng, không khỏi thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ phát hiện, mắt người còn có thể phân biệt ánh sáng nhạt, trên màn hình tinh thể lỏng lại là một mảnh đen kịt, Đường Khảo chưa từ bỏ ý định đem hình ảnh phóng đại mấy lần, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì.
"Không có biện pháp, về sau phần phim tài liệu này cho dù truyền ra, cũng chỉ có thể lấy đảm đương hình ảnh kinh dị. . . . . ." Đường Khảo lắc đầu, mở ra chế độ hồng ngoại ban đêm của máy quay. Chế độ chuyển đổi này thật sự là hiệu quả tức thì, thân ảnh gầy gò của Vũ Văn nhất thời xuất hiện trên màn hình tinh thể lỏng, chẳng qua hình ảnh một mảnh phiếm xanh, lộ ra chút quỷ khí dày đặc, Vũ Văn và Austin lại thời gian dài không có động tác gì, nhìn qua thật đúng là như hai cô hồn dã quỷ lênh đênh trôi giạt.
Từ trong màn hình có thể nhìn ra hai người Vũ Văn và Austin đang trò chuyện, chẳng qua khoảng cách quá xa, không thể nghe thấy nội dung bọn họ nói. Đợi hồi lâu, Bách Diệp vẫn chưa xuất hiện, Đường Khảo và Đinh Lam bắt đầu cảm thấy rình coi có chút nhàm chán. Ngoảnh lại nhìn xem trong phòng còn sót lại hai ván giường gỗ, hai đứa không hẹn mà cùng nhớ tới buổi tối gặp mặt cuối cùng với Dịch Nam Hành.
"Ôi. . . . . .Nếu lão Dịch không đào mấy món binh khí cổ quái kia ra, chúng ta hiện tại e rằng ngay cả phim cũng quay xong rồi. . . . . ." Đường Khảo thở dài nói.
"Nào có nhanh như vậy? Nữ diễn viên chính của cậu ở đâu ra nha?" Đinh Lam hừ lạnh một tiếng.
"Trương Nguyệt Thần nếu không bị thương, vẫn có thể tiếp tục làm nữ diễn viên chính của chúng ta a. . . . . .Đúng rồi! Cậu ấy hiện tại thế nào?"
"Ừm. . . . . .Nàng đã khôi phục nhanh hơn dự đoán nhiều, bác sĩ đều có chút giật mình, không đến hai tháng nữa, thì có thể gắng gượng xuống giường rồi, chẳng qua vẫn không thể tùy ý đi lại."
"Cậu hẳn phải đến bồi bồi nàng nhiều hơn, dù sao người ta hiện tại biến thành như vậy, cậu nhiều ít cũng có chút trách nhiệm. . . . . .Đương nhiên, tớ cũng biết cùng loại hoa hoa công tử như cậu nói trách nhiệm gì gì đó, chỉ là đàn gảy tai trâu, hắc hắc. . . . . ."
"Ít nói nhảm! Tớ mỗi cuối tuần đều đến bệnh viện bồi nàng!" Đinh Lam hung hăng dựng thẳng ngón giữa về phía Đường Khảo.
"Nhưng sao tớ cảm thấy cậu đối với tiểu sư muội của thầy Vũ Văn người ta có chút ý tứ nha?" Đường Khảo trêu ghẹo.
"Ai lại đi yêu thích cái loại Mẫu Dạ Xoa đó chứ?" Đinh Lam khẽ đảo mắt khinh thường, "Tớ chỉ do nể mặt thầy Vũ Văn, nén giận mà thôi."
"Suỵt! Bách Diệp đến!" Đường Khảo đột nhiên nghiêng người.
Quả nhiên, thân ảnh của Bách Diệp Thân Hoành xuất hiện trên màn hình tinh thể lỏng, Đinh Lam đưa tay nhìn đồng hồ một chút, lúc này chính là 10h đúng, Bách Diệp đã đến đúng giờ ước định. Nhìn bộ dáng Bách Diệp giống như tự nhiên như không, Đường Khảo thế nào cũng sẽ không ngờ tới mới vừa rồi Bách Diệp bên ngoài tường vây từng tâm tình kích động cùng Phương Hân đối mặt nói chuyện.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Bách Diệp cùng Austin và Vũ Văn sau khi chào hỏi, hữu ý vô ý mà hướng vị trí Đường Khảo liếc mắt nhìn, trên mặt cư nhiên lộ ra nụ cười cổ quái. Đường Khảo và Đinh Lam đều từ trong màn hình nhìn thấy nụ cười quái dị kia của Bách Diệp, trong lòng hai người nhịn không được phát lạnh, chẳng lẽ Bách Diệp đã biết hành tung của bọn họ?
"Nếu hai vị đều đã đến, chúng ta bắt đầu đi." Bên cạnh, Vũ Văn đã chuẩn bị kỹ càng, bình bình vươn hai tay. "Các cậu có thể đồng thời đem tà binh đưa vào trong tay của tôi."
"Thầy Vũ Văn, một khi tà binh vào trong tay thầy, lập tức sẽ sản sinh lực khống chế cường đại, thậm chí xuất hiện năng lượng quấy nhiễu sóng não, thầy có thể đồng thời nắm trong tay hai thanh tà binh sao?" Bách Diệp dường như có chút lo lắng.
"Haha. . . . . .Nhóm các cậu đã tìm đến tôi rồi, chung quy nên đối với tôi có chút lòng tin chứ?" Vũ Văn ảm đạm cười.
Austin thấy việc đã đến nước này, liền không hề dài dòng, đem hai bộ phận cấu thành thập tự thương lần lượt từ trong cơ thể rút ra, một màn này Vũ Văn đã gặp qua, nên không cảm thấy kỳ quái, hai đứa kia dùng camera lén lút quay lại bắt đầu hút một ngụm khí lạnh.
Thập tự thương hiện hình, quanh thân tức khắc hiện ra một quầng sáng màu lam, Vũ Văn tuy còn chưa tiếp xúc đến thập tự thương, nhưng cũng cảm thấy một trận hàn ý rét thấu xương, mà Huyền Cương bên cạnh cũng đồng dạng cảm thụ được một loại uy hiếp vĩ đại, bắt đầu hướng Austin điên cuồng sủa, tựa hồ đối với thanh trường thương từng thương tổn nó ôm địch ý cực đại. Trong miệng Vũ Văn khẽ niệm tụng Vô Định Chú, đưa bàn tay đặt trên đầu Huyền Cương, Huyền Cương lúc này mới dần bình tĩnh trở lại.
Bách Diệp thấy tầm mắt Austin nhìn chăm chú vào mình, cũng liền rút ra trường đao Shamshir, lúc trường đao hiện thân, phát ra tiếng kim thiết giao kích mãnh liệt, ngay cả Đinh Lam Đường Khảo trốn trong phòng nhỏ cũng có thể rõ ràng nghe thấy. Để cho tiện Vũ Văn đồng thời cầm lấy hai thanh tà binh, Bách Diệp và Austin liền đến gần hơn một chút, hắc sắc khí diễm tỏa ra quanh thân trường đao Shamshir kia cùng quang mang lam sắc phủ quanh thập tự thương vừa tiếp xúc, lập tức quấn cùng một chỗ, giữa Bách Diệp và Austin hình thành một đoàn chướng khí lam thẫm, tựa hồ giữa lúc tương hổ sản sinh ra cảm ứng nào đó.
Vũ Văn đi về phía trước hai bước, bắt đầu đến gần quan sát hai thanh tà binh này, Austin thấy Vũ Văn tiếp cận, cổ tay hơi khẽ động, mũi nhọn thập tự thương kia vốn là nằm ngang phẳng lập tức keng một tiếng dựng đứng lên! Vũ Văn biết Austin nâng thế này vốn là ý tốt, sợ hai mũi nhọn nhỏ của trường thương cắt bị thương mình, nhưng trong mắt bọn Đường Khảo, lại thay Vũ Văn lau một phen mồ hôi, sợ Austin đột nhiên chém ngang một thương, khoảng cách gần như vậy, Vũ Văn sẽ trốn không thoát.
Vũ Văn đứng giữa hai thanh tà binh, chậm rãi quét mắt nhìn thập tự thương, khi y nhìn đến lưỡi thương, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm lắp bắp kinh hãi. Lần đầu tiên tiếp cận thập tự thương ở khoảng cách gần như vậy, Vũ Văn phát hiện dưới gốc lưỡi thương có đúc một ký hiệu hình tròn, ký hiệu này là một chữ khắc chìm lõm xuống, hoa văn là hình một khối đầu dị thú nửa sư nửa hổ!
Thời cổ khi đúc binh khí, thường sẽ khắc tên của thợ đúc binh khí, nếu như là xưởng binh khí nổi danh, còn có thể khắc vào huy hiệu ấn ký độc quyền, để biểu thị sự đặc biệt của chúng. Trên thập tự thương có một ký hiệu, hẳn là chuyện bình thường, nhưng khiến Vũ Văn giật mình chính là, thanh kiếm Keris giấu trong nhà mình, trên lưỡi dao gần phần bảo vệ tay cũng có một ký hiệu hình tròn cùng chữ khắc chìm trước mắt này giống nhau như đúc! Kiếm Keris và thập tự thương từ Malaysia và Nhật Bản, hai nơi cách xa nhau mấy ngàn dặm, tại sao lại sử dụng ký hiệu tương đồng?
Vũ Văn ngăn chặn nghi vấn trong lòng, lại đem tầm mắt chuyển hướng trường đao Shamshir trong tay Bách Diệp, Bách Diệp thấy ánh mắt Vũ Văn quét nhìn đến trường đao, hắn trước sau như một bình tĩnh cư nhiên hơi có chút khẩn trương, chẳng qua lực chú ý của Vũ Văn vẫn đặt trên trường đao, thấy quanh thân lưỡi đao không có ký hiệu gì đặc biệt, trong lòng Vũ Văn thoáng có chút thất vọng, vẫn chưa chú ý tới thần sắc biến hóa vi diệu của Bách Diệp.
Nhưng ở xa xa một bên quay phim một bên theo dõi Đinh Lam lại chú ý tới vẻ mặt biến hóa rất nhỏ của Bách Diệp, hắn nghi hoặc hỏi: "Lão Đường, cậu có chú ý không, khi thầy Vũ Văn đang kiểm tra thanh trường đao kia, nhóc Nhật Bản này tựa như có chút khẩn trương!"
"Ừ! Tớ cũng nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt như vậy, người này đột nhiên lộ ra biểu cảm như là tên trộm bị người mất của bắt được tay, thật sự có chút khả nghi!" Đường Khảo cũng chú ý tới chi tiết này.
"Sau cái chết của Tùy Lăng, trường đao Shamshir trong tay hắn từng bị Bách Diệp dùng đồ dỏm thay xà đổi cột, chẳng lẽ. . . . . .Người này lại dùng một thanh trường đao Shamshir giả đến lừa gạt thầy Vũ Văn?" Trong óc Đinh Lam toát ra một ý niệm.
"Không thể nào. . . . . ." Đường Khảo cau mày phân tích: "Lần trước cây đao kia không thể lừa gạt được đôi mắt của thầy Vũ Văn, Bách Diệp sẽ không ngu dại đến mức dùng lại chiêu này chứ? Còn nữa cậu xem trên đao này phát ra khí diễm, không phải tà binh e rằng không có cách nào khác làm được hiệu quả như thế." Đường Khảo còn chưa biết khí diễm tỏa ra trên tà binh này chính là hư linh bám trên binh khí, nếu không phải sử dụng chế độ quay đêm hồng ngoại, khí diễm quỷ dị này bọn họ sẽ không nhìn thấy.
Vũ Văn sau khi xác nhận tà binh của hai người đều không có vấn đề gì, năm ngón tay phải liền chậm rãi nắm sống đao của trường đao Shamshir, tay trái thì cầm chuôi của thập tự thương. Dưới ánh mắt ra hiệu của Vũ Văn, Bách Diệp và Austin cơ hồ đồng thời buông lỏng tà binh trong tay.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Trong phút chốc! Hai đợt khí quang một đen một lam vốn vờn quanh thân tà binh, cư nhiên giống như hai độc xà đột ngột chấn kinh, cực nhanh dọc theo cánh tay Vũ Văn hướng về phía trước leo lên, cấp tốc hướng đầu của y phóng đi! Vũ Văn chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, trước mắt dường như rơi xuống một màn đêm đen đặc, Bách Diệp và Austin gần trong gang tấc cũng biến thành hai bóng người mờ nhạt, một loại sức mạnh rung động trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân, mà hai kiện tà binh kia tựa như có sinh mệnh, đang liều mạng muốn hướng thân thể Vũ Văn chui vào! Trong lòng Vũ Văn thầm kêu không ổn, lúc trước khi khống chế thanh Keris, cũng không bị lực đạo như vậy trùng kích, tự biết lần này đã quá khả năng, e rằng phải chịu khổ sở. . . . . .Hiện tại năng lượng tà binh này bạo tăng, chẳng lẽ là vì hấp thụ sức mạnh của Bách Diệp và Austin?
Nhưng giờ phút này Vũ Văn không còn kịp tinh tế tự hỏi, y chỉ có thể ép buộc bản thân không bị sức mạnh của tà binh hấp dẫn, không ngừng niệm tĩnh tâm chú, cố gắng bảo trì tâm linh của mình một mảnh trống rỗng quang minh. Chỗ hai tay tiếp xúc tà binh dần dần hiện ra một đoàn hào quang bạch sắc, chậm rãi khắc chế hai luồng quang mang tà dị dâng lên.
Bách Diệp và Austin sau khi mất đi tà binh, trong thần sắc cư nhiên cho thấy cấp độ ủ rũ bất đồng, thật giống như tà binh kia vốn là một phần thân thể của bọn họ, hiện tại cứ như tráng sĩ cụt tay, liên lụy một khối huyết nhục cũng bị tà binh tha đi rồi.
Vũ Văn ngưng thần tụ khí một lúc lâu, thật vất vả mới khống chế được khát vọng của hai thanh tà binh đối với máu tươi, bức màn bóng tối chặn trước mắt cũng chậm rãi tiêu tán đi, y hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc đang muốn song chưởng giao nhau, đem hai kiện tà binh phân biệt trả lại cho Bách Diệp và Austin, Vũ Văn lại trông thấy chuôi đao ngà voi tinh xảo của trường đao Shamshir kia, đồng dạng khắc một ký hiệu vòng tròn, trong ký hiệu khảm tơ vàng buộc vòng quanh hình dị thú nửa sư nửa hổ, cùng trên thập tự thương kia không giống! Ban nãy vì Bách Diệp nắm chuôi đao, y mới không trông thấy ký hiệu này. . . . . Vũ Văn dưới sự kinh ngạc, không khỏi quên mất việc tiếp tục niệm tĩnh tâm chú. Tràng chú kia biến mất, quang mang kỳ lạ của tà binh tức khắc bắt đầu phản phệ, cánh tay nắm thập tự thương của Vũ Văn như cầm một cột băng, từ trong lòng bàn tay đến đầu vai đều cảm thấy băng hàn đến tận xương, hơn nữa cánh tay cũng dần dần mất đi tri giác, trở nên chết lặng, mà cánh tay kia nắm trường đao lại có một cảm thụ khác, Vũ Văn chỉ cảm thấy cả cánh tay đều sáp nhập vào bên trong vũng lầy thối rữa có tính ăn mòn mãnh liệt, vô luận làm cỡ nào lay động, đều cảm giác bị sức nặng sềnh sệch vĩ đại ngăn trở, cùng lúc đó, cánh tay còn như bị vô số con kiến cắn xé đau nhức khó nhịn.
May mà Bách Diệp và Austin đều không còn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, nhìn thấy trên mặt Vũ Văn thần tình thống khổ, bọn họ liền lập tức trao đổi chỗ đứng, tự bắt lấy thanh tà binh mình cần.
Huyết nhục của hai vị ký chủ tà binh nhất thời thu hút sự chú ý của tà binh, khơi thêm trùng khích Vũ Văn thừa nhận, Vũ Văn kêu lên một tiếng đau đớn, sau khi đem hết toàn lực chống chọi sức mạnh phản phệ của tà binh, mạnh rút lại hai tay nắm tà binh, một cỗ lực phản chấn thật lớn thoáng đem y ném trên mặt đất. Sự tình thình lình phát triển, Huyền Cương cũng có chút bối rối, nó vội vàng bước nhanh chạy đến bên cạnh Vũ Văn, đem trán đỉnh trên bụng Vũ Văn, thay Vũ Văn chia sẽ năng lượng tà binh còn đang đấu đá lung tung trong cơ thể. Vũ Văn giãy dụa ngồi dậy, nỗ lực áp chế khí huyết cuồn cuộn bốc lên trong cơ thể, trong miệng mũi cũng toát ra một cỗ mùi không cách nào đè nén, Vũ Văn nhiều lần cưỡng chế, bên môi vẫn chậm rãi chảy ra một sợi máu tươi.
Mà giờ khắc này Austin và Bách Diệp đang giống như hai kẻ nghiện, gấp khó dằn nổi đem tà binh tự nhét vào cơ thể mình, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Vũ Văn, sau khi thập tự thương và trường đao rốt cuộc cùng bọn họ hòa hợp một thể, hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng rên rĩ thỏa mãn.
Vũ Văn nhìn thấy tình cảnh hai người thu nhận tà binh, không khỏi khe khẽ thở dài, đưa tay lau đi vết máu bên môi. Bách Diệp và Austin đã đối với sức mạnh của tà binh sản sinh ra tính ỷ lại tựa như thuốc phiện, e rằng rất khó tách khỏi khống chế của tà binh.
Bách Diệp Thân Hoành sau khi lấy được thập tự thuong, không đếm xỉa trên mặt đất lầy lội dơ bẩn, lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi hồi phục. Sau một lát, dung quang hắn tỏa sáng, trạng thái tinh thần tựa hồ so với trước khi trao đổi tà binh càng tốt hơn. Mà Austin sau khi đem chiến đao nhập vào trong chân, cư nhiên triển khai song chưởng, giống như một cây thập tự giá lớn tại chỗ cực nhanh xoay tròn, tựa hồ đang sử dụng lực ly tâm của lốc xoáy xoay tròn sinh ra đem năng lượng tà binh phân tán đến mọi nơi trong cơ thể. Nhất cử nhất động của hai người, từng phương thức xử lý năng lượng tà binh hoàn toàn bất đồng, trái lại khiến hai thanh niên trốn trong góc tối quay phim mở rộng tầm mắt.
Bách Diệp thổ nạp (tức là thở độc khí ra, hít thanh khí vào, 1 hình thức hít thở khi tu luyện) xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, cười dài nhìn Vũ Văn, trong lòng Vũ Văn đột nhiên thoáng lộp bộp, chỉ cảm thấy trong nụ cười của Bách Diệp có một phen thâm ý khác, nhưng y lại lắc đầu, hy vọng đây chẳng qua chỉ là lỗi giác của mình.
Lúc này, Austin cũng ngừng xoay tròn, nhưng hắn tựa hồ chẳng hề thỏa mãn như Bách Diệp, mà là mang theo vẻ mặt hoang mang giương mắt nhìn nhìn Vũ Văn, rồi nhìn nhìn Bách Diệp, trong thần tình hơi có chút mê man.
"Hôm nay ít nhiều có thầy Vũ Văn giúp đỡ, nếu không chỉ bằng hai người chúng tôi, tựa hồ không thể hoàn thành trao đổi tà binh rồi." Khẩu khí của Bách Diệp trái lại có chút thành khẩn.
"Không cần nói những câu hình thức này, nếu cậu nguyện ý nói cho tôi biết nội dung cụ thể của phần văn hiến khảo cổ Iran kia, tôi sẽ vô cùng cảm kích." Vũ Văn lạnh lùng nói.
Bách Diệp sửng sốt, ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Austin, người giờ phút này còn đang suy nghĩ điều gì đó nhìn hai tay mình, chẳng biết đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
"Nội dung của phần văn hiến kia chỉ dẫn chúng tôi đến nơi này, nhưng hiện nay tà binh đã hiện thế, văn hiến cũng không còn giá trị tiếp tục miệt mài theo đuổi, thầy Vũ Văn không cần vì thế mà lo lắng." Bách Diệp đáp.
Vũ Văn bán tín bán nghi nhìn người Nhật Bản trước mặt, chẳng biết lời của hắn đến tột cùng có mấy phần đáng tin.
"Nếu thầy không còn chuyện gì nữa, học trò sẽ đi trước rời khỏi đây." Bách Diệp tựa hồ không muốn ở lại công trường nữa. Kỳ quái chính là, hắn cũng không mời Austin cùng đi.
Vũ Văn đột nhiên kéo lại ống tay áo của Bách Diệp, trầm giọng nói: "Sức mạnh bóng tối của tà binh quá mức bá đạo, cậu nếu quá sa vào, e rằng sẽ phản tác dụng gây hại."
Bách Diệp mỉm cười, nói: "Thầy Vũ Văn muốn khuyên tôi phóng hạ đồ đao lập địa thành phật sao? Haha. . . . . .Thầy quá lo lắng rồi, quang minh cùng hắc ám, vốn hỗ trợ lẫn nhau, không có tối nay mưa phùn liên miên, làm sao có ngày mai diễm dương cao chiếu?"
Vũ Văn đang muốn mở miệng, Austin đứng một bên đột nhiên quát to: "Thầy Vũ Văn, đừng đi vội, tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với thầy."
Vũ Văn kinh ngạc liếc mắt nhìn Austin, khi y lần nữa quay đầu, thân ảnh của Bách Diệp đã sớm tiêu thất, học sinh Nhật Bản này xuất quỷ nhập thần, quả thực khiến người ta khó nắm bắt.
"Thầy Vũ Văn, tuy rằng tôi cho tới nay đối với sức mạnh của người dẫn đường Hoàng Tuyền bảo trì hoài nghi, nhưng thái độ hành sự làm người của thầy, lại khiến tôi vô cùng bội phục, bởi vì mọi việc thầy làm, tựa hồ chưa bao giờ vì chính thầy." Austin đi đến trước mặt Vũ Văn, mở miệng cư nhiên là một câu không đầu không đuôi.
Vũ Văn có chút buồn bực, chẳng biết Austin đến tột cùng muốn biểu đạt cái gì, đành phải qua loa nở nụ cười.
"Giáo đồ của Zarathrusta giáo chúng tôi đều tin chắc, tử vong là do ác thần Ahriman sáng chế, vạn vật sau khi tử vong, di thể đều bất tịnh, mà trong đó người thiện lương chính trực nhất khi còn sống, thi thể cũng dơ bẩn nhất, bởi vì tập hợp người chính trực chứa nhiều nguồn gốc thiện là do Thiện Thần Ormazd sáng tạo, nhóm ác ma vì dùng tử vong chiến thắng hắn, nhất định phải toàn lực ứng phó, nên khi tử vong liền bị ô nhiễm, cũng là nghiêm trọng nhất. . . . . ."
Nhãn thần Vũ Văn khẽ động, mỉm cười nói: "Nói những thứ này làm gì, định thu nạp tôi gia nhập Bái Hỏa giáo của các người sao?"
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Austin vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, nói: "Ý của tôi là, nếu người giống thầy Vũ Văn sau khi chết, trên thi thể sẽ nhiễm thi độc nhiều nhất. Cho nên. . . . . .Tôi hy vọng sau khi thầy qua đời, tôi có thể tự tay vì thầy cử hành tịnh lễ cao cấp nhất, mượn sức mạnh của thần thú Huyền Cương, thực thi "Chín đêm thanh tẩy". . . . . ." Khi nói chuyện, Austin từ sau thắt lưng lấy ra chuông vàng không hề rời khỏi người kia, khẽ lay động, tiếng chuông lại cực kỳ êm tai, nhưng theo tiếng chuông biến mất, phía sau Austin ngột ngột hiện ra hư ảnh một ác ma vĩ đại toàn thân áo trắng! Mà ngay khi Vũ Văn kinh ngạc nhìn chăm chú hư ảnh của ác ma kia, sát khí trong mắt Austin đột nhiên hiện lên, trường đao Shamshir như sấm đánh hướng Vũ Văn nghênh diện bổ tới!
Một đao kia tới quá mức đột ngột, Vũ Văn hoàn toàn là phản xạ có điều kiện mà từ trong tay hiện ra hư linh kim thương đón đỡ, đang lúc vội vàng, cũng chỉ kịp đưa ra một đoạn đầu thương, như đoản kiếm bình thường miễn cưỡng chống đỡ trường đao Shamshir.
"Austin! Ngươi điên rồi sao?" Vũ Văn tuy rằng sớm cảm thấy lời nói và việc làm của Austin kỳ quái, nhưng Austin đột nhiên ra tay tập kích, vẫn khiến y chấn động, chẳng biết Austin tại sao lại tại thời khắc này đối với mình nổi lên sát tâm.
"Nếu có thể lựa chọn, tôi hy vọng đối thủ cuối cùng của tôi mới là thầy, nhưng hiện tại tình thế bức bách, tôi cũng là bất đắc dĩ mới hành động, thầy chớ trách tôi!" Austin luôn miệng nói bức bách bất đắc dĩ, nhưng thế công trên tay nửa điểm cũng không yếu đi, một vòng khoái đao kia như vũ bão liên tiếp hướng Vũ Văn chém tới!
Vũ Văn tuyệt vọng ứng chiến, kim thương trên tay thậm chí vẫn chưa kịp hiện ra trọn vẹn, đón đỡ đến đao thứ tư, ngực đang lúc vội vàng tập hợp một cỗ kình khí cuối cùng bị hao hết, linh lực nối tiếp không đủ, hư linh thương cư nhiên bị đột ngột đánh nát, Vũ Văn lui về phía sau không kịp, áo trước ngực bị trường đao cứng cắt qua. Trường đao Shamshir nắm trong tay Austin, uy lực của nó cùng khi trong tay Tùy Lăng không thể so sánh!
Bất quá chưa kịp đợi Vũ Văn trong lòng cảm thán, đao thứ năm lại như vầng trăng khuyết từ không trung nghiêng nghiêng bay tới vẽ xuống, nhưng trong tay Vũ Văn đã mất binh khí kháng cự. Ngay tại lúc nguy cấp này, Huyền Cương bị tình thế thình lình thay đổi kinh ngạc đến ngây người rốt cuộc kịp phản ứng, nhảy dựng lên, nặng nề đánh vào bên hông Vũ Văn, Huyền Cương thân thể nặng nề, Vũ Văn dưới va chạm này, toàn bộ thân mình tức khắc bay ngang ra ngoài, hiểm hiểm tránh khỏi ánh đao sắc bén kia.
Vũ Văn sau khi rơi xuống đất, chưa hết đà, y lại nhân thể hướng bên cạnh cuộn mình vài vòng, đợi khi Vũ Văn lần nữa đứng lên, toàn thân đều đã dính đầy bùn lầy màu đen, thật là chật vật không chịu nổi. Tuy rằng bên hông bị lực lớn như vậy của Huyền Cương va chạm, thật sự đau nhức thấu tim phổi, nhưng Vũ Văn cũng vì vậy mà dành được cơ hội thở dốc, rồi thong dong đem hư linh thương lần nữa nắm trong tay.
Austin thấy Vũ Văn vẫn sử dụng hư linh kim thương phòng thủ, hơi ngẩn ra, liền nâng đao nhắm thẳng Vũ Văn, kêu lớn: "Thầy Vũ Văn, rút kiếm đi, không dùng kiếm Keris, thầy không đánh bại được tôi đâu!"
Vũ Văn khẽ cười, ngay cả trên mặt che kín bùn tung tóe, cũng không thể che giấu sự ôn hòa tuấn lãng của y. "Đã đến nước này rồi, cậu vẫn cho rằng kiếm Keris ở trên người tôi sao?"
"Thầy Vũ Văn cho dù có được tà binh cũng kiên trì không chịu sử dụng, hay là đang băn khoăn sức mạnh của tà binh không đủ quang minh sao? Nếu thầy thật sự nghĩ như vậy, kia không phải quá mức cổ hủ rồi sao?" Austin thủy chung không tin kiếm Keris không ở trên người Vũ Văn, bất quá theo như lời hắn nói cũng không sai, Vũ Văn tựa hồ cho đến giờ vẫn không nghĩ tới việc muốn dùng thanh kiếm Keris này.
Vũ Văn xem như đã hiểu rõ, kỳ thật Austin muốn đơn giản chính là thanh kiếm Keris kia, nhưng trước khi xác nhận bí mật phía sau tà binh, mình tuyệt đối không có khả năng giao ra tà binh trong tay. Y không nhịn được thoáng thở dài một hơi, nói: "Nghe khẩu khí của cậu, chúng ta sớm muộn cũng phải có một kết thúc, không tất phải kéo dài nữa, ngay tại đêm nay đi!"
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
"Như thế, rất tốt!" Austin phát ra một tiếng thét dài, ác ma bạch y phía sau kia mạnh xé mở vải trắng che thân, lộ ra một khúc thân hình màu đen xấu xí dữ tợn, trên thân thể kia cư nhiên dầy đặc khuôn mặt người vặn vẹo gào thảm, nhìn qua khiến người ta không rét mà run, mà khí diễm hắc sắc của trường đao Shamshir trong tay Austin cũng theo đó mà phóng vút lên cao!
Vũ Văn nhận ra danh hào của ác ma bạch y kia, cực kỳ kinh sợ, nhịn không được kêu lớn: "Cả đời của Bất Tịnh Nhân Ba Tư cổ, đều dùng để đối kháng với thây ma Nash, nhưng ngươi cư nhiên mưu toan mượn sức mạnh của thây ma, chẳng lẽ đã hướng Ác Thần thỏa hiệp rồi sao?"
"Tiến trình của vũ trụ luôn do hai nguyên tố thiện ác tương hỗ thúc đẩy, đợi tôi hướng đến cây cầu Phân Xử vào ngày Phán Xét, Đại Thần Ahura Mazda sẽ rửa sạch tội ác của tôi. . . . . ." Nói xong, Austin nhắm lại hai mắt không hề để ý Vũ Văn, tay trái nhẹ lay động chuông vàng, đồng thời trong miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm.
Ảo ảnh của thây ma Nash lại theo tiếng chuông dần dần thu nhỏ, khi nó lui tới kích cỡ của thường nhân, trên mặt xấu xí của Nash lộ ra một nụ cười tà ác, vươn hai cánh tay như cành khô, từ phía sau gắt gao ôm lấy Austin, người cùng ma rốt cuộc kết hợp thành một thể!
Vũ Văn biết mình đã vô pháp tránh khỏi trận chiến này, đành phải tỉnh táo tinh thần, đem hư linh trường thương cầm trong tay nhắm chuẩn Austin! Huyền Cương cũng đứng nghiêng phía trước bên phải Vũ Văn, cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, chuẩn bị bất cứ lúc nào tùy thời mà di chuyển!
Austin mở bừng hai mắt, đôi mắt trái cư nhiên cùng đôi mắt đỏ tươi của ác ma Nash trùng khít cùng một chỗ, dần hiện ra tia sáng yêu dị, giữa lúc hắn đang giơ lên chiến đao tích lực trong nháy mắt sẽ phát ra, một nhánh phi tiễn xé rách màn mưa tinh mịn, nhanh chóng bắn về phía Austin!
Austin chưa kịp đề phòng phía sau còn có người, hơn nữa tiếng mưa gió đã che giấu tiếng vang của phi tiễn, khi hắn phát hiện gặp nguy hiểm, mũi tên đã cách gáy hắn chỉ vẻn vẹn nửa bước, bất quá Austin nhân ma nhất thể sao có thể dễ dàng bị một thanh phi tiễn bình thường bắn trúng? Chỉ thấy hắn cực nhanh đem trường đao trở ngược ra sau người, phi tiễn đinh một tiếng bắn trúng phần bao tay của chiến đao, rồi bắn ngược xuống phía dưới, nhẹ nhàng cắm vào đất bùn nát nhừ.
Vũ Văn liếc mắt nhìn lại, liền nhận ra mũi tiễn kia là tiễn luyện tập Đường Khảo sử dụng, Đường Khảo và Đinh Lam khẳng định vừa rồi không nghe mình khuyên can, lén lút theo tới, chẳng qua một mũi tên này khiến Austin hơi phân tâm một chút, trái lại tạo ra một cơ hội tiến công, Vũ Văn một giây cũng không lãng phí, ngay khi tầm mắt kinh ngạc của Austin còn chưa rời khỏi nhánh phi tiễn trên mặt đất kia, y cùng với Huyền Cương đã đồng thời đánh tới!
Hư linh kim thương tựa như rồng cuộn mình hướng trước ngực Austin cấp bách đâm tới, trường đao Austin còn ở sau lưng, nhưng hắn cũng không nóng lòng rút đao ngăn cản, chỉ hơi nghiêng người, để mũi thương xẹt qua, đồng thời dùng nách trách kẹp lấy cáng của hư linh thương, tiếp đó Austin bước nhanh vọt tới trước, theo cán thương trượt đến trước mặt Vũ Văn, khiến tính toán muốn lợi dụng ưu thế binh khí dài giật ra khoảng cách của Vũ Văn sụp đổ.
Austin mắt thấy Vũ Văn đã bị vây vào trong phạm vi công kích của trường đao, tay phải liền rút đao hướng cổ Vũ Văn chém tới, nhưng Vũ Văn sớm đã làm tốt chuẩn bị tùy cơ ứng biến, chỉ thấy cổ tay y run lên, hư linh thương lại tự động từ giữa tách ra, chỗ gãy đứt nắm trong Vũ Văn lại hóa thành mũi thương, Vũ Văn thuận thế cầm đoản thương trong tay hướng bên trái khua một cái, mũi nhọn thẳng hướng cổ tay cầm đao của Austin đâm tới!
Con mắt trái của Austin hung quang bạo hiện, thế chém xéo trên tay không giảm, ma trảo của ác ma Nash theo cánh tay Austin biến ảo ra, ma trảo vươn ra hai ngón tay gầy trơ xương cử trọng nhược khinh (dễ dàng nhàn nhã làm một việc gì đó nặng nề khó khăn thì dùng 4 chữ này) trên mũi thương hư linh búng ra, Vũ Văn nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng đem hư linh thương đẩy ra, mắt thấy trường đao sẽ bổ trúng mình, Vũ Văn đành phải xoay người ngồi xổm xuống dưới, nhìn thấy gió đao từ đỉnh đầu mình xẹt qua, nhưng trốn tránh như vậy quá mức khó coi, cũng vô pháp tiếp tục phản kích.
Nhưng sức mạnh của ngón ma trảo kia cũng không đơn giản như vậy, Austin chém nghiêng một đao kia vốn thế đao chưa hết, hẳn phải hướng bên cạnh Vũ Văn vòng qua, ma trảo kia cư nhiên phản trụ cánh tay Austin dùng sức lôi kéo, đột ngột khiến trường đao dừng lại ở đỉnh đầu Vũ Văn, Austin tâm thần thay đổi thật nhanh, trường đao Shamshir trong tay nhất thời chuyển mũi nhọn xuống phía dưới, tay ác ma lại thuận thế rơi xuống phía dưới, chiến đao liền thẳng tắp về phía đỉnh đầu Vũ Văn bổ tới!
Vũ Văn không ngờ tới thây ma Austin chiếm được sẽ như hai người hợp tác công kích, một đao nghênh diện mà đến này trăm triệu lần cũng trốn không thoát! May mà Huyền Cương nhạy bén, từ một bên mạnh nhảy dựng đứng người lên, hai chân trước thoáng cái khoát lên cánh tay phải của Austin, miệng sói đầy răng nhọn thật mãnh liệt hướng về phía cổ tay Austin táp tới.
Austin tựa hồ đối với Huyền Cương có chút kiêng kỵ, cũng không dám cứng rắn thừa nhận bồn miệng máu kia của Huyền Cương, đành phải buông tha cơ hội tuyệt hảo đánh chết Vũ Văn, ép dừng thế chém xuống của chiến đao, nâng lên khuỷu tay phải dùng sức hất văng Huyền Cương.
Vũ Văn kinh hồn chưa định, vội vã mượn cơ hội cuộn mình về phía sau. Austin đang muốn cất bước truy kích, nhánh phi tiễn thứ hai lại thẳng tắp bay về phía hắn, lúc này đây chính là nhắm ngay đầu vai hắn.
Austin trở tay một đao, phi tiễn kia liền bị tước thành hai đoạn, tuy rằng phi tiễn thế yếu không thể gần người, nhưng Austin vẫn đối với việc nó luân phiên quấy rầy có chút tức giận, không khỏi gầm lên giận dữ.
Editor: Bánh Tiêu - chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com
Hai tiễn này chính là Đường Khảo bắn. Trước khi Austin đột ngột gây khó dễ, cậu đã ở trên màn hình máy quay nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Đinh Lam còn chưa kịp kéo cậu, Đường Khảo đã giơ cung tên đeo dọc theo lưng chạy ra khỏi phòng nhỏ, chẳng qua mưa to gió lớn, quấy nhiễu tầm mắt của cậu, tiễn thứ nhất vẫn chưa trúng mục tiêu, chỉ mỗi Đinh Lam thông qua máy quay mới nhìn thấy.
Bởi vì sợ ngộ thương Vũ Văn, mũi tên thứ hai này Đường Khảo phải chờ hồi lâu, mãi đến khi Đinh Lam trên màn hình trông thấy Vũ Văn đã từ bên cạnh Austin né tránh, cậu mới buông thả dây cung. Nhưng tiễn thứ hai này lại rơi vào khoảng không, Đường Khảo không khỏi có chút hoảng hốt, vội vội vàng vàng đem mũi tiễn thứ ba cài lên dây cung, nhưng không đợi cậu giương cung ngắm, bên cạnh đột nhiên có người thò tay bắt được cổ tay Đường Khảo! Đường Khảo xoay đầu, người bắt lấy tay của cậu rõ ràng chính là Bách Diệp Thân Hoành!