Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Khi đi cũng đột ngột như khi đến, thời gian đám người tiêu tán cũng rất nhanh. Trên sân bóng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là giữa sân có thêm một gò đá vụn, xa xa nhìn lại, tựa như một phần mộ mới xây.

Trước gò đá nhỏ song song cắm hai kiện binh khí băng lãnh, nhìn qua giống như mộ bia cho người mai táng.

"Muốn hút thuốc không?" Đường Khảo móc ra một hộp Tam Ngũ đã bị đè dẹp.

Dựa trên ghế cạnh sân bóng ngồi nghỉ ngơi Vũ Văn im lặng không lên tiếng gật đầu.

Đường Khảo từ trong hộp thuốc lá rút ra hai điếu thuốc nhăn nhúm, sau khi song song ngậm trên môi mình châm lửa, phân cho Vũ Văn một điếu.

"Khụ. . . . . .Khụ khụ. . . . . .Tớ cũng muốn. . . . . ." Vẫn nẳm ngửa bên chân Vũ Văn Đinh Lam cũng tự mình chống đỡ ngồi dậy.

"Cậu được đấy, cư nhiên nhanh như vậy đã có thể di chuyển! Cậu không phải con gián đó chứ?" Đường Khảo kinh hỉ vuốt vai Đinh Lam.

"Đừng đụng tớ. . . . . .Đau. . . . . .Đau muốn chết!" Khuôn mặt Đinh Lam vặn vẹo bụm sườn phải, "Cậu rốt cuộc có cho hay không?"

Đường Khảo vỗ vỗ túi quần trống không, ra vẻ đã hết thuốc rồi.

Vũ Văn hung hăng hút một hơi điếu thuốc trên tay, rồi không nói một lời đưa cho Đinh Lam.

Ba nam nhân cứ như vậy ngồi dàn hàng, như có điều suy nghĩ mà nhìn phần mộ đá xám trắng nọ. Phương Hân vẫn đứng ở vị trí cách bọn họ khá xa, khoác áo ngoài của Đường Khảo, hai tay ôm trước ngực, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.

Vũ Văn thoáng quay đầu nhìn Phương Hân, lặng lẽ hỏi Đường Khảo: "Nàng không sao chứ?"

Đường Khảo lắc lắc đầu, nói: "Từ khi thầy nói cho nàng di ngôn cuối cùng của Bách Diệp, nàng vẫn không muốn nói chuyện với chúng ta, có thể hơi bị chút kích động rồi."

Vũ Văn lại liếc mắt nhìn Phương Hân, gió đêm đang nhẹ nhàng phe phẩy mái tóc trên trán nàng, trong hốc mắt của nàng tựa hồ có gì đó đang chớp động.

"Các cậu biết không? Nhật Bản có tập quán bình chọn chữ Hán của năm." Vũ Văn như chợt nhớ ra gì đó.

"Hửm?" Đường Khảo và Đinh Lam đồng thời xoay đầu lại.

"Chữ Hán của Nhật Bản năm ngoái, là chữ 'Yêu'". Vũ Văn hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút u buồn nhìn phía trước.

"A. . . . . ." Hai người trẻ tuổi cái hiểu cái không đáp, "Vậy chữ Hán năm nay là gì?"

"Năm nay? Còn phải đợi mấy ngày nữa mới biết được, phải đến cuối năm mới có thể bình chọn ra." Vũ văn nhàn nhạt nói, "Song tôi đoán, năm nay đại khái sẽ là một chữ "mệnh" đó. . . . . ."

"Mệnh?" Đường Khảo đầu tiên là sửng sốt, rồi dường như có điều ngộ ra mà gật gù.

"Haha. . . . . .Em vẫn tưởng rằng thầy không sợ trời không sợ đất chứ, thầy cũng tin tưởng những thứ này sao?" Đinh Lam có chút muốn cười, rồi lại sợ liên lụy đến chỗ đau, biểu tình trên mặt liền thập phần cổ quái.


Vũ Văn thở ra một hơi dài, đưa tay chỉ chỉ bầu trời đêm, nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."

"Đúng vậy, mưu sự tại nhân. . . . . .Một người Nhật Bản đã chết, không có học sinh nào nguyện ý báo cảnh sát, cho nên không có xe cảnh sát đến, nhưng tại sao vẫn chưa có xe cấp cứu hoặc bác sĩ y tá gì gì đó đến để ý chúng ta vậy hả?" Đinh Lam nheo mắt nhìn quanh hướng đại lộ một chút, lại thất vọng cúi đầu. "Em cũng không muốn tự mình đến bệnh viện đâu."

"Không có xe cấp cứu nào đâu. . . . . ." Đường Khảo buồn bực nói, "Cậu quên đại học S đã bị phong tỏa sao? Tớ gọi vài lần cấp cứu 120, bọn họ đều cho rằng tớ nói đùa, còn nói cho tớ biết bên khu cách ly của trường có bác sĩ."

"Khụ khụ. . . . . .Tớ cũng không muốn bị đưa đến khu cách ly đâu!" Đinh Lam lập tức tỏ vẻ phản đối.

"Chờ hừng đông thôi, bây giờ còn chưa có người phản ứng chúng ta đâu." Vũ Văn dứt khoát nhắm hai mắt lại, "Gãy hai cái xương sườn cũng không chết người được."

"Em đương nhiên không chết được! Huyền Cương quái vật kia còn biết tự mình lành vết thương, nhưng Trương Nguyệt Thần hôn mê đã lâu như vậy, không biết có thể gặp nguy hiểm gì không a?" Đinh Lam có chút bất mãn vì Vũ Văn lãnh đạm với Trương Nguyệt Thần, quay đầu lại dự định nhìn xem tình huống Trương Nguyệt Thần nằm ngoài sân như thế nào.

Nhưng vừa quay đầu, Đinh Lam lập tức bị dọa sợ, Trương Nguyệt Thần cư nhiên diện vô biểu tình đứng phía sau bọn họ cách chỉ một bước, ánh mắt trống rỗng nhìn mình.

"A, Nguyệt Thần, em đã tỉnh rồi?" Đinh Lam rất nhanh kịp phản ứng, mừng rỡ hỏi han.

"Ừm. . . . . ." Trương Nguyệt Thần chỉ nhàn nhạt ứng tiếng, xoay người liền đi về hướng Phương Hân.

Vũ Văn nghe Đinh Lam nói chuyện, mạnh mở mắt, thấy Trương Nguyệt Thần bước về phía Phương Hân càng lúc càng nhanh, tâm niệm thay đổi thật nhanh, y xoát một cái đứng dậy. Nhưng Vũ Văn đã quên mình cũng bị thương không nhẹ, động tác hơi lớn một tí, lập tức cảm giác một trận khí huyết từ ngực bốc lên, nhất thời máu mũi chảy dài!

"Thầy sao vậy?" Đường Khảo kinh hoảng đỡ Vũ Văn.

"Mau ngăn Trương Nguyệt Thần!" Vũ Văn vẻ mặt thống khổ bịt miệng mũi, nghèn nghẹt kêu lên.

"Ngăn cản Trương Nguyệt Thần?" Trong ba nam nhân duy nhất có Đường Khảo hành động thoải mái nhưng hoàn toàn không hiểu Vũ Văn có ý gì, cậu chẳng hiểu ra sao liếc mắt nhìn Trương Nguyệt Thần, song chỉ do dự năm giây, liền không kịp nữa rồi.

Trương Nguyệt Thần bước nhanh đi tới phía sau Phương Hân, đột nhiên đưa tay siết cổ Phương Hân, rồi rút ra một thanh đoản kiếm lưỡi rộng hàn quang lập lòe, để trên chiếc cổ trắng nõn của Phương Hân. Lúc này đây, Phương Hân đã thành con tin thật sự!

"Nguyệt Thần! Em phát điên cái gì vậy?" Đinh Lam ngẩn ngơ, đột nhiên rống lớn.

"Đoản kiếm Kanjal! Sát hại cô Ôn Nhã quả nhiên là ngươi!" Vũ Văn phẫn nộ nói.

"Đường. . . . . .Đường Khảo. . . . . ." Phương Hân đột nhiên bị người dùng lợi khí chế trụ, tâm trạng không khỏi một trận rối bời, mà đoản kiếm Kanjal kia dị thường sắc bén, cư nhiên khiến nàng sinh ra lỗi giác mũi kiếm lạnh lẽo đã khảm vào trong da thịt, sợ đến mức nàng run giọng hướng Đường Khảo cầu cứu.

"Này. . . . . .Này. . . . . ." Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, tuy rằng Đường Khảo ngày thường nhạy bén bình tĩnh, giờ phút này cũng luống cuống tay chân.

"Đường Khảo học trưởng, em từng nghe anh Đinh Lam nói, các người ở trong viện bảo tàng đã tìm được đồ vật gì đó, hiện tại.. . . . . .Xin mời đem vật kia giao cho em đi!" Khẩu khí nói chuyện của Trương Nguyệt Thần vô cùng tỉnh táo, một chút cũng không như nữ sinh năm hai nhu nhược.

"Trương Nguyệt Thần, buông dao xuống, muốn gì từ từ nói . . . . . .Em cần thứ nguy hiểm như vậy làm gì?" Đường Khảo nhíu mày hỏi ngược lại.


"Hừ, chỉ cần có Tinh Lạc đao, là có thể sở hữu hết thảy sức mạnh thay đổi thế gian! Các người cùng tên ngoại quốc này đánh cho ngươi chết ta sống, không phải cũng vì tranh đoạt Tinh Lạc đao sao?" Trương Nguyệt Thần hừ lạnh một tiếng, tựa hồ nghĩ đây là biết rõ còn cố hỏi.

"Ai nói cho ngươi biết tin đồn này? Tinh Lạc đao chỉ mang đến khủng bố và tử vong, huống chi đao nọ đã gãy đoạn, đã sớm mất đi ma lực!" Vũ Văn nâng vạt áo bẩn hề hề lên qua loa lau máu tươi tràn đầy trên mặt, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Trương Nguyệt Thần.

"Lại muốn gạt ta! Trên thạch thư Dịch Nam Hành đào ra có nói, Tinh Lạc đao vốn là đoạn! Chỉ cần bốn thanh tà binh tụ hội một chỗ, là có thể khiến Tinh Lạc đao lần nữa kích hoạt!" Trương Nguyệt Thần bắt đầu cưỡng ép Phương Hân, chậm rãi di động đến giữa sân bóng.

"Thạch thư Dịch Nam Hành đào ra?" Bọn Vũ Văn đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ thứ Dịch Nam Hành tìm được cũng không phải chỉ là bốn thanh tà binh?

"Dịch Nam Hành từng nói với ta, chỉ cần ta nguyện ý cùng hắn đi tìm Tinh Lạc đao, có thể đến rừng cây phía sau hội trường tìm kiếm, hắn sẽ đem thanh đoản kiếm và thạch thư chôn ở đó cho ta. Ta nguyên tưởng rằng hắn lừa ta, vẫn không để trong lòng, không ngờ, nam nhân ta yêu một mực gạt ta, mà lời Dịch Nam Hành nói lại đều là sự thật. . . . . ." Trương Nguyệt Thần nhìn đoản kiếm Kanjal tinh xảo tuyệt luân trong tay, ánh mắt chợt toát ra một tia thương cảm.

Vũ Văn lúc này mới hiểu được, lúc đầu Dịch Nam Hành bắt cóc Trương Nguyệt Thần, chỉ vì muốn cùng Trương Nguyệt Thần chia sẻ phát hiện kinh người của hắn, khó trách lúc đầu Đinh Lam và Đường Khảo khi cứu người trong công trường, Trương Nguyệt Thần từng nói Dịch Nam hành đã đáp ứng thả nàng trở về. Đáng tiếc không đợi được đến lúc một khối tình si như hắn bước trên con đường tìm kiếm Tinh Lạc đao, đã chết oan chết uổng, rốt cuộc không cách nào thực hiện hứa hẹn với cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng.

Về phần thạch thư theo như lời Trương Nguyệt Thần, có lẽ chỉ là một khối văn tự khắc trên đá, thứ đó nói không chừng không phải Cao Phương lưu lại, mà là nô lệ trốn được về Ba Tư kia biên soạn. Vũ Văn vẫn kỳ quái, năm đó Quân Khí Giám đất Thục nảy sinh biến cố bất ngờ, Cao Phương chưa từng trốn ra được, vì sao có một nô lệ tùy tùng của Kake Andalusia có thể chạy thoát thân. Bây giờ nhớ lại, e rằng chính là vì hắn là người da trắng, vong hồn này không lựa chọn hắn làm đối tượng nhập thể, mới để lại cho hắn một cái mạng nhỏ.

Tinh Lạc đao quấy phá, Quân Khí Giám đến cuối cùng cơ hồ không còn ai sống sót, Cao Phương sau cùng hối hận không kịp đành đem bốn thanh tà binh chôn sâu trong đất, hẳn chính là sai tên nô lệ Ba Tư này làm, sau khi làm xong hơn nửa phần việc thì thả hắn đi. Mà vị nô lệ này cũng rất có thể chính là vì cái chết của chủ nhân Kake Andalusia mà tâm tồn hận ý, liền thừa cơ khi chôn giấu tà binh thì lưu lại thạch thư bẻ cong sự thật, muốn gạt kẻ sau này khai quật tà binh, thậm chí sau khi bản thân trở lại Ba Tư viết xuống hồi ký đề cập đến việc này, mới khiến Bách Diệp và Austin như nhặt được chí bảo, không quản ngàn dặm xa xôi.

Hai dị nhân thân phận đặc thù như Bách Diệp và Austin không cần phải nói, chẳng ngờ thạch thư chôn sâu ngàn năm này rơi vào trong tay Trương Nguyệt Thần, cư nhiên cũng khiến cho một cô gái trẻ tuổi như vậy cũng nổi lên dị tâm, thật sự là hại người rất nặng. Nhưng hiện tại không phải lúc thổn thức cảm khái, đối mặt Trương Nguyệt Thần cầm trong tay đoản kiếm Kanjal, Vũ Văn chỉ có thể xốc lại mười phần tinh thần, suy nghĩ tìm biện pháp giải quyết nguy cơ.

"Nguyệt Thần, chẳng lẽ. . . . . .Chẳng lẽ cô Ôn Nhã thật sự là do em hại chết?" Ngữ khí chất vấn của Đinh Lam có chút do dự, hắn thấy trên gương mặt Trương Nguyệt Thần có hai luồng ửng đỏ của bệnh trạng, nói không chừng nàng thật sự đã bị nhiễm virus cúm gia cầm, trong lòng không khỏi rất khó chịu.

Nhắc tới Ôn Nhã, ánh mắt Trương Nguyệt Thần nhịn không được thoáng co rút, hơi áy náy nói với Đinh Lam: "Em. . . . . .Em chỉ là muốn thanh kiếm kia. . . . . .Trên tay em mặc dù có thanh đoản kiếm này, nhưng em hình như không có biến hóa gì, không thể như Dịch Nam Hành và Tùy Lăng. . . . . .Em không có chủ tâm hại Ôn Nhã! Em là nhất thời lỡ tay. . . . . ."

"Ngươi biết tại sao ngươi bị tà binh chiếm giữ mà vẫn không thể sở hữu sức mạnh phi phàm không? Đó là vì chủ nhân của đoản kiếm Kanjal năm đó Turkoglu Saul vốn là một công tượng chỉ biết rèn sắt, mà không giống chủ nhân của loan đao Shamshir và trường kiếm Keris đều xuất thân tướng quân và võ sĩ. Kỳ thật ngươi sai rồi, người đã bị tà binh ảnh hưởng, oán hận trong lòng ngươi sớm đã bị sức mạnh tà ác phóng đại đến mức bất bình thường! Một đao đâm chết Ôn Nhã kia, rõ ràng là đâm từ phía sau lưng khi nàng không hề phòng bị, đây là lỡ tay mà ngươi nói? Cho dù ngươi lỡ tay làm bị thương Ôn Nhã đi nữa, nhưng sau đó người báo cảnh sát hãm hại ta cũng là ngươi! Ngươi lại giải thích thế nào đây?" Vũ Văn đưa tay chỉ thẳng vào Trương Nguyệt Thần, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ.

"Haha. . . . . .Không sai, ta chính là muốn hãm hại ngươi, nếu không phải vì ngươi đưa tới tiểu sư muội kia, Đinh Lam sao có thể bị nữ sinh kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo? Tiếp đó hờ hững lạnh nhạt với ta!" Trương Nguyệt Thần đột nhiên rống lớn với Vũ Văn. Nhưng nàng rất nhanh lại chuyển hướng Đinh Lam, vui vẻ hòa nhã nói: "Đinh Lam, em biết người trong lòng anh hiện tại đã không phải là em nữa, nhưng mà không sao cả, chờ em lấy được Tinh Lạc đao, anh sẽ quyết một lòng với em."

Trương Nguyệt Thần một lời nói ra, ba nam nhân đều hít một ngụm khí lạnh, nói đi nói lại, hết thảy nguyên nhân đều là vì tình mà khốn đốn sao?

"Trương Nguyệt Thần, ngươi quá hồ đồ rồi, Tinh Lạc đao làm sao có thể thay đổi được cảm tình của một người chứ?" Vũ Văn nhìn đoản kiếm Kanjal trong tay Trương Nguyệt Thần, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đoản kiếm này từ phía sau lưng cắm vào thân thể Ôn Nhã. Y vừa nhịn vừa nhẫn, mới tận lực khiến khẩu khí nói chuyện của mình bình thường.

"Hừ! Ai thèm tin lời nói dối của ngươi?" Trương Nguyệt thần khinh thường liếc mắt nhìn Vũ Văn, "Đường Khảo , nói mau đi! Tinh Lạc đao đến tột cùng ở đâu?"

Đường Khảo không biết làm sao nhìn sang Vũ Văn.

"Ngàn vạn lần đừng nói! Hậu quả không thể lường được!" Vũ Văn cắn chặt răng nói với Đường Khảo.

"Thật sự không chịu nói?" Trương Nguyệt Thần cười lạnh nhẹ nhàng di động đoản kiếm một chút, trên cổ Phương Hân nhất thời hiện ra một vệt máu tinh tế, huyết dịch đỏ tươi mới từ dưới da chảy ra, đã bị đoản kiếm đói khát hút đi.


Đồng thời Phương Hân phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Đường Khảo cũng kiên trì không được nữa, "Đừng! Ta nói. . . . . .Đoạn đao kia giấu trên đỉnh tháp nước cao nhất phía tây nam trường học."

Tháp nước theo như lời Đường Khảo, chính là nơi khi Vũ Văn vừa mới tiến vào trường học quan sát đánh giá năng lượng tà binh dao động đã trèo lên, Tinh Lạc đao giấu trên đỉnh của nó, thuận tiện cách mặt đất độ cao vừa đủ, cho dù Bách Diệp cầm tà binh đi ngang qua dưới tháp nước, cũng sẽ không phát sinh cộng hưởng.

"Hừ, tin rằng ngươi cũng không dám gạt ta!" Trương Nguyệt Thần kéo Phương Hân một đường lùi đến trước đống đá chính giữa sân bóng, rút lên thập tự thương và trường đao Shamshir bên cạnh thi thể Bách Diệp, rồi chậm rãi hướng một cửa ra khác trên sân bóng di chuyển, thẳng đến cổng chính sân bóng, Trương Nguyệt Thần mới đẩy mạnh Phương Hân về phía trước, xoay người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Vũ Văn sơ sẩy mất Kinh Châu (chỉ sai lầm như Quan Vũ làm mất Kinh Châu mà hỏng cả đại cuộc) , ấy vậy mà để cho một nữ sinh bình thường có tâm cơ khác đoạt đi tất cả tà binh, trong lúc nhất thời cấp hỏa công tâm, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Thấy tình hình không đúng, Đường Khảo vội vàng đỡ lấy Vũ Văn, nâng y đến ngồi xuống bên Đinh Lam, rồi chạy đến phía trước săn sóc Phương Hân còn kinh hồn chưa định, Phương Hân sờ sờ vết thương trên cổ, đột nhiên nghĩ lại mà sợ không thôi, thoáng cái ôm lấy Đường Khảo khóc thành tiếng.

"Thật con mẹ nó khốn nạn. . . . . ." Trước mắt tình huống lộn xộn, khiến Đường Khảo nhịn không được chửi ầm lên, cậu đột nhiên đẩy Phương Hân ra, xông lên khán đài nhặt trường cung đã bị cắt thành hai đoạn của mình, vội vàng trở lại bên người Vũ Văn.

"Hoàn hảo chỉ tước đứt một mảnh cung, thay mảnh cung dự phòng liền có thể tiếp tục sử dụng, em phải đuổi theo Trương Nguyệt Thần!" Đường Khảo vung lên nửa đoạn cung, hy vọng mình còn có cơ hội vãn hồi bại cục.

Vũ Văn thoáng cười khổ, chỉ chỉ bầu trời hướng tây nam, thấp giọng nói: "E rằng đã chậm. . . . . ."

Đường Khảo theo ngón tay Vũ Văn nhìn lại, chỉ thấy phương xa mơ hồ có một quầng hào quang màu xanh nhạt, từ từ hướng về phía trước mọc lên.

"Bốn thanh tà binh rốt cuộc đã tập hợp, bắt đầu cùng Tinh Lạc đao cảm ứng lẫn nhau rồi. . . . . .Quầng hào quang không ngừng bay lên nọ, nhất định Trương Nguyệt Thần đang khư khư cố chấp leo lên tháp nước. . . . . ." Vũ Văn thở dài nói, "Nàng cũng thông minh, không đem đoản kiếm Kanjal kia đặt trong cơ thể, hiển nhiên cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của tà binh cộng hưởng, tôi mới vừa rồi còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, kỳ vọng nàng sẽ bị cộng hưởng đánh ngất, hiện tại xem ra, điểm may mắn nho nhỏ ấy cũng sụp đổ rồi. . . . . ."

Đường Khảo không nói hai lời, liền muốn hướng về phía ánh sáng chạy đi, nhưng Vũ Văn ôm tay cậu lại kêu lên: "Đừng qua đó chịu chết nữa, cậu lẻ loi một mình không phải đối thủ của ký chủ tà binh. . . . . .Việc đã đến nước này, đại nạn khó thoát, chí ít hãy để tôi trước bảo trụ mấy đứa đi!"

Nói xong, Vũ Văn cầm Định Linh Châu trên tay, dùng sức đập vào ngực mình một quyền, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, vận sức đổ vào trên Định Linh Châu, y nhịn đau nhức cúi người xuống, dùng Định Linh Châu đầm đìa máu vẽ ra một vòng tròn lớn hình trứng trên mặt đất, đem Đường Khảo Đinh Lam và Huyền Cương đang toàn lực phục hồi như cũ vào trong vòng tròn, sau đó vẫy vẫy tay gọi Phương Hân, ra hiệu cho nàng cũng đứng vào trong vòng tròn.

"Đây là cái gì? Họa địa vi lao (Tiêu: vẽ vòng phạm vi hoạt động, ko cho phép ra ngoài. Giống vòng kết giới mà Tôn Ngộ Không vẽ rùi cho Tam Tạng ngồi trong đó á) sao?" Đinh Lam một bên nói thầm.

"Ngoài lìa tướng là thiền, trong chẳng loạn là định. Ngoài nếu chấp tướng, trong tâm tức loạn, ngoài nếu lìa tướng tâm tức chẳng loạn. Bản tánh tự tịnh tự định. . . . . ." Vũ Văn trong miệng lẩm bẩm, hai đầu gối quỳ sấp trên mặt đất, nhanh chóng dùng Định Linh Châu ở bên trong vòng tròn lớn vẽ viết đủ loại văn tự kỳ quái. (Tiêu: câu này đại loại nói về cách ngồi thiền, quá chú trọng đến dáng ngồi thì tâm sẽ loạn, thiền chủ yếu là định trong tâm)

"Thầy đang thiết lập pháp trận?" Đường Khảo có chút khó hiểu hỏi han.

". . . . . .Ngoại chiếu sáu cửa thanh tịnh, có thể phá sáu cõi trời dục. Tự tính nội chiếu, tam độc tức liền trừ, địa ngục các tội, nhất thời tiêu diệt!" Vũ Văn căn bản không bận tâm trả lời Đường Khảo, chỉ liều mạng viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, máu tươi không đủ nữa, liền đem Định Linh Châu nhét vào trong miệng nhúng một chút.

Phương Hân đột nhiên cảm giác bốn phía cuồng phong gào thét, ngẩng đầu nhìn bầu trời lần nữa, chẳng biết từ khi nào, tinh quang đầy trời đã bị tầng mây che phủ, tựa như một bàn tay to bưng kín màn trời. Trong lòng nàng không khỏi có chút sợ hãi khó hiểu, liền gắt gao tựa sát phía sau Đường Khảo.

". . . . . .Duy truyền kiến pháp tính, xuất thế phá tà tông!" Khi Vũ Văn âm vang hữu lực niệm ra câu pháp chú cuối cùng, trên tay cũng vẽ xuống xong một bút cuối cùng, Định Thiện Phá Tà đại trận cuối cùng cũng hoàn thành.

Đúng lúc này, đỉnh tháp nước hướng tây nam đột ngột hiện ra một đạo diễm mang màu tím vọt thẳng đến đường chân trời, ngay sau đó lại một luồng chớp kịch liệt, chỉ trong nháy mắt đó, cả đại học S cư nhiên sáng như ban ngày!

Trải qua ngàn năm sau, tà binh tái tụ! Linh hồn bốn đoán sư lại lần nữa trở lại trên kiệt tác hao phí vô số tâm huyết của bọn họ, Tinh Lạc đao trôi nổi đã lâu nay đã thức tỉnh!

"Bang! Bang! Bang bang!" Tiếng vang nặng nề của sắt đá chạm vào nhau liên tiếp không ngừng từ bốn phía truyền đến, Vũ Văn cố sức leo lên chỗ cao trên khán đài, giật mình phát hiện tất cả si vẫn linh động nghi (Tiêu: là mỏ diều hâu dùng để đo dao động đó, có ai còn nhớ ko??? =..=) phụ cận quay mặt về phía tây nam đều buông lỏng miệng, thanh âm vừa rồi là do từng viên từng viên đồng châu trong miệng si vẫn rơi xuống nện trên mặt đất cứng rắn phát ra tiếng trầm đục. Linh động nghi phản ứng dị thường cho thấy, hướng tây nam đang xuất hiện một cỗ linh lực cường đại vô pháp tưởng tượng dao động!

Ngay sau đó, một đoàn bóng trắng mờ mờ ảo ảo bắt đầu tụ tập phía dưới tháp nước, càng tụ càng dày, rất nhanh, bóng trắng liền chiếm cứ trên mảng đất trống mấy trăm thước vuông xung quanh. Nhưng bởi vì cách nhau khá xa, Vũ Văn tạm thời vẫn không cách nào thấy rõ bóng trắng cực đại cấp tốc khuếch trương nọ đến tột cùng là thứ gì.

Trường học lúc nửa đêm, đại đa số mọi người đã rơi vào trong giấc ngủ say, đối với không gian cuộc sống của mình đang bị dị vật nào đó xâm chiếm, bọn họ chẳng hề hay biết.

Phảng phất như có người đang âm thầm chỉ huy, bóng trắng vốn đang khuếch trương bốn phía không có kết cấu gì đột ngột co rút lại, tựa hồ đang đại khái làm chút chỉnh đốn, cuối cùng xếp thành hàng thành hình, đang lúc thốt nhiên lấy tốc độ kinh người thẳng hướng Vũ Văn bên này vọt sang.


Giữa tháp nước đến sân bóng cũng không có nhiều kiến trúc xây dựng lắm, bóng trắng trên con đường rộng rãi đấu đá lung tung mãnh liệt mà đến, trên đường không có nửa điểm trở ngại. Ba người trẻ tuổi đi theo Vũ Văn lên vị trí cao chứng kiến tình hình quái dị nơi xa, khó tránh khỏi có chút khủng hoảng, xoay người chạy trốn nhất định là không còn kịp rồi, bọn họ đều không thể tưởng tượng thời điểm bóng trắng này vọt tới trước mặt mình sẽ là loại cảm giác gì, hai nam sinh cũng nhịn không được lui về phía sau vài bước, Phương Hân càng gắt gao nắm lấy cánh tay Đường Khảo, tựa đầu úp trên vai Đường Khảo không dám nhìn nữa. Duy chỉ có Vũ Văn thần sắc kiên nghị, ánh mắt sáng ngời nhìn hướng tây nam.

Gần! Trong nháy mắt, bóng trắng tựa như thủy triều mãnh liệt vọt tới ngoài sân bóng, khi Vũ Văn rốt cuộc thấy rõ bóng trắng cổ quái do tà binh kích phát kia đến tột cùng là cái gì, y bỗng cảm thấy tay chân một trận lạnh toát.

Bóng trắng nọ cư nhiên chính là một quân đội cổ đại trang bị chỉnh tề! Quân sĩ xông vào trước nhất, liền nhìn ra đó là quân trang thời Đường mạc, trong đám cờ quạt màu xám trắng hoàn toàn không có sinh khí trước nhóm đội ngũ đi đầu, còn có thể mơ hồn nhìn thấy trên một cây đại kỳ thêu một chữ "Cao" to bằng cái đấu, rõ ràng chính là năm nghìn thủ hạ ở Quân Khí Giám của Cao Biền năm đó vì chế tà binh mà toàn quân bị diệt -- Thiên Bình quân!

"Mau! Đi xuống mau!" Mắt thấy quân đoàn bóng trắng thế như chẻ tre vọt vào sân bóng, Vũ Văn vội vàng đuổi mọi người xuống dưới đài, đứng vào giữa pháp trận vừa rồi y thiết hạ. Trong chốc lát đó, bóng trắng liền đánh giết tới trước mắt mọi người, dưới sự tiếp xúc gần gũi, bọn Đường Khảo mới phát hiện vong hồn binh lính màu xám trắng này cư nhiên vẫn duy trì trạng thái giới hạn trước một khắc tử vong kia, trên người mỗi binh lính đều lưu lại vết thương đáng sợ do đao chém thương đâm khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng, chẳng qua đã không còn máu tươi phun ra, mà biểu tình trên gương mặt họ dữ tợn tột cùng, tựa như còn đọng lại trong khoảnh khắc chém giết thảm thiết của ngàn năm trước.

Gặp phải cảnh tượng đáng sợ như thế, hiển nhiên mấy người trẻ tuổi sợ đến hai chân như nhũn ra, Phương Hân càng không cầm lòng nổi mà thét lên. Nhưng vong hồn bóng trắng vừa chạm vào mép pháp trận Vũ Văn thiết hạ, một vòng kim quang đột ngột hiện lên ngăn chặn đường đi của nó, bóng trắng bốn phía pháp trận nhất thời kịch liệt quay cuồng lên, tàn ảnh binh sĩ cầm lợi khí trong tay cũng bắt đầu vặn vẹo biến dạng, cùng lúc đó, tất cả mọi người trong trận nghe thấy được một hồi tiếng khóc la cực kỳ thê lương, thanh âm kia vừa the thé vừa kinh khủng, phảng phất như oan hồn khóc trong đêm, khiến người ta không nhịn được mà sởn tóc gáy.

"Kẻ bất sinh bất diệt, đem diệt ngăn sinh, lấy sinh hiển diệt, trầm tĩnh thường cô tịch, diệu dụng hằng sa. . . . . ." Hai tay Vũ Văn tạo thành chữ thập, miệng niệm pháp quyết, đột nhiên hai mắt trợn tròn, gầm lên một tiếng "Lui!" Kim quang bên ngoài pháp trận lập tức bạo dài, bóng trắng tựa như bị rìu sắc dựng thẳng bổ xuống tách ra, từ hai bên pháp trận lướt qua. Nhưng sau khi đi qua pháp trận này, quân đoàn bóng trắng lại tự động nối liền phục hồi như cũ, tiếp tục chạy về phía trước. Những người trong Định Thiện Phá Tà đại trận bảo hộ tựa như đang đứng trong một ốc đảo giữa đại dương mênh mông, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng trắng quỷ dị khủng bố bắt đầu tràn ra bốn phía, lặng yên không một tiếng động lướt qua bên cạnh mình.

Loại tình hình này cũng không kéo dài bao lâu, vong hồn đang trong trạng thái cấp tốc hành quân rất nhanh liền xuyên qua đám người Vũ Văn, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ không biết khi nào mới có thể dừng chân. Thẳng đến khi nhìn thấy thân hình căng thẳng của Huyền Cương dần dần trầm tĩnh lại, xác nhận bốn phía đã tạm thời không chịu ảnh hưởng của quân đoàn bóng trắng nữa, Vũ Văn mới thở phào một hơi, không phí lực duy trì Phá Tà pháp trận nữa.

"Nguyên lai. . . . . .Đây mới là chân tướng của Tinh Lạc đao. . . . . ." Vũ Văn nhìn vong hồn đã đi xa, thì thào lẩm bẩm, "Khó trách Quân Khí Giám của Thục quận năm đó toàn doanh bị tiêu diệt, Tinh Lạc đao này căn bản không nên xuất hiện trên thế gian. . . . . .Công dụng duy nhất của nó, chính là nhiếp hồn đoạt phách, khiến từng nhóm vong hồn từng vì chiến tranh mà bỏ mạng trên mảnh đất rộng lớn này trở lại nhân gian, mà mỗi lần vong hồn hồi phục, sẽ nhập thể khống chế người sống mà chúng nó gặp qua, cũng tạo thành thêm nhiều giết chóc đáng sợ hơn, cứ như quả cầu tuyết, tử linh gia nhập quân đoàn vong hồn càng ngày càng nhiều, Tinh Lạc đao liền bởi vậy có thể khống chế càng nhiều vong hồn."

"Thầy là nói. . . . . .Chúng nó muốn nhập vào người chúng ta, để chúng ta tự giết lẫn nhau?" Đường Khảo rùng mình.

"Hiện tại xem ra, chính là như vậy. . . . . ." Vũ Văn biểu tình đờ đẫn hồi đáp.

"Nhưng hiện tại chúng nó đang hướng khu ký túc xá chạy đến a! Chờ bọn nó vọt vào ký túc xá, các bạn học này của bọn em chẳng phải toàn bộ đều bị đám vong hồn này khống chế sao?" Đinh Lam chạy về phía trước, kích động bắt lấy cánh tay Vũ Văn.

"Tổ đã lật nhào, liệu có còn trứng nào nguyên vẹn không?" Vũ Văn lắc đầu, "Bởi vì tôi vô năng, để cho chuyện này mất đi khống chế, chúng ta trước mắt có thể làm, chính là nhanh chóng đoạt lại Tinh Lạc đao từ trong tay Trương Nguyệt Thần, có lẽ còn có thể vãn hồi chút gì đó, nhưng với tốc độ của bọn nó, chỉ sợ chúng ta đã không còn kịp rồi. . . . . ."

Mọi người quay đầu nhìn lại, năm ngàn ma quân đã bắt đầu tiến vào sân bóng rổ trước ký túc xá học sinh, nhiều nhất còn 5 phút nữa, sẽ xâm nhập toàn diện tòa nhà ký túc xá, bọn Đường Khảo hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được, đám học sinh sau khi bị đàn vong hồn này chiếm được sẽ làm ra dạng chuyện tình gì. . . . . .

"Thầy, thầy không thể chỉ cứu mấy người chúng ta a! Mau ngẫm lại biện pháp cứu bọn họ đi!" Phương Hân bất lực túm lấy Vũ Văn, trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào.

"Chẳng lẽ tối nay đại học S thật sự khó thoát kiếp nạn này sao?" Vũ Văn cắn chặt răng nắm cổ tay thở dài, sâu trong nội tâm hối hận không thôi.

Mọi người ở đây sắp rơi vào tuyệt vọng, chân trời phía đông nam đột nhiên sáng lên một luồng quang mang kim sắc, giống như mũi tên nhọn bay thẳng về phía quân đoàn bóng trắng kia, màu sắc của luồng quang mang này cùng kim quang Định Thiện Phá Tà trận của Vũ Văn kích phát cực kỳ tương tự, sau một lát, ánh sáng dài mảnh thẳng đứng cắm trước con đường bóng trắng tiến lên rồi đột ngột nằm ngang mở rộng, kéo ra một tấm màn sáng vô cùng khổng lồ, chặn đường đi của quân đoàn vong hồn. Trong màn sáng kim sắc, mơ hồ lộ ra một pho tượng Phật đà để tóc tướng mạo trang nghiêm.

"Tức sắc tịch diệt tam muội (cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục) , nếu khi chứng tam muội này, tâm sinh đại hoan hỉ. Hoặc thấy nhiều cảnh giới không thể đạt được, diệt trừ hết thảy những chướng ngại trọng tội!" Theo một tiếng Phạn âm ngân nga cao vút trên bầu trời trường học, quân đoàn bóng trắng rốt cuộc vô pháp tiến tới nửa bước, tầng tầng lớp lớp chen thành một đoàn.

"Thầy Vũ Văn, ai tới giúp chúng ta vậy?" Chứng kiến có cao nhân ra tay tương trợ, Đường Khảo thật sự là vừa mừng vừa sợ.

"Kết giới Phật đỉnh phá ma Đà La Ni ấn!" Vũ Văn ngẩn ngơ, "Sư phụ. . . . . .Sư phụ tới rồi!"

"Sư phụ? Người tới là sư phụ của thầy sao? Chẳng phài chúng ta nên gọi sư tổ?" Đinh Lam giật mình há to miệng.

Tà Binh thả ra quân đoàn vong hồn mặc dù đi trước chịu trở ngại, nhưng không vì vậy mà bỏ qua, đã âm thầm không ngừng tích trữ sức mạnh, bóng trắng màu xám trắng sau một hồi uể oải, đột nhiên lại khí diễm đại thịnh, mưu đồ muốn mạnh mẽ đột phát kết giới, bóng trắng và phật quang kim sắc luân phiên lên xuống, triển khai đối kháng giằng co kịch liệt, khiến cho mấy vị ở xa xa quan sát trận chiến tâm tình cũng lên thất thượng bát hạ, chẳng biết kết cuộc sẽ thế nào.

Tất cả mọi người bị đấu pháp phật ma khí thế hào hùng nọ hấp dẫn, chỉ có Huyền Cường vốn bất vi sở động, ở bên cạnh Vũ Văn phát ra một tiếng gầm lớn.

Tiếng kêu nhất thời nhắc nhở Vũ Văn, y cả kinh, nhịn không được hô lên: "Mau! Sư phụ tôi cũng chỉ có thể tạm thời giúp chúng ta tranh thủ thời gian, nếu còn không ra tay hành động, đại học S sẽ thật sự biến thành địa ngục trần gian!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận