Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Trong mông lung, Vũ Văn phảng phất như nhìn thấy rất nhiều người mình từng nhận thức, khuôn mặt này rất quen thuộc, nhưng y lại gọi không được tên của những người này, những người này vây quanh cạnh Vũ Văn, dùng ngữ điệu cực nhanh nói với nhau chuyện gì đó, Vũ Văn mặc dù nghe rất rõ ràng, nhưng một câu cũng nghe không hiểu. Rất nhanh, những người này lại vội vã lặng lẽ bỏ đi, Vũ Văn tâm trạng sốt ruột, đang muốn đưa tay giữ lại, xúc cảm trên tay lại là một mảng trống rỗng!

Ngay khi Vũ Văn trong mộng thấp thỏm lo âu, một nữ hài mang theo thanh âm nức nở cùng tiếng sủa lo lắng của Huyền Cương gọi y bừng tỉnh.

Vũ Văn mở mắt, nhìn thấy đúng là Phương Hân lệ rơi đầy mặt, chẳng biết nàng đã gặp phải sự tình gì, trên tóc cư nhiên còn dính rất nhiều vụn cây cỏ, trên mặt cũng có mấy chỗ trầy xước nhỏ.

"Thầy! Mau cứu Đường Khảo và Đinh Lam đi! Bọn họ bị một đám lính của quân đoàn vong linh bắt đi rồi!" Phương Hân khóc lóc kể lể nói.

"Hả?" Vũ Văn thất kinh, sột soạt từ trên mặt đất xoay người đứng lên. Đợi y đứng vững gót chân, mới thấy phía sau Phương Hân còn một trung niên tráng hán vai rộng thân cao, vóc người khôi ngô đang đứng.

Vị trung niên hán tử này mặc áo dài kiểu cũ dung mạo không kinh người, nhưng hai tay cơ hồ so với thường nhân lớn hơn gấp đôi, nếu nắm thành quả đấm, đích thực chính là bằng một cái cối! Phía sau lưng hắn còn đeo một túi leo núi cực đại chẳng biết chứa thứ gì, cả người nhìn tựa như một tòa núi nhỏ thình lình xuất hiện.

"Đại sư huynh? Anh cũng tới rồi?" Vũ Văn lại thét lên kinh hãi.

"Đại sư huynh?" Phương Hân thoáng sửng sốt, kinh ngạc liếc mắt nhìn trung niên tráng hán.

"Vũ Văn, Tinh Lạc đao ở trong tay cậu?" Thanh âm tráng hán thô to, trên vai còn vác thi thể Trương Nguyệt Thần.

"Phải. . . . . ." Vũ Văn cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo bọc đoạn đao, "Có chuyện gì vậy? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi bọn em muốn đưa Trương Nguyệt Thần lên núi nhỏ của khu vườn phía nam chôn, ba người thay phiên nâng nàng lên sườn núi, tất cả mọi người đều mệt không chịu nổi, nhưng vừa lên đến đỉnh núi nhỏ, một tiểu đội binh lính của quân đoàn vong linh tựa như gió đột ngột xuất hiện trước mặt bọn em, đưa tay đem Đường Khảo và Đinh Lam siết trụ, Đường Khảo vừa thấy không đúng, mạnh đẩy em, em liền cùng thi thể Trương Nguyệt Thần lăn xuống sườn núi. Đội binh lính nọ không để ý đến sống chết của em, tựa như một đoàn sương mù dày đặc đem Đường Khảo và Đinh Lam quấn đi! Em trốn trong bụi cỏ hồi lâu không dám đứng lên, thình lình lại xuất hiện một đội vong linh, bay qua bay lại trên sườn núi, mắt thấy bọn họ sẽ phát hiện ra em. . . . . ." Nói tới đây, Phương Hân ngẩng đầu nhìn vị tráng hán kia, "Sau đó, chú này liền xuất hiện, ra tay cứu em. . . . . ."

"Không phải sư phụ đã ngăn chặn quân đoàn vong linh sao? Làm thế nào có vong hồn rải rác xuất hiện?" Vũ Văn khó hiểu nhìn tráng hán nọ.

Tráng hán trầm thấp đáp: "Mặc dù vừa rồi cậu từ trong tay cô gái đã chết này đoạt được Tinh Lạc đao, nhưng quân đoàn vong linh nếu đã xuất hiện, sẽ không vì phong ấn của Tinh Lạc đao mà biến mất, hơn nữa. . . . . .Bởi vì đột ngột mất đi khống chế đồng nhất của linh lực Tinh Lạc đao, quân đoàn vong linh trong nháy mắt phân tán khắp nơi, sư phụ bất ngờ không kịp đề phòng, kết giới Đà La Ni Ấn cũng không thể trói buộc tất cả vong linh, đến nỗi không ít vong hồn tản mát bắt đầu chạy tán loạn trong trường học, ta chính là nhận mệnh lệnh của sư phụ, đem đám cô hồn dã quỷ này dẫn về trong kết giới!"

"Nhưng còn hai học trò của em đâu?" Vũ Văn lo lắng kêu lên.

"Ta không thể cứu bọn họ, hiện tại đại khái cũng đã theo đội cô hồn, bị ta đuổi vào trong kết giới rồi. . . . . ." Tráng hán hơi cúi đầu.

Vũ Văn ngẩn ra, thần tình trên mặt ngưng trọng.

"Thầy Vũ Văn, Đường Khảo. . . . . .Đường Khảo còn cứu được không?" Thanh âm Phương Hân kịch liệt run rẩy.

"Đừng nóng vội, bây giờ còn chưa thể xác định được gì." Vũ Văn mặc dù ngoài miệng an ủi Phương Hân, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hai đứa trẻ kia đã lành ít dữ nhiều. Thình lình, y hết sức trịnh trọng dùng hai tay đè lại hai vai Phương Hân, thấp giọng nói: "Phương Hân, còn nhớ rõ không? Tôi đã đáp ứng em, tôi nợ em một chuyện, nhất định sẽ trả lại cho em, yên tâm đi, tôi sẽ đem Đường Khảo và Đinh Lam an toàn trở về bên em!"

"Vâng. . . . . ." Phương Hân đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, lúc này người duy nhất nàng có thể dựa vào, cũng chỉ có Vũ Văn.

Đột nhiên, tráng hán giơ một bàn tay đỡ bên tai, phảng phất như đang lắng nghe gì đó, ngay sau đó, hắn dùng một loại giọng điệu mệnh lệnh nói với Vũ Văn: "Vũ Văn! Sư phụ gọi cậu hiện tại lập tức sang đấy! Thầy lúc này ngay trên đỉnh đài sân thể dục."

Vũ Văn thoáng trầm ngâm, đáp: "Được!"


******

Tinh quang trên màn trời đã dần dần thưa thớt, đêm tối phảng phất như rơi vào vĩnh hằng.

Dưới sự hướng dẫn của tráng hán, bọn Vũ Văn tính cả Huyền Cương, đều đi tới phía tây sân thể dục của trường, đi lên nóc đài hình vòm thật lớn, liền có thể nhìn bao quát khu ký túc xá cách sân thể dục không xa.

"Đó, sư phụ đang ở đó thi pháp!" Tráng hán đưa một ngón tay.

Một bóng đen thân hình cao lớn thon gầy đang giẫm một chân trên lan can bên mép nóc đài, tay phải bấm tràng hạt màu đen. Tay trái nắm chặt một cây Phục Ma Kim Cang Xử màu vàng nhạt, giữa hai tay hiện ra pháp trận hình thoi từ từ bốc lên từng đợt khí vàng, xa xa kết giới vây chặn quân đoàn bóng trắng nọ, chính là do pháp trận hình thoi này phóng ra mà thành. Từ chỗ này phóng tầm mắt nhìn lại, phật quang kim sắc đã đổi thành tường vây hình tròn, đem năm ngàn vong hồn Thiên Bình quân kia bao quanh, bất quá vong hồn dữ tợn này vẫn đang khí diễm bất diệt, như trước liều mạng trùng kích kết giới.

Vũ Văn chậm rãi đi đến mép đỉnh đài, thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt trong bóng tối được ngọn đèn bên ngoài sân thể dục chiếu sáng.

"Sư phụ?" Thanh âm Vũ Văn cư nhiên vì kích động mà trở nên run rẩy.

Bóng đen nọ chính là Tiêu Biệt Ly! Mặc dù râu tóc đã bạc phơ, nhưng sống lưng Biệt Ly tiên sinh ưỡn thẳng tắp, trong mắt lóng lánh quang mang cơ trí, một chút cũng không giống lão nhân quá bảy mươi tuổi. Chỉ thấy ông thân trên mặc một bộ áo khoác dạ Burberry hai hàng nút màu lông lạc đà, dưới khí lưu cường đại xoay tròn quanh pháp trận, vạt sau của áo khoác đang phấp phới tung bay trong gió. Thân dưới lão nhân lại phối hợp với quần dài màu đen giản dị, hai cẳng chân dài vững vàng ghim trên mặt đất, chẳng mảy may chịu ảnh hưởng của gió loạn, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh nọ vì năm tháng trôi qua mà lưu lại những rãnh nếp nhăn, nhưng khó có thể che giấu được cỗ khí khái oai hùng giữa đầu lông mày Biệt Ly tiên sinh.

"Vũ Văn Thụ Học, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?" Lão nhân nghiêng đầu mỉm cười, trong nụ cười cư nhiên mang theo vào phần ôn nhuận thân tình.

"Con. . . . . ." Sóng lòng mênh mông Vũ Văn dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng nhất thời nghẹn giọng.

Phương Hân đột nhiên nhìn thấy một lão nhân khí vũ bất phàm như vậy, đang thập phần giật mình, quay đầu vừa nhìn, Huyền Cương cũng hưng phấn không thôi xông lên phía trước tựa vào cạnh lão nhân kia, chẳng lẽ lão nhân này thật sự chính là Biệt Ly tiên sinh trong truyền thuyết?

"Em gái, chúng ta muốn cùng thầy của ngươi nói chút chuyện, ngươi có thể tránh đi một chút không?" Tráng hán bất ngờ tiến lên hai bước, nghênh đón tầm mắt Phương Hân, trong đôi mắt nhìn chằm chằm Phương Hân đột nhiên hiện lên một chút u quang.

"A. . . . . ." Phương Hân lên tiếng, thần tình kinh ngạc trên mặt thoáng buông lỏng, cước bộ thong thả đi sang một bên, thần sắc an bình nhìn dưới mặt đất, không còn nhìn sang Vũ Văn bên này nữa.

"Thuật thôi miên của đại sư huynh lại tiến bộ rất nhiều a. . . . . ." Vũ Văn không khỏi ca ngợi một tiếng, nguyên lai trong khoảnh khắc hai mắt nhìn nhau kia, Phương Hân đã bị tráng hán thôi miên.

"Hắc hắc. . . . . .Chút tài mọn, không đáng nhắc tới." Tráng hán nở nụ cười hàm hậu, "Chỉ là cảm thấy để người thường ở bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện, có chút bất tiện mà thôi."

"Vũ Văn, trên tay con cầm, chính là kiện tà vật Vô Vi đạo nhân thủ hộ sao?" Biệt Ly tiên sinh nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy, đây là đầu sỏ gây náo loạn ―― Tinh Lạc đao." Vũ Văn hai tay đem đoạn đao trình lên.

"Tinh Lạc đao. . . . . ." Biệt Ly tiên sinh có chút trầm ngâm, đem niệm châu trong tay phải đưa sang tay trái, tiếp tục duy trì pháp trận vận chuyển, sau đó đưa tay tiếp nhận đoạn đao, "Đều là người tự mình rước họa, ngược lại còn muốn đổ trách nhiệm lên một kiện đồ vật sao? Chỉ đáng tiếc cho Vô Vi Tử, một đời anh hào cuối cùng vì vật này mà ngã xuống . . . . . ."

"Sư phụ đã biết về chân tướng của đao này rồi sao?"

"Lai lịch tương quan của đao này, ta đã xem trong văn hiến do sứ giả Zarathrusta giáo đưa tới rồi." Biệt Ly tiên sinh lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vân lộ trên đoạn đao.

" Zarathrusta giáo? Sao bọn họ lại tìm đến sư phụ?"


"Sau khi Austin bỏ mình, Zarathrusta giáo không muốn tà binh rơi vào tay người Nhật Bản, liền gửi người đến bái phỏng ta, mặc dù bọn họ đã bị bức khỏi cuộc cạnh tranh Tinh Lạc đao, nhưng vẫn hy vọng ta có thể can thiệp vào, để có thể từ chỗ ta cầm lại loan đao Shamshir thuộc về Ba Tư cổ. Nhưng từ khi hai cao thủ đứng đầu đồng lứa Austin và Bách Diệp Thân Hoành này vừa tiến vào đại học S, trận tranh đoạt tà binh tam quốc này đã khiến cho giới pháp thuật âm thầm chú ý, có người nhiều chuyện từ Iran và Nhật Bản lấy được bản sao bản hồi ký của nô lệ Ba Tư cổ lưu lại, rồi truyền bá trong phạm vi nhỏ nội bộ giới pháp thuật. Một nhóm lão già nhàm chán hiểu rõ nội tình lập tức ở nước ngoài mở hội giao lưu, đánh cược kết quả thắng thua của trận tranh đấu này. Ta mặc dù sớm đã nghe thấy một chút tiếng gió về trận đánh cuộc này, nhưng cũng không muốn cuốn vào dòng nước đục đó, cho dù Zarathrusta giáo cử người đến cầu ta, ta cũng không đáp ứng ra tay, nghĩ đến Vô Vi Tử cũng chưa chắc sẽ thích ta nhúng tay đâu. . . . . .Trong báo cáo tình hình chiến đấu ban đầu cũng không có tên Vô Vi Tử, bởi vì không ai biết hắn đang âm thầm thủ hộ Tinh Lạc đao, mà một gã làm người dẫn đường Hoàng Tuyền như con, mặc dù có tư cách tham dự trận đấu, nhưng tỉ lệ đặt cược này thật đúng là khiến người ta thảm không nỡ nhìn. Bất quá tình hình phát triển ngoài dự đoán mọi người, phần thắng cao nhất "Bất tịnh nhân" Austin lại bị loại đầu tiên, trong báo cáo tình hình chiến đấu cũng bắt đầu xuất hiện tên Vô Vi Tử. Đáng tiếc sức mạnh của con trong mắt người ngoài thật sự có hạn, cho dù Vô Vi Tử tham dự vào, trong phiếu tỉ lệ đặt cược cũng chỉ cao hơn một chút so với ban đầu. . . . . ."

"Báo cáo tình hình chiến đấu. . . . . .Chẳng lẽ chúng con vẫn luôn bị người giám thị?" Vũ Văn giật mình không nhỏ.

Biệt Ly tiên sinh thoáng trầm mặc, mới mở miệng nói: "Ta cũng chỉ mới biết được gần đây bọn họ trên bầu trời đại học S phóng ra "Kẻ Quan Sát", nhất cử nhất động bên ngoài của các con đều chạy không khỏi đôi mắt của "Kẻ Quan Sát"."

Vũ Văn hoàn toàn không ngờ tới, mình và Bách Diệp Austin cùng đấu ngươi sống ta chết, lại bị người xem như con cờ trong trò chơi đánh bạc, trên mặt y dần dần hiện ra thần tình phẫn nộ.

"Nếu sư phụ đã không dự định tham dự việc này, tại sao hiện tại lại xuất hiện ở đây?" Trong thanh âm Vũ Văn đã không còn chứa kích động lúc trước.

"Sở hữu tà binh, tự có thiên ý, ta quả thật chưa từng dự định can thiệp, nhưng ba ngày trước đại học S chính thức tuyên bố phong tỏa trường, cũng bộc phát nguy cơ virus biến dị H5N1, khiến cho lượng lớn người thường vô tội quấn vào phong ba, hành động của Bách Diệp Thân Hoành đã vượt quá ranh giới an toàn, ta nào có thể ngồi yên không màng đến? Đáng tiếc trên tay ta có chuyện quan trọng trì hoãn, mãi đến hôm qua mới có thể thoát thân. Ta và đại sư huynh của con vội vàng tới, thấy bên ngoài trường phong tỏa nghiêm mật, liền muốn đợi đến nửa đêm người vắng sẽ lẻn vào trường, chỉ một đêm ngắn ngủi như vậy, bên trong trường tình thế đã đại biến. Từ khi Vô Vi Tử đánh với Bách Diệp dũng cảm hy sinh, tỷ lệ cược liền phơi bày thế cục nghiêng về một phía, không nghĩ tới con có thể nghịch chuyển cục diện, đánh bại Bách Diệp, có lẽ đám lão già kia hiện tại nhất định tổn thất thảm trọng a, hahaha. . . . . ." Biệt Ly tiên sinh đột nhiên cất tiếng cười to, trong điệu cười mơ hồ có chút ý tự hào về Vũ Văn.

Nhưng thần sắc Vũ Văn lộ vẻ sầu thảm, một chút cao hứng cũng không có. Y đưa tay chỉ hướng phật quang kim sắc nọ, trầm thấp nói: "Sư phụ, con biết mình đã làm ra sai lầm lớn, không thể ngăn cản sức mạnh khủng bố của Tinh Lạc đao phóng thích, tình hình lúc này như vậy, xin sư phụ hãy nghĩ biện pháp giải quyết mới đúng."

Biệt Ly tiên sinh khe khẽ thở dài, nói: "Đáng tiếc ta chỉ tới chậm một bước, đã không thể giúp được gì nữa, đàn điên hồn này tuy là do Tinh Lạc đao phóng ra, nhưng giờ phút này đã không còn liên hệ gì với Tinh Lạc đao, thiên thạch đúc thành Tinh Lạc đao, chất chứa chính là năng lượng vật chất tối tăm thần bí nhất trong vũ trụ, với hệ thống tri thức của nhân loại chúng ta, không thể nào giải thích rõ về nó, càng không cần phải nói tới khống chế hướng phát triển của nó, quân đoàn vong linh nó dẫn ra, ta cũng chỉ có thể dùng kết giới tạm thời ngăn cản, muốn ta ra tay hoàn toàn đánh tan đám ma vật này, ta quả thực vô lực để làm. . . . . ."

"Thật không còn biện pháp nào sao?" Vũ Văn không ngờ tới sư phụ cũng sẽ nói ra lời nhụt chí như vậy.

"Đó là phật pháp vô biên, cũng phải tuân theo năng lượng thủ hằng, sức mạnh của đám ma vật này đã vượt quá tu vi của ta, ta có thể sử dụng kết giới phong tỏa chúng nó, đã là cực hạn rồi." Lão nhân nghiêm túc lắc lắc đầu.

Mục quang chờ mong trong mắt Vũ Văn thoắt cái ảm đạm xuống, nếu ngay cả Biệt Ly tiên sinh cũng không còn cách nào, vậy trận hỗn loạn này chỉ sợ cũng không còn ai có thể ngăn cản. Một khi Biệt Ly tiên sinh kiệt lực, quân đoàn vong linh phá tan kết giới, tiếp đó sẽ đem cả đại học S một lần hủy diệt. . . . . .

"Đừng dễ dàng buông tha như vậy, nếu gọi con sang đây, đó là còn một cơ hội!" Thanh âm của Biệt Ly tiên sinh chợt chuyển.

"Còn có biện pháp sao? Sao sư phụ không nói sớm?" Trong lòng Vũ Văn vui vẻ.

Biệt Ly tiên sinh đột nhiên vươn tay vẽ trên không trung, cư nhiên bằng không đè ép ánh sáng khúc xạ không khí, ở giữa không trung tạo ra một thấu kính hội tụ cực đại, Vũ Văn xuyên thấu qua mặt kính phóng đại này, vừa vặn có thể rõ ràng nhìn thấy tường tận tình huống trong kết giới xa xa. Giữa đàn vong hồn đáng sợ kia, Đinh Lam và Đường Khảo bị bắt đang liều mạng hô hoán giãy giụa, tựa như hai mảnh lá cây giữa sóng cả mãnh liệt, cùng nhau khuất phục, lúc ẩn lúc hiện.

"A! Bọn họ còn sống!" Vũ Văn nhất thời vui mừng khôn xiết, nhưng tâm tình trong lúc thoáng qua lại rơi vào khe vực, cho dù hai người trẻ tuổi còn sống, ai có thể giải cứu bọn họ ra ngoài đây.

"Con thật sự không biết biện pháp kia sao?" Trong mắt Biệt Ly tiên sinh có quang mang dị thường lãnh khốc hiện lên, "Chỉ cần một trong hai người này làm huyết tế linh môi, con liền có thể sử dụng khởi động năng lượng vật chất ám tối cùng loại của Mật Tông Huyết Cố Hàng Ma chú, bộc phát mắc xích trùng kích trong phút chốc hủy diệt đàn ma vật điên cuồng này! Tin rằng bản thân con, con có năng lực như thế!"

Mặt Vũ Văn xoát cái trở nên cực kỳ trắng bệch, y hoàn toàn không ngờ, sư phụ lưu lại cho mình chính là lựa chọn này! Vẫn muốn liều mạng quên đi Huyết Cố cấm chú, cuối cùng vẫn tìm tới cửa sao?

"Ta biết hai đứa trẻ này đều là học sinh của con, giờ phút này con tất nhiên có chút không muốn, nhưng lúc này tình huống nguy cấp, đã không cho phép con trù trừ do dự nữa, có đại sư huynh hỗ trợ, có thể trong hai người cứu ra một. Con hiện tại muốn làm, thì hãy nhanh lựa chọn đi, phải hy sinh ai?" Biệt Ly tiên sinh chỉ vào hai người trẻ tuổi hiện ra trong kính, dùng khẩu khí không thể nghi ngờ nói, "Đến tột cùng là bên trái? Hay bên phải?"

Vũ Văn không đành lòng nhìn hai người trong kính nữa, bước chân trầm trọng đi đến mép nóc đài, ánh mắt mê mang nhìn phía dưới, trái? Hay phải?

Bên trái, hy sinh chính là Đường Khảo, bên phải, hy sinh chính là Đinh Lam. . . . . .Bất kể Vũ Văn chọn bên nào, một trong hai người đều bị Huyết Cố Cấm chú hại cùng. Vũ Văn thống khổ nhắm chặt hai mắt, cúi đầu thật sâu.


Gió, nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài trên trán Vũ Văn.

"Làm không được. . . . . .Con làm không được. . . . . ." Vũ Văn đột nhiên bắt đầu thì thào tự nói.

"Hửm? Con nói gì?" Biệt Ly tiên sinh có chút không tin vào tai mình.

"Con nói con làm không được! Con không phải cỗ máy giết người, càng không phải con cờ mặc cho người định đoạt! Con không bao giờ muốn thi triển Huyết Cố Hàng Ma chú chỉ biết đưa tới khiển trách của trời cao này nữa, con hiện tại thầm nghĩ hoàn hoàn chỉnh chỉnh cứu Đường Khảo và Đinh Lam trở về! Bởi vì con đã đáp ứng cô bé này, nhất định phải đem người yêu và bạn của nàng an toàn trở về!" Tình tự Vũ Văn chịu áp lực đã lâu đột nhiên bộc phát, y cư nhiên gào lên với Biệt Ly tiên sinh!

"Con nổi điên với ta làm gì?" Sắc mặt Tiêu Biệt Ly thoáng chốc trầm xuống, vụt một cái đưa tay bắt lấy cổ áo của Vũ Văn, dùng sức túm đến trước mặt mình, chóp mũi cơ hồ dán trên mặt Vũ Văn, "Bốn vạn thầy trò trong trường học này, cùng hai người kia so sánh, ai nhẹ ai nặng?"

"Giá trị con người không phải dùng số lượng để đơn giản so sánh!" Vũ Văn không chút sợ hãi cùng Biệt Ly tiên sinh đối mặt.

"Ngu xuẩn! Còn viện cớ cho sự mềm yếu của ngươi, không thể vứt bỏ tình cảm dung tục của nhân thế, làm sao đảm đương người dẫn đường Hoàng Tuyền?" Đang khi nói chuyện, trên mặt Biệt Ly tiên sinh đã bịt kín một tầng sương lạnh.

Mắt thấy Biệt Ly tiên sinh ngày thường hỷ nộ không biểu hiện thốt nhiên tức giận, Huyền Cương và trung niên tráng hán nọ đều sợ đến thần sắc đại biến, kinh hoàng lui về phía sau từng bước. Nhưng Vũ Văn lại haha cười: "Sư phụ, người hôm nay cho dù giết con, con cũng sẽ không dùng hai người trẻ tuổi kia làm huyết tế linh môi."

"Ai cho phép ngươi dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta?" Mục quang lợi hại của Tiêu Biệt Ly giống như lưỡi đao đảo qua trên mặt Vũ Văn, đột nhiên đưa tay một quyền đánh trúng bụng Vũ Văn, vốn đã bị thương không nhẹ Vũ Văn lập tức hộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, điểm điểm nho nhỏ văng trên áo khoác màu lông lạc đà của Biệt Ly tiên sinh.

"Đánh đi, đánh chết là tốt nhất, dù sao mạng của con cũng là ngài nhặt lấy, ngài muốn xử trí thế nào cũng được!" Vũ Văn chém đinh chặt sắt nói xong, lại hắc hắc nở nụ cười.

"Thật phải giết ngươi, chỉ sợ nha đầu Mạc Phi kia sẽ hận ta cả đời. . . . . ." Tiêu Biệt Ly phát ra một tiếng thở dài cực nhỏ, "Một trận Đoạn Long Đài hai năm trước, ngươi từng thành công sử dụng Huyết Cố Hàng Ma chú, ta còn tưởng rằng ngươi có thể từ đấy hiểu được một phen khổ tâm của ta, nhưng không ngờ đến hôm nay ngươi vẫn ngu xuẩn không khôn ra như thế. . . . . ." Trong lúc nói, lão nhân nhẹ buông tay, thả áo Vũ Văn.

"Huyết cố cấm chú. . . . . .Con thật sự không muốn dùng nó thương tổn bạn bè nữa. . . . . ." Vũ Văn chán nản ngã ngồi trên mặt đất.

"Không ngờ ngươi lại hành động theo cảm tính như thế, có lẽ. . . . . .Ngươi thật sự không thích hợp làm người dẫn đường Hoàng tuyền. . . . . .Nếu không muốn thừa nhận sư phụ ta đây, vậy đem những gì ta truyền thụ cho ngươi hết thảy trả lại đây!" Tiêu Biệt Ly phất ống tay áo, không hề nhìn Vũ Văn.

"Cầm đi cầm đi, người thật muốn khiến con quên hết thảy, con cảm tạ người còn không kịp đâu!" Vũ Văn nói xong lời cuối cùng, đã có vài phần điên cuồng.

"Vũ Văn, đừng quá làm càn! Cậu trốn xuống núi nhiều năm như vậy, sư phụ vẫn không từ bỏ tìm kiếm phương pháp giải trừ ác mộng quấy rầy cậu, cậu đối nghịch sư phụ như vậy, có nghĩ tới cảm thụ của sư phụ hay không?" Vẫn không nói gì trung niên tráng hán cũng nhịn không được mở miệng.

"Đại sư huynh. . . . . .Em cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên ân tình của sư phụ, nhưng em thật sự không cách nào lãnh huyết được như thầy, có thể nhẫn tâm vứt bỏ đệ tử của mình, tựa như thầy năm đó ở núi Côn Lôn vứt bỏ Lục sư đệ vậy!" Vũ Văn mạnh khoát tay chặn lại, phảng phất như muốn cùng quá khứ không muốn nhớ tới hoàn toàn đoạn tuyệt.

Lời vừa nói ra, trung niên tráng hán cũng trầm mặc.

"Vũ Văn, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, linh lực của ta đã tiêu hao rất nhiều, không đủ để chống đỡ lâu, năm phút sau, khi kết giới Đà La Ni Ấn sụp đổ, người phàm của nơi này đều do ngươi hại chết, kể cả hai đứa học trò bảo bối của ngươi, cũng đồng dạng khó thoát khỏi cái chết!" Thanh âm của Biệt Ly tiên sinh lạnh lùng mà nhẹ nhàng bay qua.

Ranh giới sống còn, tính mạng của bốn vạn thầy trò đang bức bách Vũ Văn đưa ra lựa chọn cuối cùng. . . . . .

"Sinh tử chẳng màng đến, tựa như đầu rối gỗ, một khi dây đã đứt, lỗi lỗi lạc lạc." Tại tình huống khẩn cấp trước mắt, chẳng biết tại sao, trong đầu Vũ Văn vang lên cư nhiên là di ngôn của Bách Diệp trước lúc lâm chung, cùng lúc đó, dung mạo của Bách Diệp và Austin cũng hiện lên trước mắt Vũ Văn.

Trong phút chốc, trong lòng Vũ Văn thoáng hiện linh quang, tựa hồ đã tìm được mấu chốt giải quyết hết thảy.

"Sư phụ chậm đã! Con đã có biện pháp!" Vũ Văn đột nhiên quát to một tiếng, vụt một cái từ trên mặt đất đứng lên.

Tráng hán và Huyền Cương đều vừa mừng vừa sợ, chẳng biết Vũ Văn nghĩ ra biện pháp gì.

"Đại sư huynh, hai đứa học trò vô dụng này của em, liền giao phó cho anh đưa bọn họ từ giữa kết giới cứu ra! Huyết tế linh môi, em có lựa chọn khác." Vũ Văn thập phần khẳng định nói với tráng hán, "Bất quá con còn phải mời sư phụ trả lại Tinh Lạc đao cho con, con cần dùng đến nó."

Biệt Ly tiên sinh lạnh lùng nhìn Vũ Văn, thuận tay ném một cái, trả Tinh Lạc đao lại cho Vũ Văn.


"Huyết Cố Hàng Ma cấm chú, mỗi lần khởi động đều cần tính mạng người sống làm linh môi, nếu muốn người sống, ta đây liền tạo ra một người sống!" Trong lúc Vũ Văn thì thào tự nói, đột nhiên đem thi thể Trương Nguyệt Thần tráng hán vác đến nóc đài ôm tới bên người.

"Chẳng lẽ ngươi muốn thi triển thuật Hồn Rối?" Biệt Ly tiên sinh hơi giật mình, "Ngươi từ chỗ nào tập được tà thuật Nhật Bản bực này?"

"Từng thấy truyền nhân Âm Dương đạo Bách Diệp Thân Hoành dùng qua một lần, con chỉ ở đây trông mèo vẽ hổ mà thôi." Vũ Văn đáp.

"Âm Dương đạo. . . . . .Bọn họ đều dùng Thức Thần thay cho hồn phách, con tìm đâu ra Thức Thần để sử dụng đây?" Biệt Ly tiên sinh chỉ sợ Vũ Văn đã bị bức đến phát điên.

"Con không cần Thức Thần gì cả, chỗ này của con đã có sẵn hồn phách để dùng!" Vũ Văn đem Tinh Lạc đao cầm trong tay nghênh phong mở ra, Định Linh Châu treo trên chuôi đao cũng trái phải lay động. Việc này không nên chậm trễ, trong miệng Vũ Văn bắt đầu vận niệm pháp quyết, phạn âm thanh thanh, ánh sáng màu của Định Linh Châu cũng theo đó nổi lên biến hóa, dần dần, chuỗi châu cư nhiên trở thành màu hắc bạch đan xen, âm dương hòa vào nhau. Trong sự bức bách của pháp lực Định Linh Châu, Tinh Lạc đao cũng đã có phản ứng, dưới đốm gỉ sét đen đúa, phảng phất như bắt đầu có ám quang lưu động.

Vũ Văn đột ngột ngôn từ quay cuồng, niệm pháp thuyết bất tri bất giác đã đổi thành Nhật văn ngay cả chính y cũng không hiểu, y mặc dù chưa từng học qua Nhật văn, nhưng ngày đó khi Bách Diệp lợi dụng thi thể của Austin thi pháp, mấu chốt thi pháp không ngờ bị Vũ Văn nghe lén nhớ được, Vũ Văn lợi dụng trí nhớ siêu phàm khác hẳn thường nhân của mình, cư nhiên có thể đem thuật Hồn Rối bắt chước đến tám chín phần mười!

Mọi người ở đây nín thở ngưng thần, thoáng chốc Tinh Lạc đao quang mang đại thịnh, một cỗ thanh khí từ chỗ lưỡi gãy từ từ dâng lên. Mắt thấy thời cơ chín muồi, Vũ Văn mạnh giơ đoạn đao lên cao, thoáng cái cắm vào trong sống lưng của thi thể Trương Nguyệt Thần!

Dưới một kích đó, thi thể Trương Nguyệt Thần cư nhiên ngẩng đầu hô to, tự động xông lên vài bước.

"Hừ hừ, hay cho cái gọi là tá thi hoàn hồn!" Trong thanh âm của Biệt Ly tiên sinh cư nhiên cũng có vài phần tán tụng.

"Ngàn năm trước tổng quản Quân Khí Giám Cao Phương dùng tà vật Tinh Lạc đao tự sát, hồn phách này tất nhiên bị Tinh Lạc đao hút lấy, hiện tại, là đã đến lúc để cho đầu sỏ này đền bù tất cả sai lầm." Vũ Văn nhẹ nhàng thở dài, rồi hướng người nọ kêu, "Cao Phương!"

"Người phương nào gọi ta?" Trương Nguyệt Thần mạnh quay đầu lại, trên khuôn mặt tú lệ lại toát ra một cỗ khí khái nam tử.

"Cao Phương! Năm ngàn Thiên Bình quân thủ hạ của ngươi, chết đi vẫn như cũ không chịu ngừng lại, vẫn muốn ở nhân thế làm loạn, vị Cao thiếu giám ngươi có phải cũng nên truy cứu tội giám sát bất lực rồi hay không?" Vũ Văn chỉ vào năm ngàn ma quân xa xa kia, cao giọng hô lên với Cao Phương.

Cao Phương đầu tiên là sửng sốt, không rõ lời Vũ Văn nói là sự tình gì, chợt đứng bên mép nóc đài nhìn về nơi xa, cũng nhận ra năm ngàn binh sĩ nọ từng là thuộc hạ của mình.

"Ta đây chính là đang ở trong địa ngục a tì?" Cao Phương lẩm bẩm nói.

"Không sai, nơi này chính là địa ngục a tì, ngươi làm theo ý mình, đúc tà binh, liên lụy hại chết binh sĩ thủ hạ, thế cho nên bọn họ oán khí ngút trời, không chịu luân hồi chuyển thế, hiện tại muốn mượn hồn phách của ngươi dùng một lát, tiễn bọn họ ra đi, ngươi có bằng lòng hay không?" Vũ Văn cũng cơ trí, lập tức nương theo lời Cao Phương dẫn dắt gã nhập cuộc.

Cao Phương vốn còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng chợt nhìn thấy xa xa trong kết giới phật đỉnh kia mơ hồ xuất hiện tư thế trang nghiêm của Phật đà, nhất thời quỳ mọp trên mặt đất, hướng phật quang cuống quít dập đầu, trong miệng còn không ngừng kêu lên: "Cao Phương biết sai, khi còn sống đã hối hận không thôi, hôm nay vừa vặn có cơ hội chuộc tội, mong rằng sứ giả thành toàn!"

Chuyện quá khẩn cấp, Vũ Văn cũng bất chấp cùng người chết này đóng kịch nữa, đưa mắt ra lệnh cho tráng hán bên cạnh, tráng hán hiểu ý, lập tức phi thân thả người xuống nóc đài, cực nhanh rơi xuống, tráng hán nọ không chút hoang mang xoay tay lại quẳng ra một cái móc câu, treo trên giá thùng nước sắt trên nóc đài, theo một sợi thừng dài mảnh ung dung nhảy xuống đất. Sau khi tiếp đất, tráng hán lập tức tựa như mãnh hổ hạ sơn, cấp tốc hướng pháp trận vọt đi, Vũ Văn trên nóc đài xa xa nhìn lại, thật giống như đang chứng kiến một quả đạn pháo tốc độ kinh người hướng quân đoàn bóng trắng nọ vọt tới.

Trong nháy mắt, tráng hán đã vọt tới trước pháp trận, đối mặt với mấy ngàn ma vật, tráng hán không chút sợ hãi dùng bàn tay khổng lồ xé mở kết giới, thoáng cái thả người dung nhập vào trong hồn triều màu xám trắng. Sau hơn mười giây, tráng hán quả nhiên cắp hai người trẻ tuổi từ trong kết giới nguyên vẹn trở ra, lông tóc vô thương hướng khu vực an toàn chạy đi.

Vào thời khắc này, bên Vũ Văn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Cao Phương hai tay tạo thành chữ thập, ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mặt bị Vũ Văn vẽ lên huyết chú dày đặc. "Đinh Lam, xin tha thứ cho tôi dùng thân thể của Trương Nguyệt Thần thi pháp, tin rằng cậu cũng sẽ đồng ý, đây là hẳn là kết cục tốt nhất của Nguyệt Thần rồi." Trong lòng Vũ Văn yên lặng thì thầm.

Biệt Ly tiên sinh bên kia cũng đã tới cực hạn, kết giới Đà La Ni Ấn đang từ từ mất đi quang mang. Lão nhân có cắn răng chống đỡ thế nào đi nữa, cũng khó tiếp tục duy trì.

Thình lình kim quang chợt lóe, kết giới mất đi hiệu lực! Ma quân nhất thời lao ra, đang muốn tán đi khắp bốn phương tám hướng.

"Nếu như ý nghĩ ngông cuồng tự ngừng, sương khói huyễn thành lửa mặt trời. Chính là hiện lên ánh rạng đông như lúc ban đầu, trời quang không mây tiếp nối hiện!" Trong miệng Vũ Văn vừa quát, Kim Cương Huyết Cố Hàng Ma chú, lại bắt đầu khởi động!

Một vòng ánh dương mãnh liệt hư diễm cự đại nhất thời từ vòm đỉnh đài hiện lên, thẳng tắp hướng ma quân lao đi!

Thân thể Trương Nguyệt Thần và hồn phách của Cao Phương cũng từ trong tay Vũ Văn theo gió tiêu tán. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận