Tôi và Quỳnh Dao cuốc bộ về tiệm tạp hóa khi Quý ngài Hàng xóm ở lại làm việc trong bệnh viện. Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị cắt ngang khi một nữ bệnh nhân bị viêm xoang mãn tính xuất hiện trong phòng khám với một mảnh giấy giới thiệu nhỏ trên tay. Cô bạn cũ nói với tôi rằng cô ấy chẳng biết lí do tại sao mình lại có tờ giấy ấy, cô ấy sẽ chỉ đơn giản là vô thức đến đây và được chữa bệnh. Đó là cách mà thị trấn này tồn tại.
- Tớ đã nói dối cậu! - Quỳnh Dao bỗng dưng lên tiếng khi chúng tôi đi qua một con hẻm nhỏ, từ đây có thể nhìn thấy được ngọn đồi trúc ở rất gần. Cô nàng đi phía trước và cố giấu gương mặt hằn đầy nỗi đau đớn của mình đi.
- Nói dối gì cơ?
- Rằng đó là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày hôm nay.
- Không sao! Dù sao thì tớ cũng đâu có trở về được đúng không?! - Nó nghe giống như một câu hỏi nhưng là một câu tự xác nhận thì đúng hơn.
- Phải! Và tốt hơn thì cậu nên ở lại nhà của chú Lâm, như thế sẽ an toàn hơn.
Liệu tôi có đang nghe nhầm không? “An toàn” ư? An toàn ở một nơi vốn dĩ được dựng nên bởi mong muốn của chính những người sống trong đó ư?
Tôi e rằng, giờ đây, khi mà logic đã được xác lập lại trong đầu tôi thì những mâu thuẫn mới lại đang bắt đầu từ những con người nơi đây.
Tuy nhiên, trong cổ họng tôi vẫn phát ra một tiếng hừ nhẹ chấp nhận lời đề nghị đó vì bây giờ chẳng còn nơi ở nào tốt hơn một căn nhà bốn tầng rộng rãi. Đó là trước khi…
- Đó hẳn là một người vô cùng quan trọng với cậu?
- Ai? - Không nhìn được mặt nhưng tôi có thể tưởng tượng ra cái nhíu mày của cô ấy.
- Con trai của vị bác sĩ ấy! - Tôi bắt đầu đếm nhịp bước chân mình. Tâm trí tôi không mấy ổn định nên thi thoảng bỏ sót vài nhịp.
- Sao cậu phải quan tâm chuyện đó?
- Vậy tại sao cậu lại khiến tớ phải quan tâm chuyện đó?
Cô nàng dừng chân nhưng vẫn không chịu quay đầu lại. Tôi cũng đứng hẳn.
- Tớ làm gì cơ?
- Nếu như không muốn tớ quan tâm thì sao cậu lại đưa tớ tới bệnh viện cùng? Tớ xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu khi ở trong bếp nhưng rõ ràng cậu đang làm những việc khiến tớ không thể nào hiểu nổi!
- Đơn giản là vì tớ không biết mở miệng thế nào với cậu về chuyện của thị trấn này. Chú Lâm đã nhận lời nhờ vả của tớ, chú ấy nói cho cậu biết, chỉ có vậy thôi.
- Phải rồi nhỉ?! Hoàng Tuyền là một nơi như thế nào giờ đây cả hai chúng ta đã cùng hiểu rõ. Tớ đương nhiên biết tại sao mình lại ở đây nhưng tại sao cả cậu cũng có mặt ở cái chốn này chứ?
- Đúng, và giờ thì cậu biết lí do tại sao tớ không muốn trực tiếp nói cho cậu biết chuyện này rồi đó. Cậu nên nhớ rằng mỗi cư dân của Hoàng Tuyền này ở cùng một nơi nhưng
thực chất họ sống trong thế giới riêng của mình và cái thói tọc mạch của cậu đang đi ngược lại với quy luật ở đây đó. Thay vì hỏi mấy câu hỏi vớ vẩn thì cậu hãy tìm cách để được trở về đi!
- Vớ vẩn sao? Hỏi những điều mình không biết đã từ khi nào trở thành vớ vẩn vậy? Khi còn nhỏ cậu có bao giờ…
Như một cái dao bào khoai tây bị tắc vì nghẹt khoai ở trong những lỗ tròn, có cái gì đó mắc lại ở cổ họng tôi khiến tôi phải bỏ dở câu nói của mình. Cơn tức giận vì Quỳnh Dao không chịu hiểu những gì mình nói bỗng dưng tắt lịm đi chỉ trong giây phút. Chính bản thân cũng không hiểu tại sao nhưng đọng lại đó lại là cái gì đó khó nhằn hơn.
- Trẻ con ấy mà! Tốt hơn cậu nên quên hết mấy chuyện đó đi, nó chẳng có ý nghĩa gì với tớ nữa cả. Hãy lo cho bản thân cậu đi, không phải đó là điều cậu vẫn luôn làm sao?
Chúng tôi đang ở đâu trên quả bóng tròn của Trái Đất và cuộc đời? Người ta nói rằng Trái Đất tròn, rằng cho dù đi đến đâu thì rồi một lúc nào đó ta cũng sẽ quay lại điểm bắt đầu. Đó là một cái vòng luân hồi. Nhưng liệu chúng tôi có đang đi trên cái vòng luân hồi ấy hay không? Câu trả lời là có, nhưng chúng tôi lại như đang đi trên hai chiếc vòng chạy song song với nhau. Chúng tôi biết là một lúc nào đó chúng tôi sẽ quay lại điểm bắt đầu nhưng lại chẳng thể chạm được vào nhau nữa.
Tuy nhiên, đó chỉ là quá khứ, nó chỉ còn thuộc về tôi, giống như thứ cảm xúc âm thầm tôi vẫn luôn giữ cho mình. Và giờ đây, khi nó đang sống lại. Tôi cảm nhận được rõ nhất điều đó.
Tôi cảm thấy như có cái gì đó vừa nhói lên trong lồng ngực mình. Lời của cô bạn cũ như nhắc cho tôi nhớ về vị trí của cả hai chúng tôi hiện tại, đó là con đường mà cả hai chúng tôi đã cùng lựa chọn để rồi cuối cùng chúng tôi gặp lại nhau ở nơi này. Không đúng! Đó chỉ là lựa chọn của tôi thôi. Chính tôi là kẻ đã đẩy cả hai vào bước đường này. Tôi có thể không thể đáp lại lời tỏ tình của cô ấy vào ngày hôm đó nhưng tôi còn cả hàng năm hàng tháng, thậm chí tôi cũng có thể từ chối, tôi đã ích kỉ giữ nó lại cho tới khi mọi chuyện trở nên quá muộn màng.
Chúng tôi vẫn cứ giữ im lặng cho tới khi tới được nơi cần tới. Quỳnh Dao không theo tôi vào mà nhất quyết đứng lại chờ trước ngõ. Tôi không ý kiến gì. Giờ đây chúng tôi đang ở bên cạnh nhau nhưng như cách xa ngàn dặm.
- Em về rồi à?! - Tôi nghe giọng chị Trang ngay khi bước vào trong gian bếp tăm tối, trông nó còn tệ hơn là vào buổi tối, khi bóng đèn vàng phía trên bàn ăn được bật lên nữa.
Trước khi mỉm cười đáp lại chị ấy - đang bận lau lau dọn dọn gì đó - thì tôi không hề nhận ra rằng cậu nhỏ tối qua đang ngồi ăn ngon lành những lát cam của mình.
- Thằng bé thích lắm nên cậu sẽ không phiền nếu như không còn đủ số cam cho người nhà mình chứ? - Chị ấy phủ đầu, tôi thậm chí còn chưa phản kháng gì.
- Dù sao thì chuyện đó cũng đâu còn quan trọng nữa. Cứ để thằng nhóc ăn bao nhiêu nó thích. - Tôi vừa nói vừa nhìn xuống thằng nhóc đang nhìn mình bằng đôi mắt to quá khổ, như thể nó đang sáng lên trong tối. Nó không nói gì nhưng rõ là đang muốn thể hiện sự cảm kích của mình. - Nhưng bà đâu rồi hả chị?
- Bà ra ngoài mua thức ăn cho bữa tối rồi! Nếu như em về sớm chút nữa thì chị đã hỏi em thích ăn gì rồi. - Cuối cùng chị ấy cũng bỏ chiếc giẻ lau trên tay xuống, xem như hoàn
thành việc dọn dẹp căn bếp của mình mặc cho điều đó chẳng làm cho nơi này sáng sủa thêm chút nào.
- Không sao. Em đến để lấy túi của mình.
- Sao? Em định đi đâu à?
- Có một người quen muốn em đến ở cùng ông ấy. - Thực ra người tôi quen là Quỳnh Dao nhưng dù gì thì nhà tôi ở cũng đâu phải là nhà của cô ấy. - Vả lại, trước khi đi em cũng có chuyện này muốn nói với chị.
Chị ấy khẽ mím môi như một lời ra hiệu cho tôi tiếp tục nói. Đáng lẽ tôi đã nói cho chị ấy biết bí mật của Hoàng Tuyền này luôn ngay khi đó nếu như tôi không quá mê mải chơi trò vế trên kì cục kia. Từ khi vào thị trấn này, tôi không biết liệu đó có phải là điều hiển nhiên hay không, tôi cứ liên tục bị những chi tiết nhỏ nhặt cuốn lấy. Đứa trẻ đang ăn miếng cam một cách ngấu nghiến làm tôi bị phân tâm, không hẳn là do cảnh nó ăn mà là do nhìn thấy một vệt đen ở bên miệng cậu nhóc, lẫn phía sau dòng nước cam đang chảy tèm lem đầy mặt nó.
- Này! Miệng nhóc dính gì thế? - Tôi tiến tới gần nó hơn để nhìn cho kĩ.
- Chắc là sô cô la thôi mà! Khi nãy nó vừa mới ăn đấy!
Tôi đã định quệt đi cho nó nhưng lời giải thích của chị Trang cộng với cái vẻ gì đó đáng sợ của thằng nhóc khiến tôi lưỡng lự và thôi.
- Đồ của em được hong khô rồi đấy! Chị sẽ lên gấp giúp em nhé.
- Không sao đâu chị, em tự làm được mà.
- Thôi nào, vì chị có lòng tốt thôi. Không phải lúc nào chị cũng thế đâu đấy!