- Tại sao máu của cô lại có màu đỏ?
Tôi nghe thấy tiếng nước róc rách xung quanh như đang cổ vũ mình. Tuy nhiên, không gian đầy mơ mộng giữa rừng trúc, với một cặp đôi đang nhìn nhau một cách “đắm đuối” giữa chiếc cầu bắc ngang qua hồ sen, trông không hợp lắm với ngữ cảnh của câu hỏi và vấn đề.
- Cậu có đúng là thủ khoa kinh tế không đấy? Hay cậu mua điểm?
- Cô làm ơn thôi đánh trống lảng đi được không? Cứ thế này thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ nói xong.
Cô ấy không nói nữa nhưng tôi cho rằng đó là một dấu hiệu thất thường thì đúng hơn. Ánh mắt cô nàng trở nên nghiêm túc với cái nheo mày đáng nghi ngại trước khi thở ra.
Cô gái mặc hanbok cứ nói luyên thuyên suốt đã biến mất không chút dấu vết.
- Có lẽ cậu nói đúng, chúng ta không có nhiều thời gian. Tôi cũng thật là trẻ con khi cứ vờn cậu trong khi rất cần cậu.
- Cô có nghĩ là cô sẽ giải thích mọi thứ cô khơi ra không?
- Cậu có nghĩ rằng thị trấn này tồn tại không? Hãy nói cho tôi biết điều cậu thực sự nghĩ.
- Tôi không tin, nhưng đôi khi tâm trí tôi tin rằng mọi thứ ở đây đều là sự thật. Thật kì lạ là tôi sống và suy nghĩ như thể tôi chỉ có một cuộc đời ở đây vậy.
- Và cậu tin những gì tôi nói với cậu trong giấc mơ đó?
- Vậy thực sự cô đã bước vào giấc mơ của tôi sao?
- Không phải tôi đã nói với cậu rằng tôi là người điều khiển thế giới này à? Điều tôi sắp nói với cậu sẽ thay đổi cách cậu nghĩ về sự tồn tại của… bất cứ thứ gì cậu có thể nghĩ tới. Cậu tên là Nhật Minh nhỉ?
- Phải, nhưng sao cô biết tên tôi?
- Không quan trọng.
- Còn tên cô thì sao?
- Không quan trọng nốt.
- Nhưng tôi cũng cần biết để gọi cô là gì chứ?
- Vậy thì… - Cô ấy nhìn quanh quất như tìm kiếm điều gì. Cô ấy muốn bắt bất kì cái gì lọt được vào tầm mắt vừa ý mình để cho tôi một cái tên chắc? - Tam Thần nhé?!
Cô chỉ tay về phía tấm bình phong phía trên lối vào của ngôi miếu nhỏ sau lưng tôi. Tôi e là cô ấy ám chỉ những kí tự tượng hình trên đó.
- Ngôi miếu này thờ Tam Thần, còn tôi là người tạo ra nó. Tôi nghĩ là nó cũng có chút ý nghĩa. - Cô ấy ngừng một chút để tôi thể hiện sự bất lực của mình. - Thế đấy, chẳng phải tôi là người điều khiển ở đây sao? Tôi có thể tạo ra bất kì thứ gì mình muốn.
- Tôi thực sự không muốn chuyện này kết thúc với việc tôi đang nói chuyện với một trong những bệnh nhân của bác sĩ Lâm đâu, như thế thì nhục lắm. Vậy nên cô nên nói trước cho tôi biết để dừng lại kịp lúc.
- Cậu nói tôi bị tâm thần á?
- Chuyện này còn điên hơn cả việc tôi tin rằng mình đang sống trong một thế giới có thật nữa ấy chứ?!
- Bởi vì nó thật sự tồn tại. Cậu đủ thông minh để trở thành một trong những người thông minh nhất vậy nên tôi chỉ có thể tin được ở cậu. Những chuyện này nghe đúng là rất điên rồ nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng chúng ta đang sống trong một “điểm thời gian” bị cô lập. Thời gian mà cậu biết là thứ đang trôi đi, về phía trước, không bao giờ thay đổi chiều nhưng trong tương lai, nó lại là thứ cậu không thể nắm bắt được chỉ với những khái niệm mà cậu đã biết. Nếu như xét trên hệ quy chiếu của cậu, tôi chính là người từ tương lai, tôi trải qua quãng thời gian chuyển tiếp từ khi mọi thứ chỉ là lý thuyết cho tới khi con người có thể kiểm soát được thời gian. Nói cho đúng thì tôi là một chứng nhân của bước tiến lịch sử vĩ đại ấy.
- Ý cô là… tôi là một nhân vật lịch sử á?
- Đại loại thế đấy. Trong “tương lai” mà cậu sắp được chứng kiến, các “điểm thời gian” không đi lướt qua cậu như “hiện tại” nữa mà nó sẽ trở thành những địa điểm giống như cách cậu xác định tọa đổ trên bản đồ. Thay vì trước đây cậu sẽ chỉ có kinh độ, vĩ độ thì khi ấy sẽ có thêm cả ngày tháng, nó trở thành một “địa chỉ” như địa chỉ nhà cậu vậy. Và chúng ta đang ở trong một “điểm thời gian” như thế, chỉ có điều nơi này đã bị cô lập với những “điểm thời gian” khác và chúng ta không thể di chuyển đi đâu được.
- Khoan đã, xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng ý cô khi nói “di chuyển” qua các “điểm thời gian” là như thế nào?
- Đương nhiên là cậu phải biết chứ nhỉ: cỗ máy thời gian.
Có một vài điều mà tôi phải điểm lại trong đầu. Thế nhưng tôi cá là giờ trong mắt cô ấy tôi đang trông đực ra như một thằng đần.
- Cô đang đùa đúng không? - Cuối cùng thì tôi phá ra cười. - Cô nghĩ rằng cái gì tôi cũng sẽ tin vì trí tưởng tượng của một thằng mọt sách cũng sẽ lớn lao được như trí tưởng tượng của cô sao?
- Cậu không cần phải tin điều đó cũng được…
- Tôi nên trả cô về cho bác sĩ Lâm mới phải. Cô hẳn là thân với ông ấy lắm nhỉ? Một bệnh nhân thú vị thế mà!
- Cậu đang cợt nhả tôi đấy hả? - Cô ấy thực sự nổi nóng mặc dù tôi chẳng hề cố ý làm vậy. Nhưng tôi không phủ nhận.
- Vậy thì chứng minh đi, những gì cô nói ấy.
- Tôi nói rằng cậu không cần phải tin điều đó, chỉ là Hoàng Tuyền đang gặp phải vấn đề và…
Cuối cùng thì tôi cũng ngừng cười. Cô gái mặc hanbok trước mặt tôi như sắp khóc tới nơi, những hạt thủy tinh lấp lánh đã ngấp nghé nơi khóe mắt.
Tôi vươn tay tới định trấn tĩnh cô ấy nhưng Tam Thần rụt người lại.
- Tôi cứ tưởng cậu là người tử tế lắm chứ?! - Cô ấy đứng dậy nhưng giữa chừng thì lại cần tới sự giúp đỡ của tôi vì vết thương ở chân.
Chẳng có sự biết ơn nào. Cô nàng hất tay tôi ra ngay sau đó.
- Tôi biết là rất khó khăn để cô chấp nhận nhưng cô cũng phải hiểu rằng tôi cũng thấy khó khăn như thế.
- Cũng không tới mức như vậy.
- Tôi xin lỗi. Nhưng đó là vì tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời cho câu hỏi của mình. Rốt cuộc thì tại sao máu cô lại có màu đỏ trong khi của mọi người thì màu đen?
- Bởi vì tôi là con người.
- Còn tôi thì không phải chắc?
- Cậu còn chưa nghe đủ lời giải thích à? Những người khác ở Hoàng Tuyền đều không hề chết hẳn, theo một nghĩa nào đó thì là họ vẫn tồn tại song song giữa “điểm thời gian” này và thế giới thực. Sự tồn tại đó của họ phản lại mọi quy tắc của tự nhiên và bằng cách nào đó người tạo ra “điểm thời gian” này bẻ cong được mấy cái quy tắc chết tiệt ấy. Tâm trí từ bỏ cơ thể, đó là những bản ngã không còn muốn tồn tại cùng nhau trong một cái cơ thể chật chội nữa nhưng với một cơ thể thay thế ở “điểm thời gian” này thì nó lại không hoàn hảo. Cậu có thể hiểu rằng mọi bản ngã của tôi, cơ thể của tôi đều ở đây, tôi là một con người “toàn diện”. Những vật chất thay thế, những kết nối mơ hồ, những lằn ranh và giới hạn dễ đổ vỡ,… đó là sự thực tồn tại trong thị trấn này. Từ lúc nào đó mà con người đã trở thành trung tâm điều khiển thế giới xung quanh, các hiện tượng tâm linh trở thành định luật vật lí. Nghe ngớ ngẩn hệt như cậu nghĩ vậy, thế nên cậu cứ việc cười đi.
Cô ấy kết thúc bài diễn thuyết của mình bằng một cái nhún vai cổ vũ tôi tiếp tục một tràn cười khác.
Nhưng lần này, rất tiếc, tôi không thể mỉm cười được nữa. Tôi không phải đang đứng giữa những lựa chọn xem liệu rằng tôi có thể chọn tin lời cô ấy hay không. Nó đã không còn là vấn đề về đức tin nữa. Những câu hỏi mới không còn bật ra trong đầu tôi như những tia sáng li ti của pháo hoa nữa. Phải chăng tôi đã đi tới tận cùng của những câu hỏi ấy hay đơn giản là tôi bỏ cuộc?
Cô ấy vừa nói về những “kết nối mơ hồ” nhưng dường như chưa bao giờ tôi cảm thấy giữa tôi và thị trấn này lại tồn tại một liên kết nào vững chãi hơn lúc này.