Cho dù người đang bấm chuông cửa là ai thì hẳn là họ đang có một cơ sở vững chắc để tin rằng sẽ có ai đó trong nhà ra mở cửa cho mình. Đèn phòng tôi vẫn sáng. Tôi không biết liệu mình có sẵn sàng đáp ứng hi vọng đó cho họ hay không, và lựa chọn của tôi là không. Tôi nghe thấy tiếng mẹ mình đã thức giấc ở phòng bên, bà ấy sẽ xuống mở cửa - hoặc không, tôi nghe thấy nhiều mùi vị ám muội trong chuyến viếng thăm muộn này mà mặc kệ nó có không phải như vậy thì cũng chẳng ai tin - còn tôi thì có một ít phút khi cánh cửa phòng mẹ rảnh rang và bà thì không có trong đó.
Tôi im lặng mặc áo khoác, mang sẵn giày vào, vác balô lên vai rồi chờ đợi. Tiếng nói chuyện qua lại dưới sân trong phút chốc làm tôi an lòng, điều đó hơi kì cục trong cái tình huống không có gì đảm bảo chúng tôi an toàn như lúc này, nhưng tôi cũng thấy còn đỡ hơn là không nghe thấy gì. Trong một khoảnh khắc, tôi ngờ rằng mình vừa cảm thấy sợ hãi chứ không phải là an tâm. Ranh giới giữa hai thứ đó giờ đây mong manh như đang đứng trên những mép vực đang dần rộng ra của Hoàng Tuyền mà tôi không muốn tưởng tượng tới. Tôi không nghi ngờ kế hoạch của mình chỉ là rồi không biết nó sẽ để lại hậu quả gì. Lỡ như tôi nắm lấy cơ hội quý báu này nhưng lại có chuyện gì đó xảy ra với mẹ và chị gái tôi thì sao? Lỡ như những người dưới đó không phải những người tốt như tôi đã tin tưởng thì sao? Tất cả những suy nghĩ đó vụt qua đầu tôi chỉ chưa tới một phần ngàn giây trước khi chạy như muốn chóng lại trọng lực xuống phòng mẹ.
Tôi mở két sắt, nhồi tiền vào balô rồi xuống phòng khách, đặt nó trên bàn. Bầu không khí nặng nề bị cái lạnh đè lắng xuống nhanh chóng làm thân nhiệt tôi bỗng nhiên trở nên quá nóng ngay khi tôi vừa bước ra khỏi hiên. Mẹ tôi vẫn đứng ở cổng trong bộ đồ ngủ và bốn người khác phía bên kia nó như thể cánh cổng đã trở thành một lằn ranh ngăn cách ngầm định. Tiến tới gần hơn, tôi nhận ra rằng mình quen một trong số bốn người họ còn ba người kia ăn mặc cũng rất lịch sự, trông như quần áo công vụ. Người đàn ông gầy gò, xương xẩu đứng gần mẹ tôi và cánh cổng nhất là một trong số những cấp dưới trước đây của bố tôi.
-Có chuyện gì thế ạ? - Tôi lên tiếng và thấy mừng vì mẹ mình không cho họ vào.
-Chào cháu, ta nghĩ là mẹ cháu đang làm quan trọng hóa chuyện này lên vì sự nghi ngờ vô lí của bà ấy. - Chú Cảnh có vẻ nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi. Chú ấy giơ một tờ giấy với cái mộc đỏ lên và tôi chỉ có thể nhìn thấy chữ lờ mờ nhờ ánh đèn đường trong khu phố. Cuối cùng, chú cấp dưới quyết định nói trước khi tôi đọc nó lên. - Là lệnh khám xét của tòa án.
-Cháu không hiểu lắm. - Tôi lắc đầu quầy quậy và nghĩ là mình nên diễn màn này cho ra trò trong khi liếc mắt nhìn những người khác đi cũng chú ấy.
Tôi tin là nếu có hỏi thì chú ấy sẽ bảo là người của tòa án thôi nhưng có linh cảm nào đó trong tôi lại mách bảo rằng không phải như thế, linh cảm ấy mạnh đến nỗi tôi không thể tự thuyết phục nổi mình.
-Là lệnh khám xét nhà! - Nói rồi ông ấy quay sang mẹ tôi như thể chọn bà là người quyết định và lờ đi đứa trẻ như tôi. - Tôi hi vọng chị cũng hiểu được tình hình khó xử của tôi lúc này.
-Đã có chuyện gì xảy ra vậy? - Tôi lên tiếng. - Chú không thể nói rõ ra được sao?
-Ta rất tiếc khi rốt cuộc cũng phải nói ra chuyện này, Nhật Minh nhưng… bố cháu đang bị nghi ngờ việc đã biển thủ tiền của kho bạc nhà nước.
-Gì chứ? Sao lại thế được? Bố cháu đã mất được ba năm rồi mà?! - Tôi hỏi một cách vội vã khi nghe tiếng mẹ mình bất ngờ đến thổn thức nhưng cuối cùng bà vẫn không nói gì.
-Sau khi bố cháu công bố di chúc, một vài kế toán của văn phòng tòa án đã phát hiện số tiền lớn như vậy vượt quá những thống kê trước đây của họ…
Tôi biết, tôi biết tất cả chuyện này nghe thật ngớ ngẩn và vô lí. Vậy nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài cố gắng để xem lời nói dối này sẽ còn kéo dài đến khi nào. Đó cũng là lúc tôi nhận ra ba người kia đang nhìn chằm chằm vào mình và khi tôi tự hỏi chính bản thân mình rằng liệu lời nói dối kia để che giấu cho cái gì. Có cái gì trong ngôi nhà này làm họ phải bịa ra một lệnh khám xét như thế để đến nhà tôi vào lúc giữa đêm thế này? E rằng chẳng thể nào biết được một khi không chấp nhận mạo hiểm.
Tôi quay sang mẹ mình:
-Mở cửa đi mẹ!
-Nhưng…
-Cảm ơn cháu, Nhật Minh, vì đã hiểu cho cái việc điên khùng mà chính chú cũng không muốn này. Chú không tin bố cháu là người như thế, hãy tin chú.
Mẹ tôi mở cổng và ba nhân viên đi cùng chú Cảnh bước vội vào trong như thể sợ chúng tôi có thể sẽ đổi ý nên phải hành động thật nhanh chóng, trước khi cả ông chú hoàn thành hết câu nói của mình. Một trong ba người ấy - một cô gái có chiều cao đáng nể được bồi thêm một cách dư thừa bằng đôi giày cao gót lêu nghêu - chăm chú nhìn tôi khi cô ta đi lướt qua. Cái nhìn đó làm tôi cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Nó kết thúc chóng vánh khi ông chú bước tới và đặt một tay lên vai tôi kiểu an ủi nửa vời rồi cũng nối gót vào trong theo.
Tôi và mẹ dẫn họ vào phòng khách trước khi họ thông báo với chúng tôi rằng họ sẽ làm việc của mình chỉ cần chúng tôi ngồi nguyên đây. Chúng tôi cứ đứng nhìn theo lúc họ tản ra để lên lầu trên và vào nhà bếp, mẹ tôi ngồi xuống sofa nhưng tay cứ không yên day mép áo còn tôi thì bám dính ánh mắt vào cái cô gái kia. Những câu hỏi cứ chạy trong đầu tôi như đoàn tàu hỏa chạy với tốc độ ánh sáng, kì thực trải nghiệm đó cũng có chút thú vị mặc dù nó chẳng dễ chịu gì. Cô gái mặc đồng phục công vụ với chiếc váy ngắn cũn cỡn đã bước lên được vài bậc cầu thang nhưng đột nhiên dừng lại như đã phát hiện ra ánh mắt dò xét không được bình thường lắm của tôi, và đó chẳng phải lỗi của cái váy cô ta đang mặc. Cô nàng quay lại và tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, trốn tránh lúc này chẳng phải ý hay lắm vì nó chỉ càng khiến chúng tôi giống như đang giấu diếm điều gì đó…
Điều mà chúng tôi giấu diếm?
Trong một khắc ngắn ngủi, tưởng chừng như tôi đã đánh lừa được cô ta bằng vẻ mặt lo lắng sợ sệt chính quyền vô cùng hoàn hảo của mình nhưng đột dưng cô ta nheo mày lại và dừng bước. Tôi giả vờ nghiêng đầu thắc mắc xem có điều gì khiến cô ấy lấn cấn. Vô dụng. Chết tiệt!
Cô ta bước chân xuống trở lại phòng khách bằng những bước chân mạnh đến kì cục, như thể cô ấy cố giậm nó để tạo thành một tín hiệu. Đó là lúc tôi biết mình đã xui rủi gặp ngay một cô gái có trực giác quá tốt có thể nhìn thấu mấy trò xảo trá mà tôi e mình đã cố gắng làm tốt hết sức có thể rồi. Tiếng lục lọi trên các tầng trên kết thúc đột ngột và cùng lúc.
Họ đã nhận được tín hiệu…
Khi đó đầu tôi chỉ có hai suy nghĩ: chạy hoặc chết.
Tôi chọn chạy. Dù nó nghe hơi hèn, mà tôi cũng chịu hèn đủ rồi nên chẳng thành vấn đề.
Một giây sau đó, tôi tin nó sẽ trở thành trò đấu trí căn não nhất mà tôi có thể - hoặc nhân loại - từng được biết nếu như tôi không nhanh tay chộp lấy cái balô để trên bàn phòng khách vốn đã bị họ lờ đi ngay từ khi bước vào đây một cách vô cùng bất cẩn. Tôi không còn thời gian cho mấy trò lôi thôi một khi biết rằng những hai người đàn ông trông như chiến hạm đi cùng cô nàng kia sẽ nhanh chóng xuống đây, thế thì tôi coi như không còn đường sống nữa. Hẳn là mẹ đã nhìn tôi bằng cả con ngươi tròn vành vạnh của mình khi tôi lao ra khỏi cửa và chỉ kịp bỏ lại câu: “Con xin lỗi.”
Những người đó tới đây vì cái USB.