Bước chân vào tẩm điện, cả một ngày mệt mỏi, Tiêu Diên nằm xuống liền nhắm mắt, những lời Thạch An vừa nhỏ giọng nói hắn cũng đã quên hơn phân nửa. Nhớ kỹ lại hình như là nói về hoàng tỷ, hắn cười giễu cợt, bây giờ hoàng tỷ trốn hắn còn không kịp, làm sao còn nhớ đến hắn? Hắn mới vừa động thân thể, một nữ tử cười nũng nịu từ trong chăn chui ra, vẻ mặt quyến rũ, mê hoặc nhìn hắn, bàn tay trắng nõn từng chút từng chút bám lên ngực hắn. Thần sắc Tiêu Diễn lạnh lùng, túm lấy tay nàng ta, nàng ta nghĩ mình đã lọt vào mắt bệ hạ, càng mềm mại bám lên đùa giỡn, ai ngờ Tiêu Diễn cười lạnh, vung tay hất nàng ta ngã sấp xuống dưới giường!
Tiếng rơi xuống đất vang lên, thái giám gác đêm bên ngoài vội vàng tiến vào hộ giá.
Thạch An đi đầu kinh ngạc nhìn thấy nữ tử lõa thể trên mặt đất, vội quỳ xuống dập đầu thỉnh tội: “Hoàng thượng, đây là... Trưởng công chúa phái người tặng lễ vật lại đây, có lẽ chính là nữ nhân này không sai...”
“Đánh chết!”
Mắt nàng ta kinh hãi mở to như chuông đồng, bất chấp thẹn thùng, quỳ xuống, hai tay bái dài cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc thôi!”
“Thạch An, còn không đi làm!”
Thạch An gật đầu đáp “Dạ”, lập tức lấy đồ nhét vào miệng nàng ta, bọn thái giám bên ngoài điện mang vào một cái bao đem nàng ta bỏ vào, vứt bên ngoài điện đánh một trận. Loạn côn từng trận từng trận đánh xuống, tiếng bịch bịch trầm đục làm cho tâm tình Tiêu Diễn càng phát ra bực bội. Hắn hơi hơi nhíu mày, Thạch An hướng đến thái giám bên ngoài điện cho một ánh mắt ra hiệu, bọn họ giơ cao gậy gộc nhắm ngay đầu nàng ta hung hăng đánh xuống, chỉ nghe tiếng vỡ sọ thanh thúy vang lên.
Giờ phút này trên người Tiêu Diễn chỉ mặc một bộ áo ngủ, hắn tùy tiện cầm lấy một cái áo choàng đi nhanh ra ngoài.
“Ôi chao, bệ hạ, bây giờ đã trễ thế này, ngài muốn đi nơi nào?”
“Trường Nhạc cung!”
Vốn chưa sai người thông báo, Tiêu Diễn đã trực tiếp xông vào, một cước đá văng người canh giữ cửa cung. Cung nhân ở Trường Nhạc cung chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, lúc trước Tiêu Diễn đến đây đều là người ôn nhuận, có lễ, nụ cười dịu dàng, chưa từng toàn thân toát lên vẻ tàn bạo như vậy? Băng qua sân, Tiêu Diễn trực tiếp đẩy cửa, đi thẳng đến ghế chủ vị ở chính điện ngồi xuống, lệnh cho Ôn Viễn truyền lời cho hoàng tỷ. Tất cả nô tài trong cung đều quỳ xuống, đầu cúi thấp, thở mạnh cũng không dám thở, có cung nữ mang trà dâng lên, Tiêu Diễn cũng chưa động vào một chút, mắt lạnh quét qua mọi người.
Tiêu Diên trở về cung, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Nàng cho Ngô ma ma dẫn mọi người đi xuống, coi như chuyện đêm nay không xảy ra. Cung nhân đều bị dọa đến vỡ mật, ngay cả xin lui cũng không dám nói mà trực tiếp đi ra ngoài. Đợi trong điện im lặng lại, nàng mới chậm rãi đi đến, vẻ mặt châm biếm: “Thế nào, hoàng thượng muốn đến khởi binh vấn tội?”
Tiêu Diễn không nói, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nàng lại nói: “Hoàng thượng đã không còn nhỏ, cũng không nên có ít cung nữ thái giám hầu hạ như vậy, hay là, lễ vật ta tặng không lọt vào mắt hoàng thượng?”
Tiêu Diễn đột nhiên ngẩn đầu, con ngươi đen nhánh lúc này đã nhiễm sương mù dày đặt, thì thào tự nói: “A Diễn không cần nữ nhân khác, A Diễn muốn chỉ có...” Bỗng nhiên khóe môi hắn nở nụ cười, là nụ cười tự giễu, “Có phải chỉ có A Diễn giết người thì hoàng tỷ mới có thể cùng A Diễn nói nhiều như vậy hay không?”
“Nguyên nhân là gì, chẳng phải hoàng thượng rõ ràng nhất.” Hai mắt nhìn thẳng chăm chú vào hắn, mím môi cười lạnh.
Ánh đèn lồng mờ nhạt không ngừng lay động, ngọn nến dần dần hóa thành một đóa hoa màu đỏ. Bất đèn bị sáp cắn nuốt không ngừng, cuối cùng bị thiêu đốt hầu như không còn, theo bên trong đèn lồng truyền ra một tiếng “phụt”, một góc bên trong điện bỗng nhiên tối sầm xuống. Tiêu Diên vừa định quay đầu lại thì chỉ thấy trước mặt có một bóng dáng màu đen sáp lại gần, đang muốn lui về phía sau thì bả vai đã bị hắn giữ chặt lại, không thể nhúc nhích.
Mới ba năm, thiếu niên còn chưa cao bằng nàng kia nay đã thành hoàng đế cao cao tại thượng, quả nhiên là thời thế thay đổi. Hắn chỉ đứng đó, một chút hành động cũng không có nhưng có thể làm cho nàng thấy được áp lực vô hình.
Trước mắt thật tối, tất cả ánh sáng đều bị thân mình hắn ngăn chặn, chỉ có hai tròng mắt sáng ngời của hắn dường như là thứ chân thật nhất.
“Hoàng tỷ...” Bàn tay Tiêu Diễn nắm lấy vai nàng chuyển thành nhẹ nhàng, nắm nhẹ, không dám dùng sức, cũng không dám hoàn toàn buông tay.
Đêm thật yên lặng, lời nói của hắn như xuyên thủng bầu không khí nặng nề này, từng chút từng chút một truyền tới tai nàng vào lòng nàng. Tiêu Diên bỗng nhiên có cảm giác muốn bật cười, nếu năm đó nàng chấp nhận không so đo tính toán những việc không đáng nói kia thì Tiêu Diễn lúc trước vui cười trước mặt nàng vẫn còn tồn tại. Thế nhưng, nàng làm không được.
Nhanh tay nắm được áo choàng của hắn, gằn từng tiếng hỏi: “A Diễn, ngươi phải trả lời ta, năm đó ma ma có phải do ngươi giết hay không?”
Thân thể Tiêu Diễn khẽ động một cái, rồi sau đó dùng giọng nói như không có gì nghiêm trọng đáp: “Đúng!”
“Hiển thái tử cũng do ngươi độc chết?”
“Đúng!”
“Bệnh của mẫu hậu cũng do ngươi động tay động chân?”
Hắn hết sức do dự, nhưng hắn không muốn lừa gạt hoàng tỷ, vẫn thừa nhận: “...Đúng, nhưng mà không nguy hại đến tính mạng mẫu hậu.”
Tiêu Diên liền đẩy mạnh hắn ra, chán ghét nhìn hắn, vung tay cho hắn một cái tát thật mạnh. Ở trong nhà đế vương, có bản lĩnh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào tức nhiên là không sai, nhưng nàng không ngờ tới một Tiêu Diễn dịu dàng ôn hòa lại ngoan độc như vậy. Giết ma ma có thể làm cho Viên quý nhân ngã xuống, bệnh của mẫu hậu có thể làm cho hắn nắm được quyền lực duy nhất, nhưng mà... Hiển thái tử chỉ là đưa bé trong tả lót, chỉ có mấy tháng!
“Ha ha, thì ra ta có mắt không tròng, bệ hạ đúng là người ngoan độc nha!” Nghĩ đến nàng ở trong thâm cung mấy năm nay nhưng không phân biệt được bộ mặt thật của hắn!
Hắn dùng sức ôm lấy Tiêu Diên, đem hai tay nàng bó buộc ở sau lưng, cười đến cong thắt lưng, nhẹ nhàng đặt cằm trên hõm vai nàng.
Hô hấp nóng rực không ngừng cuồn cuộn truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng như bóng đêm. Tiêu Diên vô ý thức mà chậm rãi lại gần, gần đến mức môi hắn và cái cổ mảnh khảnh của nàng đã dính sát vào nhau. Hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi tìm kiếm, liếm ở chỗ mạch đập đang nhảy lên kia. Tiêu Diên nhíu mày, muốn dùng lực đẩy hắn ra, nhưng hắn đã sớm nghĩ ra biện pháp, hai tay càng dùng sức nắm lấy.
“Hoàng tỷ... Tiêu Hiển là hoàng đệ tỷ, A Diễn thì không phải đúng không? Nếu Tiêu Hiển làm đương kim hoàng thượng thì sau khi hắn lớn lên bằng lòng bỏ qua cho ta?” Thở dài nặng nề, sau đó Tiêu Diên cảm giác được đầu vai nặng xuống, thì ra hắn đã buông tay, đầu của hắn giống như năm đó làm nũng dựa vào đầu vai nàng, “A Diễn chưa từng nghĩ đến muốn vào cung, chưa từng có người hỏi qua ý kiến ta, có nguyện ý đi vào nơi này hay không. Ta là người không đáng để mắt tới nhất trong dòng họ, ta biết, ngay từ đầu đã biết rõ, vì như thế nên mẫu hậu mới chọn ta. Thật ra, suy nghĩ chân thực của ta là cái gì cũng không tranh, chính là lúc ta bị nhốt ở trạm dịch, chờ từng ngày từng ngày, chờ được chính là tin tức mẫu hậu muốn diệt trừ ta, hoàng tỷ, tỷ có biết tâm tình ngay lúc đó của ta?”
Hắn cúi đầu nở nụ cười lại tiếp tục: “Hoàng tỷ, có biết A Diễn ở vương phủ đã từng trải qua những ngày ra sao không?”
Mẫu thân Tiêu Diễn xuất thân nghèo hèn không nói, lại chết sớm, nếu không phải sinh ra là đứa bé trai chỉ sợ Hải Lăng vương đến liếc mắt hắn một cái cũng không có. Đến nỗi bên người hắn cũng chỉ có một ma ma cùng một tiểu nha hoàn, ăn mặc chi tiêu đều phải tính toán, cái gì cũng là kém nhất, một bộ quần áo rách thì vá, vá lại mặc, luôn không có đồ mới. Tiểu nha hoàn kia lúc đó đã bị thế tử Hải Lăng vương làm bẩn, Vương phi vì che giấu sợ người khác biết liền vu cáo nàng ta mê hoặc thế tử, đuổi ra khỏi phủ. Mặc dù nàng ta hầu hạ Tiêu Diễn nhưng hắn chưa nói chuyện một lần nào, ngược lại bị vương phi quở trách cho một trận, nói với hắn rằng hạ nhân đều là kẻ dụ dỗ người, cùng với mẫu thân đã chết của hắn đều giống nhau.
Những đứa trẻ khác trong vương phủ không có việc gì liền vây lấy Tiêu Diễn tìm chuyện trêu chọc, Hải Lăng vương tất nhiên sẽ không quản những chuyện đó. Có lần bọn họ hùa với nhau đem Tiêu Diễn đẩy vào trong ao, hắn vừa trồi lên mặt nước liền đem gậy gộc đến đánh hắn tiếp. Lúc đó trời đông giá rét, lạnh nhất trong mùa, Tiêu Diễn bị bọn họ giày vò suýt chút nữa không còn mạng, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại.
Khi thì thầm nói đến việc này, hắn vừa nghẹn ngào vừa cười: “Thế nhưng sau khi vào cung hoàng tỷ đối xử tốt lắm... Cũng là khi đó, ta mới cảm thấy được cuộc sống không còn khó chịu như vậy. Hoàng tỷ, tỷ vẫn là, không cần ta sao?”
Tiêu Diên lạnh lùng đẩy hắn ra.
Đi đến phía trước đèn lồng, mở chụp đèn ra chậm rãi châm.
Trong chốc lát, trong điện lại khôi phục ánh sáng lần nữa.
“Hoàng thượng, chuyện xưa đã nói xong rồi. Đêm đã khuya, cũng nên rời đi.”
“Hoàng tỷ!”
Hắn vội vàng lướt trên mặt đất bước qua, muốn nắm lấy quần áo nàng, bị nàng chán ghét tránh được.
Cho dù giải thích do quá khứ bi thảm của hắn thì Tiêu Diễn cũng không nên giết thái tử, lại càng không nên hạ độc mẫu hậu! Đây đều là người thân nhất của nàng, khó khăn cho hắn kêu nàng là hoàng tỷ, hắn làm sao có thể, làm sao có thể ra tay được?
“Hoàng thượng, nên trở về đi.” Tiêu Diên nói xong lại kêu Thanh Ninh đi vào, hầu hạ nàng đi ngủ, ý này nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Tiêu Diễn cắn chặt môi cho đến khi máu tươi chảy ròng, hắn cũng không dừng lại một chút. Dường như chỉ có đau như vậy mới có thể giảm bớt kiềm nén sắp sụp đổ trong lòng. Hắn lui lại mấy bước, dừng lại, lại nhịn không được lại tiến lên mấy bước, làm như chưa từng có chuyện gì thật sự nghiêm trọng: “Hoàng tỷ, A Diễn sẽ không đối với tỷ giấu diếm bất cứ điều gì, A Diễn cũng xin thề, cuộc đời này cũng sẽ không làm tổn thương hoàng tỷ một chút nào.” Hắn dừng một chút, nghe tiếng bước chân Thanh Ninh càng lúc càng gần, lòng hắn cũng gấp gáp lên, “Hoàng tỷ là người quan trọng nhất của A Diễn!”
Khi Thanh Ninh bước vào trong điện, thấy hoàng thượng đang đứng trước mặt công chúa, không biết là nói gì đó, làm cho công chúa dường như ngẩn ngơ. Thanh Ninh bước ra sau bình phong, trải chăn xong, đi đến bên người nàng, đến giờ phút này tinh thần công chúa còn chưa tỉnh lại, đành phải nhắc nhở nàng.
“Công chúa?”
Tiêu Diên ngẩn ngơ, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Rõ ràng nói nàng là người quan trọng nhất với hắn, nhưng lại lần lượt làm tổn thương người thân của nàng, hành động như vậy làm cho nàng càng ngày càng không thể nắm bắt được hắn.
Thanh Ninh cười ra tiếng, đỡ Tiêu Diên ngồi lên giường: “Công chúa làm sao vậy? Cơn giận của bệ hạ đã tan hết, công chúa còn chuyện gì không vui?” Tiếp đến ngồi xổm xuống chậm rãi cởi hài cho nàng, cẩn thận hầu hạ nàng nằm xuống. Sau một loạt hành động này, Thanh Ninh đang định thổi tắt đèn lồng, Tiêu Diên bỗng dưng nắm lấy cổ tay nàng ấy, đèn lồng trong tay Thanh Ninh suýt chút nữa rơi xuống: “Công chúa, người làm sao vậy?”
“Không có gì, đang suy nghĩ một chút chuyện.”
Nàng ấy cười khúc khích ra tiếng, đứng dậy buông màn xuống, cúi thân mình thắp xuống: “Công chúa mau ngủ đi.”
“Thanh Ninh, ngươi nói...” Nghĩ đến câu nói kia của Tiêu Diễn, nàng không thể đi vào giấc ngủ, dứt khoát ngồi thẳng dậy, “Người như thế nào mới là người quan trọng nhất?”
Đầu Thanh Ninh quay lại, trả lời: “Có lẽ là người yêu mến nhất chính là người quan trọng nhất nhỉ. Công chúa đừng suy nghĩ, ngủ sớm đi, nô tỳ xin lui.”
Người quan trọng nhất, chính là người yêu mến nhất, như vậy ý của hắn là...
Tiêu Diên ngồi yên trên giường, lông mày nhíu chặt, trong lòng không yên. Bỗng nhiên một cảnh hiện ra trước mắt, đó là ánh mắt phức tạp toát ra dưới ngọn đèn kia. Bây giờ nàng nhớ lại liền cảm thấy lo sợ, Tiêu Diễn, hắn, chẳng lẽ thật sự dối với nàng...