Ngày hôm sau vào triều, Tiêu Diễn đem chuyện lập hậu ném cho quần thần, phần lớn quần thần vô cùng đồng ý, nói thiên kim An quốc công có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, có thể nói đây là chính là hình tượng của bậc mẫu nghi thiên hạ. Hắn nghe những lời này không khỏi thấy buồn cười, ngày đó ở trong yến hội hắn đã nhận lời lập ngôi hoàng hậu cho nhà họ Phó, những vị đại thần này liền vội vàng không ngừng nịnh bợ An quốc công. Nếu đã như vậy, hắn cũng lười phải nói nhiều, đem việc đại hôn giao xuống bên dưới làm.
Hoàng đế đại hôn, một chút cũng không được qua loa, mấy ngày gần đây trên dưới trong cung tinh thần đều nâng cao hoàn toàn.
Mới từ Phượng Loan cung vấn an thái hậu trở về, nhìn thấy cung nhân đang giúp Phó Uyển mặc quần áo, là trang phục của hoàng hậu không thể có một chút sai sót nào. Tiêu Diên đứng một bên quan sát giúp đỡ, theo phong tục Phó Uyển nên ở phủ An quốc công nhưng thân mình mẫu hậu không tốt nên đem đại hôn nhanh chóng làm gấp tránh cho có việc gì ngoài ý muốn. Tiêu Diên nghĩ lại, bệnh của mẫu hậu có chuyện vui vẻ của Phó Uyển cũng tốt.
Thấm thoát đã đến ngày đại hôn.
Đang lúc ngẩn ngơ thì âm thanh của Phó Uyển làm cho tinh thần nàng trở lại: “Biểu tỷ, có đẹp không?“. Nàng ấy choàng khăn màu đỏ đứng tại chỗ quay một vòng, nhưng chuyện này làm cho nhóm cung nhân hết hồn, Tiêu Diên bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình lấy kim quan của hoàng hậu đội lên cho nàng ấy, rất có khí thế của hoàng hậu.
Tiêu Diên nở nụ cười ấm áp: “Đẹp, A Uyển đã trưởng thành nha.”
Phó Uyển nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy, thế nhưng nếu biểu tỷ đội lên, khẳng định càng đẹp hơn.” Dứt lời, lại thật sự lấy xuống đội lên đầu Tiêu Diên, rồi sau đó kinh ngạc, hô to: “Ta nói đúng mà, biểu tỷ thật đúng là...”
“Không thể như thế, đây là quá phận.”
Tiêu Diên lấy kim quan xuống giao vào trong tay Phó Uyển, nàng cười đi đến bên cửa sổ, muốn ngắm cảnh, không biết hoa bên ngoài nở như thế nào.
Ngoài cửa sổ, Tiêu Diễn không khỏi dừng bước chân, đã nhiều ngày không gặp hoàng tỷ, hắn rất mong nhớ. Thừa dịp đại hôn đến thăm một chút, cố ý không để người khác thông báo, nhưng lại không nghĩ sẽ gặp được cảnh tượng động lòng người như thế này.
Khuôn mặt trắng nõn thuần khiết như hoa lê, từng chuỗi ngọc trên mũ của nàng theo từng bước đi nhẹ nhàng chớp lên, trong lúc đó nở nụ cười nhẹ, lộ ra vẻ phong tình.
Hoàng tỷ của hắn, đâu chỉ khuynh thành.
Trong khoảng khắc cửa sổ bị đẩy ra, ngay cả Tiêu Diên cũng hoảng hốt, hắn thu lại suy nghĩ, lững thững đi vào trong điện. Thấy Tiêu Diên cùng Phó Uyển quỳ xuống hành lễ, hắn xua tay ra hiệu miễn lễ: “Trẫm chẳng qua là đến nhìn xem, không cần đa lễ.” Phó Uyển chậm chạp đi đến phía Tiêu Diễn, nhẹ cúi người, sắc mặt đỏ bừng định mở miệng, hắn quay sang nhóm cung nhân, “Các ngươi hầu hạ hoàng hậu như thế nào mà đến bây giờ ngay cả trang điểm cũng chưa xong, nếu thời gian chậm trễ...”
Nhóm cung nhân sợ hãi đến run rẩy, tội danh làm trễ giờ lành chính là tội chém đầu, vội vàng đứng dậy nâng Phó Uyển đi vào trong điện. Tiêu Diên hướng nàng ấy gật đầu, để cho nàng ấy an tâm đi theo cung nhân làm cho tốt.
“Sao hoàng thượng lại đến đây?”
“Hoàng tỷ, suốt một tháng nay tỷ không để ý đến A Diễn.” Hắn hạ giọng nhỏ nhẹ, “Hoàng tỷ...”
“Không còn sớm, hoàng thượng cũng nên chuẩn bị, có nhiều quan lại đang chờ đó.”
Tiêu Diên lạnh lùng trả lời hắn, lướt qua hắn đi thẳng ra ngoài điện, chưa từng quay đầu lại dù chỉ một chút để quan tâm đến vẻ mặt mất mát của hắn. Chờ một chút, chỉ cần chờ một chút nàng sẽ không cần đối mặt với tình cảnh như vậy nữa.
Hoàng đế đại hôn, thật ra rất đơn giản, sau khi tế bái thiên địa tổ tông là đến lễ sắc phong, tiếp đến là mở tiệc chiêu đãi các quan lại, như thế là kết thúc buổi lễ. Hiện giờ Tiêu Diễn cùng Phó Uyển đang ngồi ở ghế chủ vị, nhận quần thần triều bái. Tiêu Diên thay đổi cung phục, cùng với các vị phi tử hậu cung ngồi chờ ở bên dưới. Do thái hậu bị bệnh nên lễ này đã tỉnh lược không ít.
Lúc này Tiêu Diễn mặc hỉ phục màu đỏ, nét mặt tỏa sáng, khi tiếp nhận lời chúc của quần thần, hắn cũng chỉ thản nhiên giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Trái lại Phó Uyển hai má hồng nhuận, ánh mắt vui sướng. Trong lòng Tiêu Diên than nhỏ, đoán rằng nàng ấy đã quên đi việc của Thính Vũ. Nàng quay mặt về phía Tiêu Diễn, hơi nghiêng nghiêng chén rượu kính hắn một ly.
“Hôm nay là việc mừng của hoàng thượng, không thể chỉ để bản thân mình vui vẻ đúng không, cũng nên vì hoàng tỷ mà cân nhắc đến thời điểm tìm phò mã rồi.”
Tiêu Diễn nhận lấy cái ly siết chặt, ánh mắt giá lạnh.
Lúc này, một cựu thần từ trong đám quần thần bước ra, là An quốc công.
Ông ta hướng đến Tiêu Diễn hành lễ: “Ba năm đại tang đã qua, cựu thần nhìn thấy trưởng công chúa lớn lên, không đành lòng để nàng phí tuổi thanh xuân, mong hoàng thượng sớm để cho trưởng công chúa xuất giá, xem như làm xong tâm nguyện của thái hậu.”
Tiêu Diễn thầm cười lạnh, con cáo già này thật đúng là khôn khéo, còn dám mang chiêu bài thái hậu ra. Nếu hắn không đồng ý thì hắn thành người bất trung bất hiếu? Lời này vừa nói ra, quần thần cũng vội vàng cùng nhau hưởng ứng. Hắn hừ lạnh một tiếng, đảo mắt qua Dương Uẩn Chi bên dưới, vẫn ngồi như trước chỉ mang nụ cười nhè nhẹ, giống như không liên quan đến mình.
Hắn nheo mắt, cúi đầu nói: “Việc này còn cần hoàng tỷ quyết định...” Nhìn về phía Tiêu Diên, lòng hắn trầm xuống, vẫn nói ra khỏi miệng, “Nếu hoàng tỷ không muốn...”
Hoàng tỷ nhất định sẽ không muốn...
Nhất định...
Không ngờ Tiêu Diên cũng từ chỗ ngồi đứng lên, cử chỉ đoan trang tự nhiên, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định: “Bản cung không có gì là không muốn, hôn sự vốn là quyết định của phụ hoàng, bản cung chắc chắn tuân thủ ý nguyện của phụ hoàng, gả cho nhà họ Vương.”
Vương uẩn Chi cũng bước ra khỏi hàng, mang nụ cười ôn hòa, hướng tới bọn họ hành lễ: “Vi thần đa tạ hoàng thượng tác thành, ơn này của hoàng thượng, vi thần suốt đời không quên.”
Xoảng.
Tay hắn run lên, ly rượu nắm trong tay đã bị đánh đổ xuống đất, xung quanh không có một âm thanh. Phó Uyển như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không biết biểu tỷ để cho phụ thân mình đi bước này đến cuối cùng là đúng hay là là sai rồi. Cung nhân bên cạnh chỗ hắn ngồi lập tức tới thu dọn, Tiêu Diễn đứng dậy đuổi đám cung nhân đi, thẳng chân dẫm nát những mảnh vỡ, tiếng vang rốp rốp làm cho người ta nghĩ đến mà hoảng sợ.
Đi từng bước từ trên bậc thềm xuống, An quốc công khó khăn suy nghĩ nên đứng yên hay nên lui ra, nhưng ông ta nghĩ nhiều rồi, căn bản hoàng thượng không có ý hướng về phía ông mà trực tiếp đến trước mặt Tiêu Diên.
“Hoàng tỷ nói đùa, hôn sự của hoàng tỷ sao có thể là chuyện của một câu hứa?” Hắn có gắng nở ra nụ cười, mong đợi nhìn nàng không nhúc nhích.
Nếu giống như lúc trước, nàng nhất định sẽ bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu như vậy hòa tan nhưng hiện tại đã không giống. Nàng buộc bản thân mình phải quay đầu, tránh vẻ mặt mong đợi của hắn, lúc nên dứt khoát thì phải dứt khoát. Từ xưa đến nay nàng đều làm việc như vậy, huống chi trong đó còn có nguyên nhân khác mà nàng so với bất kỳ ai còn hiểu rõ hơn.
“Hoàng tỷ...”
Tiêu Diễn cố chấp đứng trước mặt nàng, không có chút ý định rời đi. Phó Uyển nhìn thấy kỳ lạ mới từ trên bậc thềm bước xuống, chợt nghe một thái giám hấp tấp chạy vào. Có một đại thần quở trách, nơi này sao dám lớn tiếng ồn ào? Tiêu Diên cũng không quay đầu lại, chán ghét nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Hoàng... Hoàng thượng... Bệnh tình thái hậu nguy kịch, tình hình thật không tốt!”
“Cái gì?” Tiêu Diên hoảng sợ đứng dậy, bất chấp lễ nghi, trực tiếp để cho thái giám kia dẫn đường đi đên Phượng Loan cung.
Thấy thế, Tiêu Diễn để cho Phó Uyển chủ trì yến hội, còn mình đi theo Tiêu Diên. Trong khoảng thời gian ngắn quần thần đều nghị luận, thái hậu mặc dù bệnh đã lâu nhưng cũng không bị nặng như vậy, vậy làm sao bị nguy kịch? Phó Uyển trở về chủ vị, sau khi tinh thần bình tĩnh gọi người ca múa, nhìn xuống bên dưới lại làm cho tinh thần càng phát ra tâm phiền ý loạn.
“Nương nương, thái hậu nhất định sẽ không có việc gì.” Cung nữ bên cạnh nàng ấy khuyên nhủ.
“Ừm.” Phó Uyển thản nhiên trả lời, thật ra nàng ta không lo lắng cho thái hậu, tuy nói thái hậu là cô của nàng ta nhưng nơi đó đã có thái y chăm sóc, cô nhất định không có việc gì. Điều nàng ta thật sự phiền lòng chính là hoàng thượng, ánh mắt hoàng thượng nhìn biểu tỷ... thật sự... làm cho người ta tâm không thể không loạn...
Khi Tiêu Diên đến Phượng Loan cung, là khung cảnh khóc lóc của nô tài trong cung.
Trong lòng nàng trầm xuống, quát: “Đang khóc cái gì! Đem miệng ngậm lại hết cho bản cung, mẫu hậu không có việc gì, nghe rõ không hả?” Nhóm nô tài nghe được lời trách mắng, hiển nhiên nghe lời lâu khô nước mắt, im lặng quỳ xuống.
Đẩy cửa cung ra, trong tẩm điện đều là người vội vội vàng vàng đi qua đi lại. Nàng mới đẩy cửa cung vào, nhóm thái y liền hướng nàng hành lễ, nàng muốn nhìn xem thì thấy các cung nữ thái giám vây quanh giường liền cảm thấy phiền lòng, lệnh cho họ lui ra, chỉ chừa lại thái y cũng một ít cung nữ là được rồi. Đi đến trước giường nhìn một chút, nàng liền bị dọa, ban ngày đến xem còn tốt, làm sao lại...
“Trương thái y, ngươi là người đứng đầu thái y viện, bệnh tình của mẫu hậu ngươi thấy như thế nào?”
“Cái này... bệnh tình thái hậu tái phát, vi thần chỉ có thể cố gắng hết sức...”
Tiêu Diễn vội vàng đến thì nhìn thấy nô tài quỳ đầy đất, trong lòng liền hiểu được. Bước vào bên trong điện, mới vừa nghe lời đối đáp kia liền nhướng mày, lớn tiếng quát: “Trị không hết thì lấy đầu các ngươi!”
Nhóm thái y đưa mắt nhìn nhau, cực kỳ khó xử.
Bỗng nhiên, cung nữ hầu hạ bên giường khóc lớn lên: “Thái hậu bà... không còn thở...”
Ầm.
Tiêu Diên chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ lớn, hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngã xuống trước giường. Vẫn là Trương thái y nhanh tay lẹ mắt tiến lên, lấy tay thăm dò hơi thở, lại bắt mạch. Ông xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh nói thái hậu chỉ bị ngất đi, mặc dù chưa tắt thở nhưng tình hình như vậy cực kỳ nguy hiểm.
“Hoàng thượng, Trưởng công chúa, nơi này có vi thần chăm sóc là được.”
“Được, thái y đã tốn nhiều tâm tư.” Tiêu Diễn giúp đỡ nàng đứng lên, nàng cũng không cự tuyệt, lúc này thân thể nàng thật sự mềm nhũn, cần phải có người giúp đỡ, cần gì phải cố chấp? Đi được vài bước, nàng xoay người quay về phía cung nữ bên giường, lạnh hỏi: “Mới vừa rồi ngươi nói thái hậu không còn thở? Đi ra ngoài, vả miệng hai mươi cái.” Lại quét mắt lướt qua các cung nhân khác, “ Đều nhớ kỹ cho bản cung, thái hậu chẳng qua nhất thời phát bệnh, ai không để tâm hầu hạ, truyền tới tai bản cung thì đừng trách bản cung không khách khí!”
Ra khỏi Phượng Loan cung, chỉ thấy có kiệu lớn của Tiêu Diễn, cũng tại nàng đi quá vội vàng, tất nhiên cung nhân chỉ chuẩn bị cho hoàng thượng trước.
Tiêu Diễn đi lên ngồi xuống, đưa tay cười cười: “Hoàng tỷ cũng đi lên chứ?”
Nàng thoáng chần chờ, ngồi chung kiệu của hoàng đế, thật sự không ổn.
“Hoàng tỷ chẳng lẽ là thật sự ghét bỏ A Diễn, chẳng qua A Diễn muốn đưa hoàng tỷ về mà thôi.” Lần đầu tiên hắn ở trước mặt người khác tự gọi mình là “A Diễn”, nàng nghe vào trong lòng, không thể hoàn toàn thờ ơ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của hắn, cực kỳ giống dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn tốt đẹp trước kia, “Hoàng tỷ, như vậy không được sao?”
“Được.”
Kiệu thật rộng, Tiêu Diên lên ngồi, ngay cả mép áo của hắn cũng không động đến, lúc này mới yên tâm.
Cung nhân nâng kiệu rất cẩn thận, không có một chút lắc lư, nàng dần thả lỏng người, mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị đại hôn của Phó Uyển nàng thật sự mệt mỏi. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy được kiệu được hạ xuống đất, nghĩ muốn mở mắt ra nhưng vô lực, sau đó nàng nghe được âm thanh ồn ào ca múa, mày hơi nhíu lại.
Tiêu Diễn không bỏ qua nét mặt của nàng, nhẹ giọng dặn dò, sai người báo hoàng hậu giải tán tiệc rượu.
Trong cung có người đến giúp đỡ, muốn đỡ Tiêu Diên đi vào, hắn nhanh tay nhanh chân ôm lấy nàng, xem như báu vật vô giá, cẩn thận quý trọng: “Để trẫm.”, lại nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Nàng quen với độ ấm của hắn, khi đụng tới mặt giường lạnh băng nàng còn lầu bầu vài tiếng, hết sức quấn quít không chịu buông tay. Tiêu Diễn bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng nằm lên.
Nàng ở trên, hắn ở dưới.
Ánh mắt hắn ôn nhu, nở nụ cười vươn tay miêu tả lông mày tinh tế của nàng, lông mày Thính Vũ cũng giống nàng nhưng chung quy cũng không phải là nàng.
Nhớ lại yến hội ngày đó xuyên qua tay áo của nàng nắm lấy thắt lưng nàng, hơi thở của hắn không khỏi càng lúc càng nhanh. Đôi môi cực nóng hôn lên mi tâm nàng, chậm rãi trượt xuống, đi đến đôi môi đỏ mọng khép chặt của nàng, do dự một lát hắn vẫn không thể dừng được thoáng hôn lên, lại hôn lên. Môi nàng mềm mại không thể diễn tả được như vậy, làm cho lòng hắn cũng ấm lên.
Dựa sát vào nhau không có khe hở, hắn gọi tên của nàng: “A Diên..” Không phải là hoàng tỷ, mà là A Diên, A Diên của hắn...