Khí thế quá cường đại Ngôn Khả Hân giờ phút này ,làm Ngôn Phi Hùng không khỏi run sợ lui về phía sau một bước, ông ta nhìn đứa con gái từng bước ép sát không khoan nhưỡng, đột nhiên cảm thấy cô rất xa lạ đến đáng sợ.
ông ta bị khí thế của cô áp đảo một lúc lâu mới hung hăng nói: “Không hổ là con gái của Dương Oánh, quả nhiên ích kỷ!”
Nghe ông ta nói thế trong lòng Ngôn Khả Hân đã lạnh đến cực điểm. Mẹ của cô bé Tiểu Hân không tiếc từ bỏ gia tộc cùng ông ta bỏ trốn, không chỉ có thế, bà ấy còn lấy tiền của gia đình cho ông ta gây dựng sự nghiệp, một đường nâng đỡ ông ta đi đến bước thành công ngày hôm nay, vậy mà sau khi bà chết ông ta còn dám nói bà ấy là người ích kỷ.
Yêu phải người đàn ông bạc tình bội nghĩa. Cô vì mẹ của thân thể này cảm thấy thật không đáng.
Cô và loại người này không còn gì để nói nữa, liền muốn trục xuất đuổi khách: “Nếu ông đến đây chỉ vì muốn chửi nhau với tôi, chửi đã rồi thì mời ông đi cho, không tiễn.”
Ông ta không nói gì nữa chỉ hậm hực rồi nện mạnh đôi giày bước đi.
Sau khi ông ta đi, cô bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn vào trong gương bên má bị Ngôn Phi Hùng tát bắt đầu đỏ lên hơi sưng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh. Có thể thấy được ông ta thật không nương tay một chút tình cha con cũng không có, một khi đã như vậy, cô không cần phải nhân từ với ông ta.
Tới gần giờ tan tầm Ngôn Khả Hân nhận được điện thoại của Phương phu nhân, bà đã bảo tài xế qua đón cô để mời cô qua nhà ăn cơm, Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ liền đáp ứng ,sau khi tan tầm cô cố ý ở trên mặt dặm lại lớp phấn, cô cũng không muốn cho người khác nhìn đến bộ dáng chật vật của mình.
Ra tới cửa, quả nhiên nhìn thấy tài xế của Phương gia phái tới chờ ở cửa, Ngôn Khả Hân xác định lúc sau liền trực tiếp lên xe.
Hiện giờ tuy rằng quan hệ với bên ngoại đã tốt đẹp, nhưng tiếp xúc nhiều với Phương gia cũng có chỗ lợi cho cô, cho nên cô cũng không phản đối đi Phương gia ăn cơm, chỉ là Ngôn Khả Hân trăm triệu lần không nghĩ tới Quý Thần Vũ thế nhưng cũng ở đây.
Người này khi nào trở nên nhàn rỗi như vậy, ngày hôm qua ở chỗ này ngây người một ngày, hôm nay lại chạy tới đây ăn cơm, điểm này không phù hợp với người trăm công ngàn việc như Quý tiên sinh nên có đâu.
Giờ phút này Quý Thần Vũ đang an vị ở trên sô pha cùng người Phương gia nói chuyện phiếm, Phương phu nhân vừa nhìn thấy cô tới đây vội vàng hướng cô vẫy tay, Ngôn Khả Hân liền ngoan ngoãn đi qua .
Phương phu nhân nói: “Ngày hôm qua con cùng Quý tiên sinh cũng đã gặp mặt, mọi người không cần quá câu nệ nhé.”
Mặc dù rất khẩn trương nhưng cô vẫn hướng hắn gật đầu xem như chào hỏi, Quý Thần Vũ cũng là khách khí nâng cằm gật đầu tỏ vẻ đáp lại.
Tới giờ ăn cơm quản gia ra thông báo, mọi người liền dời bước đến bàn ăn, người Phương gia đối Quý Thần Vũ rất nhiệt tình, không chỉ có chuẩn bị cơm Tây mà còn chuẩn bị cả đồ ăn Trung Quốc.
Phương phu nhân đem một đĩa đầu cá hấp ngâm ớt chuyển qua trước mặt Ngôn Khả Hân nói: “ Dì biết con thích ăn đầu cá ngâm ớt, đây là dì cố ý bảo đầu bếp làm cho con đấy, con nếm thử đi.”
Chủ của cơ thể này rất thích ăn đầu cá ngâm ớt, bất quá cô lại không thích, đơn giản là món thật sự quá cay, mà cô một chút cay đều không thể dính, ăn nhiều thêm một miếng thậm chí còn sẽ ói ra.
Từ khi cô trở thành Ngôn Khả Hân nhiều sinh hoạt thói quen đều điều chỉnh để phù hợp với cơ thể này, thế nhưng chỉ riêng vụ ăn cay thì cô làm thế nào cũng đều không ăn được, thử qua vài lần, mỗi lần dính một chút cay vẫn là thất bại
Cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng không phải cùng thân thể, nhưng không biết vì cái gì, kiếp trước cô không thể ăn cay thói quen đó vẫn là duy trì ở cơ thể này.
Cho nên, khi nhìn đến vẻ mặt nhiệt tình của Phương phu nhân cô cảm thấy rất là luống cuống.
Phương phu nhân thấy cô không động đũa liền quan tâm hỏi: “Con làm sao vậy Tiểu Hân?”
Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, vội cười nói: “Dạ con gần đây dạ dày không thoải mái, không thể ăn cay được ạ.”
Phương phu nhân tức khắc vẻ mặt nôn nóng nói: “Sao lại thế này? Có nghiêm trọng không,con đi bệnh viện khám chưa?”
Thấy Phương phu nhân lo lắng cho cô như vậy, Ngôn Khả Hân cảm thấy rất có lỗi, liền nói: “Không có vấn đề gì to tát đâu ạ, có thể là dạo gần đây con ăn uống không theo quy luật, nên mới đau dạ dày thôi.” Lại cảm thấy đầu bếp cực cực khổ khổ làm đồ ăn để chiêu đãi cô, không ăn được giống phí hoài công sức tâm ý , nên nói: “Con ăn ít một chút hẳn không có vấn đề gì đâu ạ.”
Nói xong cô liền dùng đũa gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Bất quá có vẻ cô thật sự đánh giá mình quá cao, một miếng cá nuốt xuống, cô bắt đầu cảm giác như là có một ngọn lửa nhỏ đốt từ lưỡi tới cổ họng rồi đốt tới dạ dày.
Ngôn Khả Hân nhẫn nhịn khó chịu từ từ uống một ngụm canh, thật là chậm rãi để mọi người không phát hiện bộ dạng khốn khổ chịu đựng của cô.
Chỉ là uống một chén canh có vẻ như còn không đủ, cô liền múc tiếp một chén nữa, cúi đầu ăn cạn
Tại thời điểm cô cúi đầu ăn canh bỗng chú ý phía đối diện có ánh mắt đảo tới đây, Ngôn Khả Hân theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy người ngồi ở đối diện _Quý Thần Vũ đang nhìn qua bên này .
Nhưng khi hai mắt chạm nhau hắn dường như không có việc gì liền đem tầm mắt dời đi, nhưng Ngôn Khả Hân cảm thấy rõ ràng, ánh mắt của hắn không phải vô tình nhìn qua, có thể tầm mắt của hắn đã dừng lại trên người cô được một lúc rồi.
Chỉ là tối qua khiêu vũ, Ngôn Khả Hân cảm thấy mình không có cái mị lực làm người luôn cao cao tại thượng thiên chi kiêu tử Quý Thần Vũ đối với mình nhìn bằng con mắt khác.
Như vậy tột cùng cô đã làm gì mà hấp dẫn mắt của hắn vậy!!
Cô bỗng giật mình, tại vì không ăn được cay vừa rồi cô đã ăn nhiều canh để dễ chịu một chút, thế nhưng không phát hiện chính mình bất tri bất giác liền để lộ thói quen kiếp trước.
Cho nên có thể là nguyên nhân này đi, bất quá từ vẻ mặt của hắn có vẻ không quá để ý, khả năng là thấy cô cũng có thói quen giống tình nhân trước của hắn nên mới nhìn nhiều một chút.
Ngôn Khả Hân thở dài nhẹ nhõm, tự an ủi với lý do mình tự nghĩ.
Ở Phương gia sau khi ăn cơm chiều xong Ngôn Khả Hân liền lấy cớ có việc gấp cần phải đi nên chào tạm biệt Phương phu nhân. Cô thật sự không muốn cùng Quý Thần Vũ ngốc dưới một mái hiên, làm cô hít thở cũng không được tự nhiên.
Bất quá cô không dự đoán được khi cô cáo từ ra về Quý Thần Vũ cũng theo sau.
Phương phu nhân thấy thế liền cười nói: “Tiểu Hân lúc đến đây không đi xe riêng, nếu Quý tiên sinh phải đi, không biết có thuận tiện hay không có thể đưa con bé về một đoạn đường?”
Ngôn Khả Hân cả người cứng đờ, theo bản năng liền cự tuyệt, không nghĩ Quý Thần Vũ nhìn lướt qua cô, phi thường hào phóng tỏ vẻ, “Không thành vấn đề, tôi rất vui lòng đưa Ngôn tiểu thư về nhà.”
“……”
Phương phu nhân tựa hồ rất vừa lòng với kết quả, cười đến càng là đẹp, “Một khi đã như vậy, ta đây không bảo tài xế đưa con về nữa.”
Ngôn Khả Hân cười miễn cưỡng, khách khí nói: “Vậy làm phiền Quý tiên sinh.”
Hai người đi ra khỏi cửa Phương gia, trợ lý Lâm Thâm của Quý Thần Vũ đã đứng mở cửa xe, Quý Thần Vũ thủ thế nói: “Ngôn tiểu thư, mời lên xe.”
Không thể không nói, Quý Thần Vũ bề ngoài là nam nhân rất có phong độ, cũng do từ nhỏ đã sinh ra trong một môi trường giáo dục nghiêm khắc. Đương nhiên, đó cũng chỉ là mặt ngoài.
Ngôn Khả Hân nói cảm ơn, liền ngồi lên xe, Quý Thần Vũ lúc này mới thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh. Hai người cứ như vậy ngồi hai bên xe, xe chậm rãi lăn bánh, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.
Thùng xe thực an tĩnh, điều hòa nhiệt độ vừa đủ, Ngôn Khả Hân trên người khô nóng cũng nhờ điều hòa gió lạnh thổi tan bớt, nhưng cũng theo đó là mùi hương của Quý Thần Vũ thổi qua.
Cùng Quý Thần Vũ ngốc trong không gian chật hẹp này, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy hô hấp không quá thông thuận, thân thể cũng không khỏi căng chặt lên.
Cô dùng dư quang nơi khóe mắt ngó hắn, hắn hai chân ưu nhã bắt chéo, từ lúc lên xe đến bây giờ đều là tư thế này, so sánh với cô, hắn lại là phá lệ bình tĩnh thong dong.
Loại cảm giác này thật khó chịu, cô chỉ hy vọng xe nhanh tới đích.
“Ngôn tiểu thư không thể ăn cay.”
Trong xe yên tĩnh, hắn thình lình hỏi một câu làm cô hoảng sợ, vội vàng điều chỉnh trạng thái, rất mau cô phát giác lời này của hắn rất có thâm ý.
Hắn dùng không phải câu nghi vấn.
Ngôn Khả Hân có hơi hoảng, cô không rõ vì cái gì Quý Thần Vũ đột nhiên nói đến đề tài này, hơn nữa còn là câu khẳng định.
“Tôi rất thích ăn cay, chỉ là gần đây dạ dày không thoải mái thôi.” Cô ngữ khí thực bình tĩnh, nghe không ra cái gì khác thường
Hắn cũng không nói gì nữa, trong xe lại khôi phục sự an tĩnh, Ngôn Khả Hân đột nhiên phát hiện mình giống như quá khẩn trương, hắn hơi thổi một chút gió cô liền rối loạn trận tuyến, như vậy không thể được.
Nhạc An An đã chết, hiện giờ ở trước mặt hắn chính là Ngôn Khả Hân, hắn sẽ không thể nào nhận ra cô, cho dù cô cùng Nhạc An An có chỗ tương tự, cũng không có đạo lý nói hai người là một. Trừ phi hắn bị bệnh tâm thần, bằng không tuyệt đối sẽ không đem cô cùng Nhạc An An hai người hoàn toàn không liên quan liên hệ cùng nhau.
Rốt cuộc chuyện chuyển thế trọng sinh là quá mức không thể tưởng tượng, Quý Thần Vũ là người theo thuyết vô thần tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Tại vì cô quá khẩn trương, hoàn toàn không cần phải như vậy, chỉ cần cô coi hắn như người xa lạ là mọi chuyện đều bình thường.
Xe đi một đường thẳng tiến, đến trước cửa Ngôn gia thì dừng lại, Ngôn Khả Hân lúc này mới phát hiện mình thế nhưng quên nói cho tài xế điểm đến.
Lúc này mà nói thì đã quá muộn, hơn nữa cô cũng không muốn ở cùng Quý Thần Vũ thêm một khắc nào nữa.
Cũng không biết có phải hay không vận khí quá tốt, Ngôn Khả Hân vừa mới từ trên xe bước xuống liền nhìn thấy một chiếc xe cũng dừng lại bên cạnh, trong chốc lát Ngôn Nhã Mộng cùng An Cảnh Diệp cũng theo thứ tự từ trên xe bước xuống .
Lâm An giúp cô mở cửa xe, này hai người kia vừa lúc nhìn thấy cô ở bên cạnh Quý Thần Vũ , người đứng đầu đại danh đỉnh đỉnh Tư Thông gia tộc.
Hai người nhìn thấy cô cùng Quý Thần Vũ ở trên xe, ánh mắt đều phức tạp, đặc biệt là Ngôn Nhã Mộng, ánh mắt kia của cô ta quả thực quái dị, có khiếp sợ, có kinh ngạc, thậm chí ẩn ẩn lộ ra vài phần không vui.
Ngôn Khả Hân xuống xe, vẫn là lễ phép mà cùng Quý Thần Vũ nói một tiếng cảm ơn, nói xong liền muốn rời đi, không ngờ Quý Thần Vũ lại đột nhiên gọi cô lại, Ngôn Khả Hân trái tim đột nhiên nhảy nhảy, không biết hắn muốn làm gì.
Cô tận lực duy trì trấn định, hỏi dò: “Quý tiên sinh còn có việc sao?”
Quý Thần Vũ hướng tài xế Lâm An muốn lấy một tờ giấy ghi chú, lại từ túi áo tây trang lấy bút máy xoát xoát viết một chuỗi con số sau đó đưa cho cô.
“Tôi có quen biết một bác sĩ giỏi, đây là phương thức liên hệ, Ngôn tiểu thư có thể đi tìm hắn kiểm tra xem.”
“A?” Ngôn Khả Hân trong lúc nhất thời không phản ứng .
Hắn khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lộ ra vài phần ý vị thâm trường, “Ngôn tiểu thư không phải nói dạ dày không thoải mái sao?”
“……”
cô nói dạ dày không thoải mái bất quá chỉ thuận miệng giải thích, Quý Thần Vũ thế nhưng còn để bụng, đưa cho cô phương thức liên hệ bác sĩ, hắn khi nào lại quan tâm đến người khác như vậy?
Ngôn Khả Hân trong lòng nghi hoặc vẫn là nhận lấy, ra vẻ bình tĩnh nói một câu: “Đa tạ Quý tiên sinh.”
Nhìn đến Ngôn Khả Hân cùng Quý Thần Vũ xuất hiện ở trên cùng chiếc xe, Ngôn Nhã Mộng lúc nà mới chợt bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, theo bản năng sửa sang lại váy, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, bước đến gần xe Quý Thần Vũ , nhưng mà cô ta ở bên cạnh xe dừng lại, rồi hơi ngang ngược đem Ngôn Khả Hân đẩy ra một chút, tựa hồ đây là điều đương nhiên, ai cũng phải nhường đường cho cô ta.
Cô ta hơi hơi cúi xuống , hướng người trong xe nhiệt tình nói: “Xin chào Quý tiên sinh, tôi là nhị tiểu thư của Ngôn gia, nếu đã tới nhà của tôi, mời ngài vào trong ngồi một lúc?”
“Nhị tiểu thư Ngôn gia?” Quý Thần Vũ tươi cười thâm trầm, “À ra cô là người chen chân vào tình cảm của chị gái mình” Hắn liếc mặt đánh giá cô ta một cái, lại cười nói: “Thật là trăm nghe không bằng một thấy” hắn lại nhàn nhạt nhìn người đứng ở cách đó không xa - An Cảnh Diệp, nhìn lướt qua : “Hai vị thực là xứng đôi.”
Nói xong hắn ra hiệu cho Lâm An, Lâm An hiểu ý, trực tiếp đem cửa xe đóng lại, xe liền chậm rãi rời đi.
Nụ cười Ngôn Nhã Mộng bị cứng đờ trên mặt, xe đã đi rất xa cô ta tựa hồ còn không có phản ứng .
Tuy rằng khi nói những lời này trên mặt Quý Thần Vũ mang nét cười, vẫn là bộ dạng đầy giáo dưỡng, nhưng là ai cũng đều nghe ra trong giọng nói hắn đầy khinh thường.
Đừơng đường là Ngôn gia nhị tiểu thư, trong giới giải trí là tân tiểu hoa đán, thế nhưng đem mặt nóng dán vào người ta, lại bị ném lại cái mông lạnh, chỉ sợ Ngôn Nhã Mộng cũng không dự đoán được mình sẽ bị đối xử như thế.
Vứt toàn bộ mặt mũi ở trước mặt Ngôn Khả Hân, Ngôn Nhã Mộng giờ phút này có bao nhiêu tức giận Ngôn Khả Hân không cần nghĩ cũng biết.
Bất quá cô chẳng có chút đồng tình nào với cô ta, dán ai không dán, lại ngu ngốc đâm đầu vào Quý Thần Vũ, con người này âm tình bất định, biến thái, cũng không phải ai hắn cũng cho vài phần mặt mũi đâu.
Ngôn Khả Hân cũng lười thèm nhìn sắc mặt Ngôn Nhã Mộng, trực tiếp đi vào.
Khi vào nhà Ngôn Phi Hùng cùng Tưởng Thục Viện đều còn thức, thực rõ ràng, hai người này đều đang chờ Ngôn Nhã Mộng trở về, nhìn đến người vào là cô, hai người biểu tình rõ ràng mang theo mất mát.
Ngôn Phi Hùng sắc mặt trầm trầm, Tưởng Thục Viện lạ khách khí cười cười nói:
“Tiểu Hân hôm nay sao lại trở về bên này?”
Ngôn Khả Hân cười đến vẻ mặt ý vị thâm trường, “Con muốn về nên về thôi, dì Viện không chào đón con sao?.”
Tưởng Thục Viện lập tức nói: “Đương nhiên không phải , chúng ta làm trưởng bối đương nhiên là ước gì các con mỗi ngày đều trở về.”
Ngôn Khả Hân cảm thấy rất mệt, không có sức lực theo chân bọn họ diễn trò, chỉ đơn giản ứng một câu sau liền đi lên lầu.
Sau khi Ngôn Nhã Mộng vào cửa vẫn mang theo vài phần không cam lòng cùng lửa giận. Tưởng Thục Viện thấy cô ta về rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nghênh đón hỏi: “Mộng Mộng ăn cơm chưa con? Tâm trạng con có vẻ không vui?”
Ngôn Nhã Mộng không rảnh trả lời bà ta, chỉ hướng bà ta hỏi: “Mẹ, chị cùng Quý tiên sinh đang quen nhau sao?”