Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ cảm thấy như có vô số đạo sấm sét đánh lên đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, cô đã quên phản ứng, càng không biết mình nên nói cái gì.
Hắn thế nhưng đã sớm phát hiện, cô vẫn tự cho là mình ngụy trang rất tốt, sớm đã cùng Ngôn Khả Hân hòa thành một thể.
Động tác, thần thái của cô, đến cả hành động khi cô ăn cay, thậm chí khi cô khẩn trương vuốt ve góc áo, đến cả những hành động nhỏ đấy của mình cô cũng không để ý, thế mà hắn đã thấy được dấu vết.
Nhạc An An, em dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được .
Những lời này quả thực giống như là độc trùng bò lan khắp người cô.
Hắn sớm đã phát hiện cô nhưng vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cao mà nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, chắc hắn đang ở trong lòng cười nhạo những trò diễn xuất của cô đầy sơ hở của cô
Cô cảm thấy mình như một chú hề chuyên làm trò.
Giờ phút này ngoài phẫn nộ cô chỉ còn lại sự bất lực , đột nhiên cô cảm thấy mình thật bé nhỏ trước mặt hắn bé nhỏ đến đáng sợ, sở hữu, hắn thật là dễ dàng, chỉ cần động động ngón út liền bắt được cô.
Cô không cam lòng lại một lần nữa trở thành Nhạc An An, không cam lòng lại bị hắn coi như nô lệ mà áp bức.
Vì cái gì hắn trước sau không chịu buông tha cho cô, vì cái gì?
Cô đối hắn có quá nhiều oán hận, từ kiếp trước tích tụ đến bây giờ, cô không dám phát tiết cũng không chỗ phát tiết, giờ phút này tuyệt vọng đến mức nào, cuối cùng vẫn là thua ở trong tay hắn .
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Cô hoàn toàn mất khống chế, đẩy hai tay hắn đang vuốt ve ở trên mặt cô ra, từng bước từng bước lùi về sau, tránh xa nơi đáng sợ này, hét lên với hắn : “Vì sao?! Anh vì sao không chịu buông tha cho tôi?!”
Cô thối lui đụng đến kệ sách, bên cạnh kệ sách có chưng một bình hoa men sứ màu đèn, nhìn sự tỉ mỉ tỷ lệ của nó, đây tuyệt đối là hàng thượng phẩm, nhưng mà giờ phút này cô không có điều gì phải cô kỵ nữa, có quá nhiều cảm xúc yêu cầu phát tiết, nếu không làm gì đó, cô cảm thấy mình sẽ điên mất.
Cô không chút lưu tình cầm bình hoa ném xuống, thanh âm chát chúa vang lên, bình hoa bị đập vỡ nát, hắn một chút cũng không nhìn, ánh mắt trước sau chỉ dùng lại trên người cô, vẫn thong thả ung dung.
“Đúng! Là kiếp trước tôi câu dẫn anh, là tôi tự động đưa mình tới cửa để tìm kiếm sự bảo hộ của anh, cho nên bị đối xử đùa bỡn như sủng vật là tôi xứng đáng, nhưng tôi đã trả cho anh cái mạng của mình rồi, đời này tôi an phận thủ thường, không trêu chọc đến anh, vì sao anh còn không buông tha cho tôi. Anh còn muốn thế nào nữa?”
Giờ phút này cô trở nên cuồng loạn, hắn thế nhưng vẫn từng bước tới trước mặt cô, cô khàn giọng hét lớn: “Anh cút ngay, không được tới gần tôi.”
Cô như điên rồi, đem toàn bộ đồ trên kệ sách ném xuống. Hắn tựa hồ không cảm thấy sự phẫn nộ từ cô, không nhanh không chậm bước tới.
Ngôn Khả Hân thấy thế cầm đồ trên tay ném thẳng vào người hắn, ngoài dự đoán hăn thế nhưng không trốn tránh.
Bất quá lúc đấy hắn chỉ hơi tạm dừng một chút, nhưng rất mau lại tiếp tục bước tới chỗ cô, động tác của hắn vẫn bình thản, thong dong mặc dù hắn không tức giận, cô vẫn bị bức cho lùi về sau.
Thắng đến khi cô dựa vào bức tường, không còn cách nào lui về sau được nữa.
Hắn rất nhanh đã đến trước mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô, đột nhiên hắn bật cười, nụ cười này quá mức phức tạp, tựa hồ có một chút hi vọng vui sướng, tựa hồ có một chút thoải mái khi tìm được thứ đã mất và tựa hồ còn một chút chua xót ẩn bên trong.
“Đúng là em rồi, Nhạc An An.”
Cho dù đang trong trạng thái phẫn nộ, nghe được lời nói của hắn cô không khỏi ngẩn ngơ. Âm thanh của hắn khàn khàn đến kì lạ, tựa hồ mang theo chút run rẩy, không giống với tính cách bình tĩnh thường ngày của hắn.
Hắn đứng ở trước mắt, hơi thở của hắn bao phủ cô, ngước mắt lên là gương mặt hắn, chóp mũi cô ngửi thấy là mùi hương của hắn, lỗ tai nghe được cũng là âm thanh của hắn, cô phẫn nộ lại bất đắc dĩ, ngồi thụp xuống bụm mặt khóc rống lên.
“ Quý Thần Vũ , anh buông tha cho tôi đi, cầu xin anh buông tha cho tôi được không?” Cô giờ đây đã quá mệt mỏi, không còn sức để giãy dụa.
Hắn không nói gì, một lát sau hắn đột nhiên ngồi xuống ôm lấy cô, như chạm phải bỏng, cô vùng vẫy đẩy hắn ra, cuồng loạn hét lớn: “Đừng đụng tôi, anh không được chạm vào tôi.”
Cô dùng tay dùng chân đánh hắn, đá hắn, hắn vẫn không nhúc nhích mặc cô phát tiết, cô như điên rồi, không thèm để ý đến xem giờ phút này hắn có phẫn nộ hay không.
Cứ tùy ý để cô phát điên hồi lâu, cũng không biết có phải cô đã khơi dậy lửa giận của hắn không, mà hắn đột nhiên túm chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, rồi ép chặt cô vô tường, không đợi cô phản ứng hắn trực tiếp hôn lên môi.
Nụ hôn của hắn vừa bá đạo lại hung ác, quả thật như không khoan nhượng cho cô một chút đường sống. Đôi tay bị hắn bắt chéo sau lưng, thân thể bị khống chế, cô động đậy một chút đều không thể, hoàn toàn tùy ý hắn ở trong miệng cô làm càn.
Hắn cường thế cậy hàm răng ra mút lấy môi lưỡi của cô liền phát cuồng, hai cánh môi nghiền nát nhau, tiếng “ chậc chậc” phát ra, hắn hút hết mật ngọt trong miệng cô ra như để giải tỏa cơn khát.
Cánh tay hắn hữu lực ôm chắc cô vào lòng, tay cô chống lên lồng ngực cứng rắn, hắn dùng phương thức này hôn cô như bắt ép cô chịu đựng sự xâm lấn của hắn.
Hôn đến khi động tình, hắn liền bế cô lên như bế em bé, động tác lớn như vậy, nhưng môi hắn vẫn không rời khỏi môi cô, vẫn tham lam mà đòi lấy, giống như ăn thế nào cũng không đủ.
Một đường hôn, một đường đi thẳng tới chiếc giường lớn, hắn đem cô thả xuống, chiếc giường co giãn rất tốt mềm mại lại thoải mái. Hắn đem tay cô giơ lên đỉnh đầu, cả người liền đè lên, lại tiếp tục nụ hôn ướt át nóng bỏng khi nãy.
Hôn đến khi lưỡi cô tê dại đến phát đau hắn cũng không bỏ qua. Cũng không biết qua bao lâu, khi cô cảm thấy hít thở sắp không thông, hắn mới lưu luyến rời đi, hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt mê ly, hơi thở ấm áp bao quanh cô.
Bị hôn lâu như vậy, cô có chút thiếu dưỡng khí, gấp gáp hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, cô cẩn thận nhìn hắn, ngoài ý muốn thấy trong đôi mắt mê ly còn có chút phiếm hồng.
Hắn chậm rãi buông đôi tay giam cầm cô ra, xoa xoa hai má rồi nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói: “Em còn muốn trốn sao? “
Ngữ khí nghe có vẻ cảnh cáo, nhưng lại mang theo một chút khàn khàn , tựa hồ như có áp lực điều gì đó.
Cô không nghĩ lại tiếp tục giãy dụa một cách vô ích nữa, như chấp nhận vận mệnh: “ Trốn không thoát.”
Hắn cúi xuống in lên môi cô một nụ hôn, nhẹ giọng nói: “ Em ngoan lắm.”
Ngôn Khả Hân vẫn không nhúc nhích tựa hồ như đã hoàn toàn từ bỏ.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, như muốn đem cả người cô khắc sâu vào trong đôi mắt hắn, mà rất mau cô đã phát hiện trong đôi mắt đó ngoài
có chút phiếm hồng còn nhiễm một tầng sắc dục, cô biết người đàn ông này lại muốn động dục.
Quả nhiên, hắn cúi xuống hung hăng hôn lên môi cô, hai tay hắn cũng chậm rãi du ngoạn trên cơ thể cô, hôm nay cô mặc váy liền màu trắng vải chiffon, chiếc váy bó sát ôm trọn bờ mông cong cong, động tác của hắn có chút vội vàng, cởi mãi cũng không xong, cuối cùng hắn túm lấy cổ áo của cô, một tiếng “xoẹt” chiếc váy bị xé làm đôi, hắn phất tay ném qua một bên, động tác dồn dập đem nội y kéo xuống, lửa nóng trên đôi môi cũng lan tràn xuống dưới.
Ngôn Khả Hân nhìn trần nhà, trong lòng như tro tàn, rất kỳ quái thế nhưng lúc này lại không có giọt nước mắt nào rơi xuống , hơn nữa bị hắn đè dưới thân, cô biết rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thế nhưng giờ phút này cô lại có thể thản nhiên đón nhận.
Hai tay hắn chậm rãi vuốt ve bên hông cô nhẹ nhàng xoa nắn, không thể không nói tên biến thái này ở trên giường có rất nhiều kỹ sảo, mặc dù cô đang ở trong thế kháng cự, nhưng khi bị hắn xoa nhẹ vài cái thân thể cô như có dòng điện chạy qua tê tê ngứa ngứa.
Sau đó bàn tay to của hắn di chuyển xuống dưới, từ từ kéo chiếc quần lót mỏng manh đang ôm bờ mông cô một đường kéo xuống.
Hắn tách hai chân cô ra rồi quỳ ở giữa, cúi thấp người túm lấy tay cô đặt lên nút áo sơ mi của hắn, cô biết đây là hắn muốn cô cũng cởi đồ ra cho hắn.
Cô không còn lựa chọn khác, cũng không muốn tốn công vô ích phản kháng nữa, ngoan ngoãn đem từng chiếc cúc cởi ra, thế nhưng hắn lại bất mãn, trầm giọng ra lệnh: “Em động tác nhanh nhanh một chút.”
Ngón tay cô run rẩy đẩy nhanh tốc độ, sau đó hắn không chút khách khí, đem tay cô đặt trên dây lưng của hắn, không có biện pháp, cô chỉ đành nhận mệnh đem quần hắn cởi ra.
Không như tưởng tượng của cô tên biến thái này sau khi cô đã trần như nhộng nằm đấy thế mà hắn ta không làm thịt cô luôn, lại ở giữa chân cô giúp cô làm tốt công tác chuẩn bị, hắn hôn nhẹ lên bụng cô, rồi liếm vòng quanh chiếc rốn xinh xinh, rồi mới nhân cơ hội chen đầu vào giữa chân, cái lưỡi ẩm ướt xẹt qua rồi mút chặt lấy tiểu huyệt nhỏ nhắn.
Hai tay hắn ở trên người cô tác loạn, Ngôn Khả Hân gắt gao cắn chặt môi để ngừa mình kêu ra tiếng, nếu kêu ra thật sự quá mất mặt. Không thể không tán phục kỹ xảo làm tình của hắn quá điêu luyện, cho dù trong lòng đang kháng cự, nhưng dưới thế tiến công của hắn, thân thể cô chậm rãi nóng lên, nơi bí ẩn cũng trở nên ẩm ướt lầy lội.
Đây là bản lĩnh của tên biến thái Quý, cho dù cô có cương cứng nhưng chỉ cần nằm dưới thân hắn, hắn đều có thể dạy dỗ cô trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Cô căn bản không dám nhìn hắn, hai tay nắm chặt ga trải giường, thẳng đến khi hắn bò lên ngực cô, nắn bóp hai bầu ngực thỏ trắng căng mọng của cô, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn, liền thấy hắn ở giữa hai chân cô quỳ thẳng, hai tay thong thả xoa bóp.
Cô không nhịn được kinh hô một tiếng, sau đó trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười đáng giận, làm cô thật hận không nhịn được muốn cắn hắn thành mảnh nhỏ.
Sự tình phát triển dựa theo đúng suy nghĩ của hắn, dù gì cô vẫn là lần đầu, mắc dù đã chuẩn bị tốt, nhưng lúc bắt đầu khi thứ kia của hắn hùng dũng vươn đầu thẳng tiến vào động nhỏ của cô, trong chốc lát cảm giác xé rách ập đến, cô đau đến nhíu chặt lông mày, tàn nhẫn nói: “ Ahh! Anh nhẹ một chút.”
“ Sợ đau thì em thả lỏng đi!” hắn không khách khí nói.
Bộ dạng này không có một chút thương tiếc cô, thật sự làm người ta giận đến điên người, nghĩ đến kiếp trước cô bị hắn chiếm tiện nghi trong lòng liền cảm thấy ủy khuất.
Dựa vào cái gì mỗi lần đều là hắn sảng khoái, sung sướng không bận tâm đến cảm thụ của cô? Hắn muốn cô đau cô cũng phải làm cho hắn đau, cho nên trong lúc nhất thời cô không chút do dự mà cắn một ngụm vào vai hắn.
Cô cảm thấy thân thể hắn căng chặt lên, không thể nghi ngờ vết cắn này của cô làm hắn rất đau.
Bất quá trong lúc ngắn ngủi, hắn liền thả lỏng người, tiếp tục đong đưa, hung hăng đâm thứ to lớn gân guốc của hắn vào cơ thể cô, Ngôn Khả Hân khó chịu lực đạo cắn trên vai hắn càng tăng thêm.
Kiếp trước cuộc sống bị giam cầm, cô liều cái mạng để đổi lấy, vì sao hắn không buông tha cho cô, vì sao vẫn dây dưa không ngớt, vì cái gì không cho cô một cuộc sống bình thường như bao người.
Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi mà.
Trên đời này có nhiều cô gái như vậy sao hắn vẫn quấn lấy cô không bỏ.
Cô ghê tởm hắn cũng ghê tởm chính mình, chỉ cảm thấy bất lực khi đối diện với hắn.
Phẫn nộ cùng ủy khuất, cô cắn hắn càng ngày càng hung ác, cô biết nếu cản trở quá trình hưởng thụ này của hắn kiểu gì hắn cũng nóng nảy.
Nhưng giờ cô không rảnh lo đến vấn đề này, cô chỉ biết mình hận hắn thấu xương, hắn muốn dùng cô để phát tiết thì cô cũng muốn dùng hắn để phát tiết nỗi uất ức của cô.
Thẳng đến khi trong miệng cô tràn ra vị máu cô mới nhả ra, ngước mắt lên nhìn nơi bờ vai của hắn bị cô cắn xuất hiện một mảng tím đen, nơi dấu răng sâu nhất thậm chí còn chảy máu.
Trong lòng liền lộp bộp một tiếng, lúc này cô mới ý thức được mình đã làm chuyện lớn gì, chuyện này chẳng khác nào dứt lông lão hổ.
Cô trộm nhìn mặt hắn, thấy hắn cũng đang nhìn vết thương của mình, mày cau lại, không biết là đau hay là giận, ý thức được cô cũng đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn qua ngay sau đó khẽ cười một tiếng, giọng khàn khàn hỏi cô: “Sướng không?”
“……”
Tựa hồ hắn chẳng giận dữ chút nào nha.