Ngôn Khả Hân gật đầu, Lương Vân Phàm đứng im trong chốc lát mới rời đi.
Sau đó Quý Thần Vũ liền trực tiếp mở cửa xe, thật rõ ràng ý là bảo cô lên xe.
Ngôn Khả Hân hiểu mình không còn đường nào để đi, vì thế không dãy dụa nữa ngoan ngoan lên xe. Hôm nay Quý Thần Vũ đích thân lái xe, là một người ngậm thìa vàng từ bé, cơm tới há mồng áo tới giơ tay như hắn cư nhiên hôm nay tự mình lái xe tới.
Hắn ngồi vào ghế lái, không mặn không nhạt nói: “Đem đai an toàn cài vào.”
Là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu đến biến thái, nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác, hắn tức giận là điều dễ hiểu, thế nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, hắn lại rất bình thản.
Nhưng bình thản không có không có nghĩa là hắn không so đo.
Cô không dám phát biểu câu nào, ngoan ngoãn cài chắc dây an toàn, cho đến nửa giờ sau cô mới hiểu vì sao Quý Thần Vũ lại bảo dặn dò cô cài chặt dây an toàn.
Lúc này xe đã chạy vào đường cao tốc, hắn bắt đầu tăng ga tốc độ phải nói là kinh hồn, thật sự phải dùng từ “Phi” đến hình dung.
Cô một tay nắm chặt tay vịn cửa xe, tay kia túm chặt ghế da, không dám nhìn về phía trước, cô chỉ không ngừng hét lên với hắn: “Quý Thần Vũ , anh lái chậm một chút coi.”
Quý Thần Vũ làm như không nghe thấy, mà cô cũng nhận ra mình càng hét lên hắn càng lái nhanh, sau đó cô không dám hét to nữa, chỉ nhắm mắt lại, chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.
Cô biết là hắn đang tức giận, nên dùng phương thức cực đoan này trừng phạt cô.
Cứ như vậy không biết bị tra tấn bao lâu, xe rốt cục cũng dừng lại, lúc này cô mới dám mở mắt ra, phát hiện xe đã chạy lên biệt thư nơi đỉnh núi của Quý Thần Vũ.
Hắn xuống xe, vòng qua bên này, đem cửa xe mở ra không nói hai lời, trực tiếp ôm cô xuống. Động tác của hắn thô bạo, cô không dám giãy dụa, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, chỉ lúc ở trong ngực hắn cô mới dám ngẩng đầu trộm nhìn, mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng cơ bắp thái dương căng chặt lên, nhìn ra được hắn đang khắc chế cảm xúc, mặt không biểu tình chỉ là ngụy trang mà thôi.
Đối với hiểu biết của cô về hắn, đây là điềm báo mưa gió sắp tới, hắn càng nhẫn nhịn,thời điểm bùng nổ càng đáng sợ.
Ngôn Khả Hân cảm thấy trái tim như bùm bùm nảy lên,
cô cực kỳ sợ biểu cảm này của hắn.
Quý Thần Vũ động tác có chút vội vàng, bước nhanh đến phòng đá văng cửa ra, hắn ôm cô ném lên giường , không đợi cô kịp phản ứng, liền áp người lên, hắn đem hai tay cô bắt lên đỉnh đầu, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn cô, trong đôi mắt của hắn mảng sương mù đen bao phủ, nguy hiểm ẩn sâu trong đó, làm người khác không dám nhìn dù chỉ một lần.
“Ngôn tiểu thư, em có biết lần này tôi đi Anh Quốc làm gì không?” Hắn kề sát vào mặt cô, trong lúc nói chuyện, hơi ấm phả quanh chóp mũi cô, giọng điệu thong thả ung dung.
Hắn tới gần cô làm cô cảm giác như bị rắn độc quấn lên,con rắn kia đang đang hướng cô phun lưỡi, loại cảm giác ướt át lạnh lẽo này làm người ta sợ hãi.
Hắn không chờ câu trả lời của cô, nói: “Bởi vì tôi nghĩ muốn kết hôn với em, cho nên phải về báo cho người trong gia tộc, nhưng mà muốn cưới một người có gia thế kém hơn mình không phải là việc dễ dàng gì, cho nên tôi đã phí biết bao nhiêu công sức mới thuyết phục được nhóm người bảo thủ đấy.” Hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Mà Ngôn tiểu thư ở đâu? Đây là em báo đáp tôi? Trong khi tôi khổ cực vì kết hôn với em mà bôn ba, em lại sau lưng tôi hẹn hò với người đàn ông khác.”
Hắn sắc mặt bình tĩnh, phản phất chỉ như là một câu trần thuật đơn thuần, chính là trong ánh mắt và hơi thở của hắn tràn ngập sự nguy hiểm mãnh liệt, ngược lại làm cho người nhìn cảm thấy áp lực như điềm báo trước mưa to gió lớn.
Bất quá lời hắn nói làm cô nghe mà kinh hãi, không nghĩ tới hắn đến Anh Quốc là muốn thuyết phục người nhà để cưới cô, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn không giống như lừa cô.
Những điều đấy làm cô không tưởng tượng nổi, vì thế cô có bao nhiêu khiếp sợ là điều dễ hiểu, thậm chí giờ phút này cô cũng quên mất hắn lấy phương thức đáng sợ tiếp cận mình, cô vẻ mặt không dám tin nhìn hắn: “Anh nói gì? Anh muốn kết hôn với tôi?”
Lần trước cô sợ mang thai, đứa bé của mình sẽ bị người đời bêu xấu mang trên lưng tiếng con riêng, hắn nói với cô một câu là con ruột chứ không phải con riêng, cô cho rằng hắn bất quá chỉ thuận miệng mà thôi.
Hắn cười nhạt: “Em đây là biểu tình gì? Không tin tôi sao? Cũng đúng, từ khi bắt đầu đến giờ em có khi nào tín nhiệm tôi đâu?” Nói đến ngữ khí của hắn bắt đầu lạnh hơn: “Em đối xử với tôi như một thứ đồ đáng ruồng bỏ mà thôi.”
Nói xong câu đó, không biết hắn nghĩ gì, nụ cười thu lại, hai mắt đỏ lên ,cái trán lộ đầy gân xanh, dù vậy hắn vẫn khắc chế, thong thả nói: “Thật kỳ quái, rõ ràng người bước tới gần tôi là em, mà người muốn rời bỏ tôi cũng là em.”Tựa hồ đã đến mức cực hạn, hắn không khống chế nữa, nghiến răng nghiến lợi, “Em chính là nữ nhân không tim không phổi, mặc kệ là Nhạc An An hay hiện tại là Ngôn Khả Hân, chưa bao giờ em nhớ tới tôi. Em chưa từng nghĩ là tôi cho em sự che chở, là tôi giúp em lấy lại sản nghiệp của gia tộc mình, ở trong mắt em Quý Thần Vũ này không đáng được coi trọng, cho nên em cũng có đầy đủ lý do để rời bỏ tôi.”
Hắn bắt lấy tay cô tăng thêm lực đạo, Ngôn Khả Hân cảm giác được cổ tay phát đau, cô đau đến nhăn chặt mày, mềm giọng xin tha: “Quý Thần Vũ , anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Giờ phút này cả người Quý Thần Vũ tràn đầy dã tính cùng thô bạo, cô không dám lấy cứng chọi cứng với hắn, chỉ có thể tận lực trấn an hắn, làm hắn bình tĩnh trở lại.
Hắn khẽ cười đôi mắt đỏ như máu nhìn cô: “Tốt, em nói đi.”
Cô nắm chặt đôi tay, cũng không dám thả lỏng, không dám giãy dụa, tận lực bình tĩnh nói: “Quý Thần Vũ, anh cũng biết đấy, quan hệ của tôi với anh có quá nhiều vết rách ở giữa. Anh để lại trong tôi quá nhiều bóng ma trong tâm lý, điều này không bao giờ có thể làm tôi tiêu tan sự sợ hãi khi đối mặt với anh, cho nên tôi không cách nào ở bên anh. Tôi đơn giản chỉ muốn tìm một người bình thường để kết hôn sinh con cho cuộc đời này trôi qua thật nhẹ nhàng, cho nên anh buông tha cho tôi được không? Chẳng lẽ anh lại muốn bi kịch kiếp trước lại tái diễn?”
“A.” Hắn khẽ cười một tiếng, “Em cũng đừng quên là kiếp trước em tới gần tôi, còn nhớ rõ lúc ấy tôi hỏi em một câu đúng không? Tôi nói tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, em nên biết lượng sức, bằng không bị thương sẽ là em thôi. Em lúc ấy là nói như thế nào?” Hai mắt hắn càng thêm đỏ đậm, như là phun hỏa,” Em nói em không sợ! Em không phải rất tự tin sao? Không phải nói qua em không sợ tôi sao?”
Ngôn Khả Hân nhắm mắt, áp lực trong lòng nổi lên thống khổ cùng sợ hãi, “Đúng vậy, tôi có nói như thế, chính là sự đáng sợ của anh đã vượt xa khả năng tiếp nhận của tôi.”
Khi đó cô vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, gia sản bị cướp đi, ông ngoại qua đời, người Dịch gia lại như hổ rình mồi, cô lẻ loi một mình vì tồn tại, vì đoạt lại gia sản, cô cho rằng không còn gì phải sợ. Chính là cô đánh giá cao chính mình, với hiểu biết của cô với Quý Thần Vũ lúc sau, người này đáng sợ liền hoàn toàn vượt qua phạm vi thừa nhận của cô. Cô muốn kết thúc quan hệ giữa hai người, chính là bởi vậy mà làm hắn tức giận , hắn không chỉ không buông tha cô, ngược lại ngày đêm trừng phạt , mà hắn càng là như thế, cô càng muốn chạy trốn.
“Dựa vào cái gì?” Ngữ khí lạnh lẽo phun ra từ kẽ răng hắn,
“Dựa vào cái gì em nói đến là đến nói đi là đi? Là em trêu chọc tôi trước, dựa vào cái gì đem tôi khơi mào tới, em liền không quan tâm mà bỏ đi?”
Hắn cả người lệ khí càng nặng nề. Cô chưa bao giờ thấy Quý Thần Vũ có thể kích động như thế, hắn luôn luôn nội liễm, mặc dù có thời điểm cô làm hắn tức giận, hắn bất quá chỉ dùng khuôn mặt đen thui đem cô lăn lộn vài lần, hắn chưa bao giờ rống to với cô như thế, chưa bao giờ giống hôm nay như vậy, ở trước mặt hoàn toàn buông tha cảm xúc của chính mình.
Bộ dáng của hắn làm cô sợ hãi, nhưng mà sợ hãi đến mức tận cùng, ngược lại có một loại không chỗ nào cố kỵ, vì đè nén xuống sự sợ hãi, ngược lại đề cao âm lượng hướng hắn nói: “Đó là bởi vì anh luôn cưỡng ép tôi, quá mức bá đạo, tôi không phải là con chim hoàng yến, không phải là sủng vật để bị anh giam cầm, tôi là con người, tôi muốn tự do!”
Nhưng mà hắn sau khi nghe xong lại lạnh lùng cười nói: “Nếu em không nghĩ rời bỏ tôi, tôi tội gì cầm tù em, nếu em không tra tấn tôi, tôi việc gì đến nỗi tra tấn em!” Hắn tựa hồ càng nói càng kích động, “Nói giống như mình em chịu ủy khuất, em có từng bao giờ nghĩ tới một năm nay tôi đã sống như thế ? Em đâu có biết tôi đau lòng đến trắng đêm không ngủ là cảm giác như thế nào? Em căn bản là không biết!”
Hắn thấp thấp cười rộ lên, cười đến da đầu cô tê dại, hắn ép sát vào mặt cô, thanh âm ở bên tai cô lạnh lẽo nói: “Nhưng tôi điên rồi, cho dù như thế vẫn không thể quên được em, vẫn luôn nghĩ đến em! Vì cái gì? Em là một người đàn bà bội tình bạc nghĩa vì cái gì tôi còn muốn nhớ thương?!”
Cuối cùng những lời này được hắn đề cao ngữ khí, hắn nói xong, bỗng nhiên rút dây lưng ra đem hai tay cô cột vào đầu giường, đây chính là một tín hiệu nguy hiểm.
Ngôn Khả Hân không chút nghĩ ngợi liền giãy giụa, lại thấy Quý Thần Vũ đã thu liễm vẻ mặt phẫn nộ, mặt không biểu tình bắt đầu cởi cúc áo, kéo khóa quần.
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy đầu đau đớn, cô biết hắn muốn làm gì, cô vội vàng nói: “Quý Thần Vũ, anh bình tĩnh một chút, anh đừng như vậy.”
Thoát xong đồ của chính mình, hắn lại xuống tay đem nàng quần áo cô cởi ra , thành thạo đem cô trở thành em bé trần như nhộng nằm đó.
Ngôn Khả Hân bị hắn trói chặt đôi tay căn bản không có biện pháp giãy giụa, hắn trực tiếp nâng hai chân cô tách ra đến lớn nhất, lại không chút lưu tình đem vật khổng lồ của hắn nhét vào.
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy thân thể như là bị xé rách, cảm giác này thật là khó chịu, cô thấy mình giờ phút này vừa khuất nhục lại là thống khổ.
Cô nhịn không được khóc rống lên, vì chính mình nhiều năm chịu ủy khuất, vì chính mình như thế nào cũng trốn không thoát.
“Quý Thần Vũ, anh tên hỗn đản này!” Cô chửi ầm lên.
Đều đã như vậy, cô mới mặc kệ có thể chọc giận hắn.
Quý Thần Vũ lạnh lùng cười nói: “Em cho rằng rơi hai giọt nước mắt tôi sẽ nhân từ với em sao?”
Ngôn Khả Hân không nói chuyện, vẫn như cũ rơi lệ không ngừng, Quý Thần Vũ phá cửa động mà vào lúc sau lại không tiếp tục động tác, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không ngừng rơi nước mắt.
Trong cơ thể mãnh liệt lửa giận nóng lòng bùng nổ, hắn hoàn toàn có thể đấu đá lung tung, hoàn toàn có thể không màng điều gì, chính là cô chảy xuống nước mắt lại có uy lực thật lớn, toàn thân hắn như bị giam cầm, hắn căn bản không thể động đậy.
Kỳ thật hắn cũng sợ hãi, thật là kỳ quái, một người mà đến cái chết cũng không sợ như hắn cũng có thời điểm sợ hãi. Nghe câu nói của cô “Chẳng lẽ anh thật sự muốn bi kịch của kiếp trước lại tái hiện lần nữa” nó chạm mạnh vào lòng của hắn.
Hắn sợ hãi gặp lại đả kích như vậy, sợ hãi mất đi người yêu, vào ban đêm không thể nào đi vào giấc ngủ, sợ hãi chính mình mỗi sáng sớm thức giấc không thấy cô đâu.
Hắn sợ hãi lại mất đi cô một lần nữa.
Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, hắn cúi xuống, hắn cơ hồ là không chịu khống chế, dùng ngón tay thô ráp giúp cô đem nước mắt lau khô.
Một bên làm như vậy, một bên ở trong lòng thầm mắng chính mình quả thực điên rồi, vì cái gì phải chịu thua cô, phải nhân từ đối với nữ nhân độc ác này.
Hắn giúp cô đem nước mắt lau khô, thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi cô: “Được rồi, em đừng khóc, tôi nhẹ một chút được chưa”
Hoàn toàn không có dự đoán đang ở trong trạng thái giận dữ hắn sẽ đột nhiên dừng lại động tác đến an ủi cô, cô hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua hắn, hắn không nói gì nữa, trực tiếp cúi đầu mút lấy môi cô, lại đem dây thắt lưng cột tay cô vào đầu giường cởi bỏ, sau đó ôm cô bắt đầu động tác nhẹ nhàng.
Ngôn Khả Hân cứ như vậy bị hắn phân tán lực chú ý, thế nhưng chậm rãi dừng nước mắt, chỉ là lúc sau hắn không nhẫn nhịn được nữa liền gia tăng tốc độ rút ra đút vào, cô chịu không nổi loại kích thích này, lại bắt đầu khóc lớn, nhưng mà giờ phút này tiếng khóc của cô lại không đổi được nửa điểm đồng tình từ hắn, ngược lại kích thích đến hắn càng thêm mãnh liệt đâm vào.
Cuối cùng khóc mệt cô liền lăn ra bất tỉnh, lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô từ trong lòng ngực ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn vẫn đang ngủ say, hôm qua còn nói cái gì thống khổ đến trắng đêm khó ngủ, cô ở bên này ngủ hai ngày gia hỏa này vẫn ngủ đến say sưa.
Thân thể đau nhức, Ngôn Khả Hân tức giận đến mức muốn đem hắn đá xuống giường.
Giờ phút này cô quả thực bất đắc dĩ cực kỳ, thật không biết người đàn ông này có phải chính là kiếp nạn của cô hay không, chạy trốn hắn hai đời vẫn như cũ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Mờ mịt nhìn trước căn phòng trống trải hoa lệ này, cô hiện tại thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nghĩ đến đây, Ngôn Khả Hân không khỏi thở một hơi thật dài.
“Sao em lại thở dài?”
Hắn thình lình hỏi một câu làm cô hoảng sợ, lúc tỉnh dậy, giọng nói của hắn mang theo vài phần lười biếng, cô quay đầu nhìn lại, lại thấy hắn chậm rãi từ ổ chăn ngồi dậy, chiếc chăn màu đen chậm rãi rớt xuống dưới, trên người hắn đường cong cơ bắp lộ ra không khí căng chặt mà rắn chắc.
Hắn thò người qua, đôi tay chống ở hai bên thân thể cô, Ngôn Khả Hân theo bản năng rụt về sau, vẻ mặt cảnh giác nói: “Anh làm gì?”
Hắn khóe miệng hơi cong mang theo cười, chơi xấu mà hôn cô một cái , ra vẻ ý vị thâm trường nói: “Em nói xem?”
Ngôn Khả Hân sợ tới mức trực tiếp nhảy xuống giường , cô nắm chặt áo ngủ trên người, cả giận nói: “Quý Thần Vũ anh đừng quá đáng.”
Cái người này uy lực của hắn, cô sớm đã được trải nghiệm, chẳng sợ đêm qua lăn lộn một đêm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục tác loạn đối với hắn mà nói căn bản là không tính cái gì.
Không nghĩ Quý Thần Vũ lại cười, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, hắn tựa hồ tâm tình thực không tồi. Giờ phút này lười biếng lại thanh thản , cùng với người tối hôm qua bạo hỏa hoàn toàn bất đồng,
“Hôm nay ăn sáng xong tôi với em đến nhà ông ngoại em một chuyến.” Hắn nhẹ giọng nói một câu.
Ngôn Khả Hân vẻ mặt nghi hoặc, “Anh đi với tôi đến nhà ông ngoại làm gì?”
Quý Thần Vũ xốc chăn lên đi xuống giường, hắn trên người cái gì cũng không mặc, Ngôn Khả Hân trong lòng rủa thầm một tiếng, vội vàng xoay đầu, Quý Thần Vũ cứ như vậy gióng trống khua chiêng đi đến tủ quần áo cầm quần lót mặc vào, lúc này mới nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Anh phải làm cho bọn họ biết tôi thành tâm muốn cưới em, đỡ phải bọn họ lại giới thiệu đối tượng cho em.”
Ngôn Khả Hân cả người cứng đờ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua.
Ngôn Khả Hân tức khắc có chút bực bội, cô nhíu mày thử thăm dò hỏi một câu: “Anh sẽ không thật sự muốn kết hôn cùng tôi chứ?”
Hắn đã đem quần dài tròng lên, nghe được lời này, động tác dừng lại, hắn quay đầu nhìn qua cô, đuôi lông mày hơi nhếch nói: “Chẳng lẽ ngày hôm qua em tự mình thể nghiệm còn chưa đủ? Hoặc là hôm nay có cần tôi chứng minh lại một lần cho em thấy?”
Ngôn Khả Hân nghe được da đầu tê dại, như thế nào chứng minh? Này ngoại trừ mang cô lên giường lăn qua lăn lại,ngoài ra hắn còn có thể làm gì?
Hơn nữa cô cũng hiểu, Quý Thần Vũ không có khả năng dùng loại chuyện này đùa giỡn, nói cách khác hắn là thật sự muốn cùng cô kết hôn. Nếu thật cùng hắn kết hôn, như vậy cả đời này cũng chỉ có thể chú định cùng hắn cột chặt vào nhau, Ngôn Khả Hân suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau đầu.
Bất quá cô không dám cùng hắn cứng đối cứng, liền thương lượng nói: “Hiện tại đi gặp ông ngoại bà ngoại của tôi có phải quá nhanh không? Rốt cuộc chúng ta mới gặp lại nhau gần đây thôi, hơn nữa hôn nhân cũng không phải là trò đùa, vẫn ở chung với nhau một thời gian, chờ cảm tình của hai chúng ta ổn định rồi nói sau, anh cảm thấy thế nào?”
Quý Thần Vũ thong thả đeo đồng hồ, hắn hơi rũ đầu cười một tiếng, nói: “Tôi đã từng đi Nhật Bản du ngoạn, lúc đó có mua một thanh đao nó phi thường sắc bén.”
“A?”
Cô không rõ hắn vì sao đột nhiên nhắc tới cái này. Quý Thần Vũ đã đeo đồng hồ xong, hắn cắm hai tay vào túi quần chậm rãi hướng đến chỗ cô.
Hắn vẫn là như thường ngày một thân áo đen quần đen, rõ ràng khóe miệng hắn hàm chứa ý cười, chính là khi hắn tới gần vẫn như cũ làm cô cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng sau này lui.
“Trước đây bên người tôi có một cận vệ thân tín, hắn bị người khác xúi giục, đem một tệp văn kiện quan trọng trộm mất, vì trừng phạt hắn, tôi đã dùng thanh đao kia cắt đứ từng đầu ngón tay của hắn.”
Câu chuyện máu me như vậy, cố tình dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, tựa hồ điều đó với hắn mà nói căn bản là không có là gì.
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một cổ hàn ý, cô rất nhanh đã lui tới góc tường, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, cũng không dám tiếp lời hắn nói.
Hắn đến trước mặt cô, khóe miệng ý cười càng sâu, hắn nâng lên sợi tóc của cô mà thưởng thức, động tác thong thả ung dung, đầu ngón tay mềm nhẹ vân vê ngọn tóc cô, sự ôn nhu đến kỳ cục.
Ngôn Khả Hân nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng nói: “Anh, anh vì sao lại nói với tôi điều này?”
“Tôi cũng không nghĩ tới thanh đao sắc bén thế kia, nhẹ nhàng rơi xuống, ngón tay hắn ta liền bị chặt đứt, như vậy đao dùng để chặt đứt chân hay ngón chân nói cũng sẽ không quá khó.” Hắn đem bàn tay chống ở hai bên tường , hơi hơi cúi người cùng cô đối diện, hắn hơi nhướng mày, nói nhỏ bên tai cô : “Không cần cho là tôi bày trò, cũng không cần nghĩ đến việc chạy trốn, thanh đao kia có vẻ đã lâu không dùng, tôi lo nó không có nơi dụng võ.”
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy thở cũng không thông, cô cứng còng thân thể một cử động cũng không dám, cô cũng không ngốc, Quý Thần Vũ loại này ba phần cảnh cáo bảy phần uy hiếp nói cô biết nói như vậy là có ý tứ gì, nếu cô dám trốn, hắn liền dùng thanh đao kia cắt đứt chân cô.
Trước còn tưởng rằng hắn đã thay đổi không ít, đối với cô ôn nhu, thoải mái hơn với cô, tới giờ phút này cô mới hiểu được, Quý Thần Vũ vẫn là Quý Thần Vũ, hắn trước sau như một , vừa nguy hiểm lại đáng sợ, hắn cường thế bá đạo không dung thứ cho người phản kháng, hắn phúc hắc tàn nhẫn, đối với người phạm lỗi hắn tuyệt không nương tay.