Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tại một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên cảm thấy xưa nay chưa từng mỏi mệt như vậy, chạy trốn anh hai kiếp, cùng anh đối nghịch nhiều rồi đều không có kết quả.
Thật sự không muốn chạy trốn nữa.
Cô cười cười, tựa hồ là thỏa hiệp, cũng tựa hồ là thoải mái, sau đó chậm rãi đi qua ôm lấy vòng eo rồi tựa vào bờ vai to lớn của anh.
Quý Thần Vũ lại là ngẩn người, ý cười trêu đùa chợt cứng đờ trên khóe môi anh.
Anh cúi đầu nhìn người con gái đang tựa vào lòng ngực mình, hồi lâu cũng không có phản ứng .
Anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ chủ động ôm anh, anh nhớ lần đầu tiên cô chủ động ôm anh cũng là lần đầu gặp nhau, nhưng anh biết, cái ôm đó cũng chỉ là cái ôm lợi dụng mà thôi. Mà sau này cô không bao giờ còn chủ động thân mật với anh nữa.
Nhiều năm như vậy…… Đây là lần đầu tiên……
Có một khoảnh khắc như vậy, anh thế nhưng cảm giác chân tay luống cuống, không biết nên dùng từ nào để biểu đạt, không biết nên làm gì để đáp lại
Quý Thần Vũ theo bản năng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Ngón tay mềm nhẹ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh hỏi, “Em có biết giờ anh muốn làm gì nhất không?”
Động tác khỏi nói có bao nhiêu ái muội, anh hỏi như vậy, anh tưởng cô không biết anh muốn làm gì à.
Còn không phải là làm mấy việc ư ư a a hay sao?
Bất quá cô ra vẻ không biết hỏi anh, “Thế anh muốn làm gì?”
“Anh muốn……” anh ghé sát vào bên tai cô, “Tìm một cái xích đem em trói lại.”
Ngôn Khả Hân đối với lời nói của anh rất là kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu.
Anh cười như không cười, “Ai biết ngày nào đó đột nhiên tỉnh dậy lại không thấy em đâu.”
“……”
Thật là kỳ lạ nha, cô lại cảm nhận được sự mất mát của anh. Bất quá cũng chỉ là đảo mắt liền biến mất không thấy tâm hơi, lại nhìn anh vẫn là vẻ mặt tà khí mười phần.
Dĩ vãng mỗi khi anh lộ ra vẻ mặt này cô đều cảm thấy sợ hãi, lúc đấy anh quá mức cao thâm khó đoán, cô nhìn không thấu anh, cho nên mới lo lắng anh sẽ thật sự trói cô lại.
Nhưng mà hiện tại, dù anh có lại tra tấn cô, cô sẽ cùng anh chuẩn bị đồng quy vu tận, bởi vậy ngược lại nỗi sợ hãi với anh cũng vơi bớt đi.
Lúc này nghe được lời này của anh, cô nghiêng đầu chớp chớp mắt nói: “Anh nếu không tin em, vậy liền đi tìm dây xích trói em lại đi.”
Anh bị chọc cười, cúi đầu cười khẽ. Mày giãn mở ra, cả khuôn mặt tựa hồ bị ánh sáng nhu hòa vây lấy, nhìn anh vừa ôn nhu lại vừa tuấn lãng.
Anh nắm tay đặt ở bên môi hôn nhẹ một tiếng, ý bảo tài xế đem xe chạy đến dừng bên đường nhỏ. Giờ phút này bọn họ đã ra khỏi thành phố, về biệt thự trên đỉnh núi còn một chặng đường.
Con đường có chút hẻo lánh, giờ phút này đúng là mùa thu hoạch tiểu mạch, mặt trời đang bắt đầu lặn, phóng ánh mắt nhìn ra, trong đất trời ánh vàng rực rỡ.
Lâm An đem xe tấp vào lề, Quý Thần Vũ lại phân phó hắn xuống xe chờ.
Đem xe chạy đến địa phương hẻo lánh như vậy lại đuổi người khác xuống xe, đây là một tín hiệu phi thường nguy hiểm .
Quả nhiên, Lâm An vừa đi ra, Quý Thần Vũ nhìn cô nói: “Ngồi lên trên.”
“……” Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy da đầu phát đau, “Quý Thần Vũ, ngày hôm qua làm lâu như vậy, em chịu không nổi.”
“Ngồi lên trên.” Anh lặp lại.
Ngôn Khả Hân đột nhiên ý thức được, người này tuy rằng đối với cô có ôn nhu không ít, nhưng trong phương diện nhu cầu vẫn như cũ tràn đầy.
Bất quá cô không muốn đối nghịch với anh nữa, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, anh ngại ôm không đủ, đem cô ghì chặt trên người mình một cái, hai người thân thể nháy mắt gắt gao dán chặt, mà cái thứ trong quần anh đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngẩng đầu lên.
Ngôn Khả Hân cắn môi, thầm nghĩ nên thương lượng với anh một chút xem như thế nào, không ngờ cô còn chưa nghĩ ra đối sách, anh đột nhiên ôm chặt hít thật sâu mùi hương trên người cô, cằm đặt trên đầu vai cô cọ cọ, hỏi : “Em muốn cái gì, em muốn cái gì anh đều cho em.”
“……”
Thình lình xảy ra vấn đề ra ngoài dự kiến nha, anh tựa hồ cũng không có cưỡng bức cô chơi xe rung trên đường.
Không hiểu vì sao anh đột nhiên hỏi như vậy, bất quá Ngôn Khả Hân lại đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa anh , “Anh thật sự cái gì cũng cho em?”
“Uh.” Anh vì cường điệu tính chân thật của lời nói, từ hõm vai cô ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: “Em muốn cái gì anh cũng cho.”
“……”
Ngôn Khả Hân cười, “ Nếu em muốn mạng của anh, anh cũng cho à?”
“Đương nhiên.” Anh cũng cười, đôi mắt thâm thúy hơi hơi cong lên, nhìn qua rất xấu xa.
Anh nói xong, liền duỗi tay mở cánh tủ âm tường trong xe, lấy ra từ bên trong một món đồ đặt vào tay cô.
Ngôn Khả Hân cúi đầu vừa thấy thế nhưng là một khẩu súng, anh nắm tay cô đem họng súng để ở trên trán anh, cười nói: “Nếu em muốn liền cầm đi.”
Ngữ khí anh đạm mạc, tựa hồ thứ anh muốn cô cầm không phải mạng của anh, mà chỉ là món đồ bình thường.
Ngôn Khả Hân đã sớm bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng mà tay bị anh nắm chặt, cô căn bản tránh không được.
“Quý Thần Vũ, anh lại phát điên cái gì đây?”
“Không phải muốn mạng của anh sao?”
“……”
Cô bất quá chính chỉ nói đùa mà thôi, anh thế nhưng lại tưởng thật
Ngôn Khả Hân lo lắng sợ mình giãy giụa mà lỡ tay bóp cò súng đem đầu người đàn ông này bắn nát, cho nên cô bất động không dám cựa quậy
“Nếu em sợ giết chết anh, em sẽ bị liên lụy, thì em đừng lo lắng, anh đã nghĩ ra cách giải quyết tốt hậu quả, nếu cảnh sát hỏi tới, em cứ nói tại anh muốn cưỡng hiếp em, em chỉ là tự bảo vệ mình thôi, đối với em không có gì ảnh hưởng, em thấy thế nào?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ thảo luận với cô vấn đề giết anh như thế nào, tựa hồ đối với anh sinh tử chỉ là việc râu ria.
Ngôn Khả Hân nhìn anh như vậy, tức giận nói: “Quý Thần Vũ, mau buông tay em ra.”
Cũng biết cô thật sự đã tức giận, anh chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tay hắn vừa buông ra, cây súng lục giống như là một khối khoang lang nóng phỏng tay, bị cô vội ném qua một bên.
Quý Thần Vũ cười đến là vui nha, “Như thế nào? Không nỡ giết anh hả?”
Ngôn Khả Hân lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cô bị anh dọa không nhẹ, không nghĩ anh không chỉ không thèm để ý mà vẻ mặt còn rất là đắc ý, Ngôn Khả Hân quả thực nhìn đến phát bực.
“Anh điên rồi.”
“Đúng vậy, anh chính là điên rồi.”
“……”
Anh lại ôm chặt cô hỏi: “Mau nói cho anh biết, có phải em không nỡ giết anh đúng không?”
Quý Thần Vũ như vậy, nhìn giống như là một đứa trẻ vừa ấu trĩ lại buồn cười.
Ngôn Khả Hân thở dài, đối với anh có chút bất đắc dĩ, “Quý Thần Vũ, em đã quyết định ở bên anh, nếu em giết anh không phải là bắt em thủ tiết sao? Em mới còn trẻ mà sao làm góa phụ được.”
Cô nghe được anh cười rộ lên, tuy rằng anh cố ý nhịn, nhưng cô đã nghe thấy rồi. Hơn nữa anh cười đến mức thân thể cũng đang run rẩy, cô không hiểu được lời này đến tột cùng có gì vui mà anh lại cười.
“Tốt.” Một lúc sau anh mới nhẹ nhàng trả lời.
Ngày hôm qua bị anh lăn qua lộn lại, vừa rồi còn bị anh dọa một phen, Ngôn Khả Hân lúc này chỉ cảm thấy mỏi mệt cực kỳ, cô đem đầu dựa vào trên vai anh, thanh âm lộ ra vài phần ấm ức nói với anh: “Quý Thần Vũ, em buồn ngủ quá.”
Không nghĩ tới anh rất là dễ chịu, lập tức nói, “Em dựa vào người anh mà ngủ.”
Nghe vậy cô đem toàn bộ thân thể đặt nặng trong lòng anh.
Quý Thần Vũ liền kêu Lâm An tiến vào, xe chậm rãi lăn bánh.
Ngôn Khả Hân liền ở trong ngực anh ngủ một giấc say, lúc tỉnh lại xe đã ngừng bên ngoài biệt thự.
Cô còn dựa vào trong ngực anh, cánh tay anh nhẹ nhàng ôm, vẫn tư thế trước khi cô đi vào giấc ngủ.
Ngôn Khả Hân chớp chớp mắt, “Tới bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
“……” Ngôn Khả Hân ngẩn người, “Anh làm gì mà không gọi em dậy?”
“Không nghĩ.” Dừng một chút lại nói: “Muốn cho em ở trong ngực anh ngây ngốc lâu một chút.”
Ngôn Khả Hân cảm thấy Quý Thần Vũ trở nên khờ khạo rồi, có điểm giống như những chàng trai trẻ tuổi lần đầu biết yêu.
Một chàng trai ngốc nghếch vì yêu với phúc hắc lãnh khốc, hai tính cách này hoàn toàn không hòa hợp, liên tưởng như vậy Ngôn Khả Hân liền nhịn không được cười rộ lên.
Không nghĩ đến cô mới vừa cười, Quý Thần Vũ hai mắt liền tỏa ra nguy hiểm, sau đó anh mang ngữ khí cảnh cáo nói: “Em không cần cười như vậy.”
Bộ dạng nghiêm túc của anh lại chẳng làm cô sợ hãi nữa, ngược lại cô cười đến càng vui, “Vì sao ?”
“Em còn cười như vậy anh sẽ “fuck” em luôn ở đây đấy.”
“……”