Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (10).
_____________________________
Trong nháy mắt kia Nhan Yên muốn xé rách mặt An Thúy, bởi vì chứa đầy thù hận ghen ghét, cho nên dùng mười phần sức lực.
An Thúy đã sớm biết cô ta đại khái sẽ bị kích thích đến điên, bởi vậy phản ứng rất nhanh chóng, lập tức nâng tay lên chắn một chút, vì thế cú đánh kia đánh vào tay An Thúy, bang một chút còn rất lớn tiếng.
Chu Dĩ Lễ trong nháy mắt trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng, lập tức chạy đến chính giữa hai người, che ở trước mặt An Thúy, “Nhan Yên, cô làm gì?!”
Nhan Yên thấy vậy, như bị đánh một cú rất mạnh.
Cô ta đột nhiên nhớ tới đời trước cũng có cảnh này, nhưng mà lúc ấy, Âu Dương Thần cũng tốt, Chu Dĩ Lễ cũng tốt, người được bọn họ bảo hộ che chở ở phía sau, vẫn luôn là cô ta, Nhan Yên, mà không phải nữ nhân khác!
Nhưng mà điểm chú ý của An Thúy với bọn họ không giống nhau, trên tay cô đang cầm một chiếc túi, thời điểm giơ tay chắn một cái tát của Nhan Yên, túi trên tay lập tức bị Nhan Yên đánh bay xuống lầu, nện ở trên mặt đất, hơn nữa còn cọ trên mặt đất một khoảng cách mới dừng lại, có thể tưởng tượng được cái túi sẽ bị mài thành cái dạng gì.
Trong lòng An Thúy nga nha một tiếng, duỗi tay đè lại eo Chu Dĩ Lễ, đầu từ bên cạnh vươn ra, nhìn Nhan Yên đang phẫn nộ nói: “Cô bồi thường đi.”
Phần cơ bắp trên eo Chu Dĩ Lễ run lên, lập tức cúi đầu, lại thấy mu bàn tay An Thúy gác ở trên eo anh đỏ bừng một mảnh, chính là chỗ Nhan Yên vừa mới đánh.
Trong lòng anh căng thẳng, theo bản năng muốn kéo lại xem, nhưng anh rất mau hồi thần lại, cương không nhúc nhích.
Nhan Yên nhìn bàn tay cô đặt ở trên eo Chu Dĩ Lễ, lòng đố kị lửa giận ủy khuất khổ sở khiến đại não cô ta chuyển động không ngừng, nước mắt lưng tròng nói: “Bồi thường thì bồi thường! Còn không phải chỉ là một cái túi thôi sao?! Cô buông anh ấy ra!” Cô ta còn muốn động thủ, nhưng Chu Dĩ Lễ che ở nơi đó nên cô ta căn bản vô pháp động thủ.
“Ừ, rất tốt, nó là phiên bản giới hạn của nhà C, còn có di động của tôi cùng với một lọ nước hoa nhà O cũng ở trong túi, nước hoa đại khái là đã đập hư, mong cô chuẩn bị tâm lý bồi thường.” An Thúy nói xong, nhéo nhéo eo Chu Dĩ Lễ, thoạt nhìn tâm tình không tồi nói: “Thưởng cho anh.”
Chu Dĩ Lễ mới vừa tắm nước lạnh xong, làn da còn lạnh, lòng bàn tay An Thúy phủ ở phía trên, làm cả người anh cứng đờ.
An Thúy nói xong, anh còn chưa phản ứng lại, đột nhiên cảm nhận được có cái gì mềm mại dán ở trên lưng mình, miếng thịt kia bị mút vào thật mạnh một chút, ngay sau đó vừa mềm vừa ướt, như bị lưỡi mèo liếm qua, anh đột nhiên phản ứng lại những gì vừa xảy ra, cả người như bị điện giật.
Khi đó, An Thúy đã lắc lư vòng eo thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo rời đi.
Nhan Yên tức giạn đến suýt chút một Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, cô ta nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được sẽ có loại chuyện này, nhưng mà cô ta không cam lòng, cũng không muốn tin tưởng, đời trước cô ta cũng quá hiểu biết Diệp Cẩm là người đáng giận cỡ nào, lúc này đây nhất định cũng chỉ là hiểu lầm! Cô cố ý làm ra những việc này chỉ muốn phá hư tình cảm của bọn họ!
Cho nên cô ta mở hai mắt đẫm lệ mông lung chờ Chu Dĩ Lễ giải thích, chờ anh nói cho cô ta giữa bọn họ cái gì cũng không có, không phải những gì cô ta nhìn thấy.
“…… Anh thay quần áo trước.” Sắc mặt Chu Dĩ Lễ thay đổi, cuối cùng là đi vào phòng nghỉ, đã dưỡng thành thói quen đóng cửa, khóa cửa.
Nhan Yên Cũng muồn đi theo vào bị nhốt ở bên ngoài, thậm chí còn xém chút nữa đụng vào chóp mũi.
Chu Dĩ Lễ tâm loạn như ma, cả người chỗ này tê chỗ đó tê, làn da bị cô nhéo còn có chút hồng, anh ngượng ngùng nhìn một chút, không biết từ nơi nào toát ra điện lưu liên tiếp không ngừng hướng tới xương cùng cùng đại não anh, khiến anh cảm giác thập phần không xong, loại cảm giác này quá mức mất khống chế, làm anh rất không thích ứng.
Anh nhanh chóng mặc xong quần áo, đem cúc áo gài đến chỉnh tề.
Nhìn cái khăn tắm bị mình sử dụng qua, lại còn sử dụng ở vị trí không xong, nghĩ đến chuyện An Thúy đã dùng, về sau có lẽ còn sẽ dùng, trên mặt liền nóng lên, thẹn thùng một trận.
Cuối cùng đem nó lấy lại đây, nhét vào cặp sách của mình.
Anh nghĩ, sẽ mua cái mới cho cô, cái này cô không nên dùng lại.
Nhan Yên còn chờ ở bên ngoài, chờ chờ, lại cảm thấy thập phần ủy khuất, cảm thấy tư thái của mình hiện tại thấp cực kỳ, rõ ràng người vẫn luôn yêu thầm cô ta là anh, hẳn là anh nên đuổi theo giải thích với cô, nhưng cô ta vì cái gì lại muốn mất mặt đứng ở chỗ này chờ anh đi ra giải thích như vậy, thật giống như cô ta mới là người rơi ở vào thế hạ phong sợ bị vứt bỏ!
Nhưng mà trong lòng cô ta vẫn hiểu sự thật vốn dĩ chính là như thế, là do cô ta muốn bám lấy Chu Dĩ Lễ, muốn trải qua những ngày tháng thần tiên được người khác hâm mộ, vì thế cô ta thậm chí còn không lưu tình chút nào mà quăng Âu Dương Thần, hết sức toàn lực lấy lòng anh, cho nên cô ta lúc này căn bản không dám tùy hứng, lo lắng Chu Dĩ Lễ thật sự bị cướp đi, chỉ có thể một bên ủy khuất một bên sợ hãi chờ đợi.
Chu Dĩ Lễ đi ra, lại không biết nên giải thích với Nhan Yên như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Anh chỉ là đang làm người mẫu vẽ cho cô ấy.”
Thứ bây giờ Nhan Yên muốn nhất chính là Chu Dĩ Lễ phủ nhận, cô ta biết anh là người có thì có còn không có thì không có, không phải là tra nam giống như Âu Dương Thần kia.
Cho nên anh vừa nói như vậy, trong lòng cô ta lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Em tin tưởng những gì anh nói, nhưng mà anh vì sao phải làm người mẫu cho cô ta?”
Chu Dĩ Lễ nên trả lời như thế nào? Nói cho cô ấy biết mình là bởi vì thiếu nhân tình An Thúy, nên dùng thân thể trả lại sao? Loại lời nói này, anh thân là một người đàn ông, sao có thể nói ra? Cho nên anh không nói gì.
Nhưng Nhan Yên lập tức đoán được: “Cô ta có phải đã uy hiếp anh hay không? Có phải cô ta bắt được nhược điểm gì của anh, ép bức anh nghe lời cô ra nói có đúng hay không?!” Không sai, đây là kỷ xảo mà bọn đê tiện có tiền đó am hiểu nhất!
Tuy rằng Nhan Yên nói cũng không tính là sai, nhưng mà lời phỏng đoán ác ý của cô ta lại không biết như thế nào khiến Chu Dĩ Lễ cảm thấy không quá thoải mái, “Em không cần đoán mò, cô ấy không ti tiện như em nghĩ.”
Anh nói như vậy, nhưng đầu óc theo bản năng hồi tưởng lại những lời nói ép bức anh của An Thúy một chút…… Giống như xác thật có chút ti tiện? Nhưng chính là không muốn người khác nói cô như vậy.
Cô ấy có xấu, thì cũng là thật sự giúp đỡ anh, cứu mạng bà nội.
“Anh còn nói chuyện giúp cô ta! Cô ta có ý đồ gây rối anh, anh chẳng lẽ không phát hiện ra sao?!” Trong lòng Nhan Yên tức khắc một trận khủng hoảng, nhịn không được khẩu khí chất vấn.
Chỗ thịt phía sau lưng Chu Dĩ Lễ bị An Thúy mút vào một ngụm kia lại nóng lên, sao lại không biết? Cô một chút cũng không che giấu tâm tư gây rối của cô, ngay từ đầu đã nói rõ ràng cho anh.
“Cô ấy nghĩ như thế nào, là chuyện của cô ấy.” Chu Dĩ Lễ nói, anh lặng lẽ hít một hơi, nghĩ thầm, không sai, tùy cô có dụ hoặc anh như thế nào, thì anh đều nhất định sẽ không cắn câu, anh biết cô chính là muốn đùa bỡn anh, nên anh tự mình hiểu lấy, tuyệt đối sẽ không tự tìm khổ.
Nhan Yên lập tức nắm lấy tay anh, nói: “Chúng ta kết giao được không? Em thích anh, em biết anh cũng thích em, chúng ta kết giao được không? Anh không nhìn ra sao? Em là bởi vì quá để ý anh, cho nên mới sẽ động thủ với cô ấy.” Hiện tại nơi nào còn cố kỵ mặt mũi hay không mặt mũi, chặt chẽ bắt lấy cái đùi vàng này mới là quan trọng.
Chu Dĩ Lễ không ngờ Nhan Yên sẽ đột nhiên tỏ tình, nếu là trước đây, anh có lẽ sẽ lập tức đáp ứng, trên thực tế bây giờ hẳn là cũng nên phải đáp ứng, chuyện này đã từng ước mơ tha thiết của anh.
Nhưng mà giọng nói của anh không biết vì cái gì lại thật lâu nói không ra, anh rất mau liền tìm ra lý do: Hiện tại không được, còn không phải thời điểm.
ước định của anh cùng An Thúy là đến hết học kỳ này, anh không thể vào loại thời kỳ đặc thì này mà có bạn gái.
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
Lúc này Chu Dĩ Lễ đứng cạnh thùng rác ven đường thấy được chiếc túi của An Thúy, bước chân anh dừng lại, vươn tay lấy lại đây.
Lớp bên ngoài túi quả nhiên đã bị trầy xác đầy dấu vết, căn bản là không thể nhìn, sau khi mở ra thì một trận nước hoa nồng đậm bừng lên, còn có thể nhìn thấy mảnh vở bình nước hoa ở bên trong.
Chu Dĩ Lễ nghĩ đến vệt đỏ trên tay An Thúy, nhìn về phía Nhan Yên.
Trong lòng nhịn không được lại nghĩ, cô ấy sao có thể đánh người chứ? Là tâm lý anh có vấn đề sao? Có lẽ là chính anh bất tri bất giác thay đổi, cho nên mới cảm thấy Nhan Yên giống như đã thay đổi rất nhiều.
Nhan Yên còn không chưa kịp hồi thần từ chuyện Chu Dĩ Lễ trầm mặc cự tuyệt, lúc này mới nhớ tới việc An Thúy kêu cô ta bồi thường tiền, cô ta mới đột nhiên phản ứng lại, cô ta hiện tại cũng không phải là thái thái hào môn, chỉ là một thiếu nữ phổ thông bình dân mà thôi, mà cái túi này của An Thúy, ít nhất cũng có sáu chữ số…… Cô ta căn bản là bồi thường không nổi.
Trong nháy mắt cô ta ảo não cực kỳ, vậy phải làm sao bây giờ? Đem tiền tiết kiệm nhà bọn họ lấy ra hết bồi thường cho cô, nhưng mà ngẫm lại như thế thì nhà bọn họ sẽ phá sản, về sau người một nhà ăn cỏ ăn trấu, trải qua ngày tháng nghèo khổ, cũng chỉ là bởi vì một cái túi xách của An Thúy, vậy cũng thật sự là quá buồn cười…… Nếu Chu Dĩ Lễ hôm nay không biết chuyện này thì không sao, nhưng mà anh tận mắt nhìn thấy chuyện này phát sinh, nếu là cô ta không muốn bồi thường, nhất định sẽ tổn hại đến hình tượng của cô ta.
Có thể làm sao bây giờ? Về nhà đem những thứ Âu Dương Thần đưa cho cô ta, túi xách hàng hiệu, vòng cổ, lễ phục, giày, tất cả đều lấy ra, bán đi thì có thể bồi thường một bút, còn lại thì chỉ có thể tìm cha mẹ.
Chu Dĩ Lễ căn bản không giúp được cô ta, nhà anh vì trị liệu cho bà nội, nên còn nợ tiền ngân hàng nữa, đại lão trong tương lai hiện tại vẫn là tiểu tử nghèo.
Cô ta hối hận cực kỳ, sao lại nhất thời không khống chế được mà động thủ? Chuyện này làm cô ta quá low quá ngu xuẩn quá chật vật……
Cha mẹ cùng bà nội Chu Dĩ Lễ hôm nay đã đã trở lại, Chu Dĩ Lễ về nhà liền nhìn thấy bà nội tung tăng nhảy nhót, cha mẹ thoạt nhìn cũng vô cùng cao hứng.
Người một nhà cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm bọn họ còn vẫn luôn kêu Chu Dĩ Lễ mời bạn học đã giúp đỡ bọn họ về nhà cùng nhau ăn bữa cơm, nếu không phải bởi vì cô thì bọn họ cũng đợi không được bác sĩ làm phẫu thuật, hơn nữa sau khi giải phẫu bác sĩ và các hộ sĩ cũng vô cùng chiếu cố bọn họ, vì thế bọn họ nhất định phải tự mình cảm tạ blah blah……
Chu Dĩ Lễ vốn dĩ trong lòng còn có chút để ý đến tay của An Thúy, cái này liền trở thành lý do để anh chủ động gửi tin nhắn cho An Thúy.
Kết quả tin nhắn mới vừa gửi qua, An Thúy lập tức gọi video đến.
Sợ tới mức khiến anh lập tức từ phòng khách trốn trở về phòng ngủ, thậm chí còn trốn vào trong phòng tắm mới dám nghe máy.
Di động liền xuất hiện hình ảnh An Thúy, cô đang nằm trên giường, thoạt nhìn rất không thoải mái, cánh tay bị Nhan Yên đánh rất khoa trương mà quấn băng vải.
“Tay…… Vì sao lại quấn băng vải? Nghiêm trọng như vậy sao?” mày Chu Dĩ Lễ nhíu lại.
“Ai biết được trên tay vị thanh mai trúc mã kia của người dính đồ vật quái quỷ dị, dị ứng, vô cùng nghiêm trọng.” An Thúy đưa tay đến trước màn ảnh, đương nhiên là gạt người, thời điểm vừa mới nhận được tin nhắn của anh đột nhiên nhảy ra ý tưởng quấn lại.
“Rất xin lỗi.”
“Nều xin lỗi có ích, thì còn cần cảnh sát làm gì? anh đang cùng tiểu thanh mai của anh kết giao sao?”
“Không có.” Anh nói, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh cảm thấy mình xử lý chuyện này không tốt, vốn dĩ nếu Nhan Yên không đi tìm, thì trong kế hoạch của anh, khi ước định của cùng An Thúy hoàn thành thì anh mới có thể tỏ tình với Nhan Yên, khi đó bọn họ mới có thể chính thức bắt đầu.
Nhưng cô ấy lại tìm tới, còn muốn đánh An Thúy, sau đó lại tỏ tình, khiến anh cảm thấy mình giống như lập tức biến thành tên tra nam một bên ở bên Nhan Yên một bên lại cùng An Thúy không minh bạch.
“Nếu không thì cô ta dựa vào cái gì mà coi anh là của cô ta, còn muốn đánh bổn tiểu thư, nghĩ tôi ăn chay chắc? Thời điểm cô ta làm tiểu tam kết giao với vị tiền hôn phu của tôi, tôi cũng chưa đánh cô ta, cô ta thật đúng là lớn mặt.
Tiệm ăn vặt nhà cô ta mở tên là gì? Tôi muốn dừng việc kinh doanh của bọn họ lại, thậm chí còn muốn đuổi cả nhà cô ta ra khỏi thành phố nữa.” An Thúy sắm vai nữ phụ ác độc phát giận.
Chu Dĩ Lễ đương nhiên chính là cầu tình giúp Nhan Yên, rốt cuộc thì cảm tình nhiều năm như vậy, nguyên nhân Nhan Yên động thủ có một bộ phận vẫn là bởi vì anh, nên anh không thể trơ mắt nhìn mà không làm gì.
Vì thế lại rớt vào bẫy rập của An Thúy xấu xa.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, nếu anh đã xả thân cứu người như thế.” An Thúy nở nụ cười tà ác với anh, “Giữa việc anh để tôi nghiên cứu nửa người trên cùng với việc để một nhà Nhan Yên cút khỏi thành phố này, chọn một cái.”
Chu Dĩ Lễ lập tức chuyển màn hình điện thoại tới trên tường, không nhìn An Thúy cũng không cho cô nhìn mặt anh, chỉ có giọng nói tức giận mơ hồ truyền đến, “Trong đầu của cô sao cứ nghĩ mấy chuyện đó chứ?”
“Đây cũng là do không có biện pháp, thứ không chiếm được, đương nhiên sẽ vẫn luôn nhớ thương.”
“Cô chính là muốn trêu đùa tôi!”
“Tôi là muốn ô nhục anh.”
“……”
An Thúy thay anh đưa ra lựa chọn, “Chờ đi, mười phút sau tôi đến.”
Cuộc gọi video kết thúc.
Chu Dĩ Lễ sửng sốt, mười phút sau đến? Mười phút sau đến là có ý gì???
___________
27/08/2021.
(。・//ε//・。)