“Ngươi!”
Tiêu Chiến còn đang thở dài nghe thấy thế thì lập tức phẫn nộ, lão trước đây cũng là Hắc Kim cường giả, dù thực lực đã bị phế nhưng ngạo cốt vẫn còn, nay bị một tiểu tử lên tiếng nhục mạ như vậy khó mà nhẫn nhịn được.
Bá!
Một âm thanh vang dội, trên mặt thanh niên này hiện ra một vết đỏ, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Cả đại sảnh choáng váng, nhưng rất nhanh thì một âm thanh phẫn nộ vang lên:
“Ngươi dám đánh ta, muốn chết!”
Thanh niên thấy người đánh mình chính là tiểu tử không biết phép tắc kia, Lục Viêm, liền giận dữ không thôi.
“Ngươi không thấy ta đang đánh ngươi hay sao mà còn hỏi.”
Lục Viêm cười lạnh, tiếp tục đánh vài cái bạt tai lên mặt thanh niên kia.
Bá bá bá!
Âm thanh rất vang dội, trên mặt thanh niên càng lúc càng đỏ, thậm chí thấy được máu tươi chảy ra, liên tiếp bị đánh, khuôn mặt tuấn tú của kẻ này cũng bị biến dạng.
Mọi người lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn thấy thanh niên kia vừa mới ngông cuồng giờ bị đánh thành đầu heo thì không khỏi sảng khoái, đương nhiên, gã trung niên cùng thanh niên đang ngồi kia không thể vui vẻ được, mà đứng thẳng dậy, chuẩn bị ngăn cản.
Phanh!
Cuối cùng, dưới một tiếng vang lớn, Lục Viêm đánh một bạt tai khiến kẻ này ngất xỉu, cả người như diều đứt dây bay về phía gã trung niên.
“Tên ngu ngốc này giao lại cho các ngươi!”
Gã trung niên sắc mặt âm trầm đón lấy thanh niên, sau đó liếc qua thanh niên gật đầu.
“Dám đánh người chúng ta, không biết sống chết!”
Thanh niên sắc mặt đỏ lên vì giận dữ, cả người lao tới trước mặt Lục Viêm, lực lượng bạo phát ra, một quyền bao bọc trong một lớp năng lượng, mạnh mẽ đánh về phía Lục Viêm.
“Phá Lang Quyền!”
Một trận gió thổi qua, trên quyền đầu ẩn chứa lực lượng chuẩn bị đánh vào đầu Lục Viêm, khi thấy sắp trúng, thanh niên liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Thế nhưng nụ cười đắc ý ngay lập tức cứng ngắc lại, sau đó thấy cả hắn lạnh dần, hai mắt trừng lớn không thể tin nổi. Chỉ thấy Lục Viêm nhẹ nhàng phất tay, chưa tới một cái nháy mắt cả người hắn đã hóa thành bụi phấn.
]
Tiêu Ngọc Sương còn đỡ, Tiêu Chiến thì há hốc mồm không thể tin được, đây thật sự là cảnh tượng kinh khủng.
Đừng nói là những người khác, ngay cả gã trung niên cũng kinh hãi không thôi, nên biết Trần Tiểu Đạo này có thực lực Bạch Ngân ngũ tinh, gần đột phá Hoàng Kim, vậy mà lại bị đốt thành bụi phấn trong nháy mắt, đây là thủ đoạn kinh khủng cỡ nào.
Ngay cả Hoàng Kim tam tinh như gã cũng khó mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy giết chết Trần Tiểu Đạo. Vậy chẳng phải nói, thiếu niên trước mắt thực lực hơn xa gã, không thể nào...
Khi gã còn đang không biết làm sao thì ánh mắt của Lục Viêm đã chuyển tới gã, nhất thời cả người gã như đông cứng lại, một cỗ tử vong khí tức bao trùm lấy.
“Khốn kiếp, ta chính là quản sự của Thiết Lang thế gia, nếu ngươi dám giết ta, Thiết Lang thế gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, cả thôn này cũng sẽ chết hết!”
Gã trung niên hoảng sợ nói, dù gã từng trải qua vài lần chiến đấu với Ngân Dực thế gia, nhưng chưa bao giờ trải qua sinh tử chi chiến, lúc này chính là lần đầu tiên đối diện với tử vong, quả thật khiến gã hoảng sợ.
Gã đem thanh niên trong tay chắn ở phía trước, sợ Lục Viêm bất ngờ đánh tới.
“Thiết Lang thế gia là thứ gì cũng lấy ra uy hiếp ta. Ngươi có thể chết được rồi.”
Lục Viêm lắc đầu, hắn phất tay, một luồng gió lạnh quét qua, ngay khi gã trung niên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị biến thành băng điêu, sau đó băng điêu tan vỡ, hóa thành từng mảnh vỡ vụn rồi bốc hơi biến mất.
Hắn lại nhìn qua Tiêu Chiến cùng Tiêu Ngọc Sương, sau khi thấy Tiêu Chiến há hốc nhìn mình, hắn chỉ cười nhạt, nói với Tiêu Ngọc Sương:
“Đi ăn cơm thôi, ta đói bụng rồi...”
...
Kể từ khi Lục Viêm bày ra thực lực kinh khủng như vậy, Tiêu Chiến liền không quản Lục Viêm, dù sao lão cũng không dám quản.
Trước nay bởi vì Lục Viêm không có thể hiện thực lực của bản thân trước mắt lão, nên Tiêu Chiến cũng chỉ tưởng hắn là một phàm nhân không có thực lực gì, nay đã biết được, tự nhiên không dám đối xử như trước.
Bất quá, dù thế lão vẫn nói Tiêu Ngọc Sương nên đề phòng Lục Viêm, sợ hắn có ý xấu với nàng. Cũng may lão không biết đứa cháu này của lão đã bị người ta ăn mất, nếu không sợ rằng sẽ tức ói máu a.
Mấy ngày này Lục Viêm ngoài ở cùng hai cô cháu Tiêu Tuyết Mai ra thì tu luyện một chút, vừa nghiên cứu Cửu Tự Chân Ngôn, chín kim cầu trong linh hồn hải.
Hắn phát hiện chín kim cầu kia thật ra chỉ là một, cũng giống như thế giới hắn vào lúc trước, chẳng qua là lúc này thế giơi đó rộng hơn mà thôi, tựa như chín thế giới hợp lại làm một thế giới rộng lớn khác vậy.
Mà những Thần Thú, Yêu Thú trong thế giới này không phải do tự sinh ra, mà là do chủ nhân trước đây của thế giới này bắt vào trong. Ngoài ra, hắn cũng có thể đem Yêu Thú bắt vào trong này bằng cách dung hợp Yêu Linh.
Từ đây hắn cũng hiểu nguyên nhân tại sao trước đây Quỷ Thi của mình vì sao biến mất, nhưng vẫn có thể triệu hoán được. Hắn đang nghĩ không biết là liệu dung hợp yêu linh có bị giới hạn hay không.
Còn nữa, hắn cũng có thể từ trong này chọn ra một Yêu linh để dung hợp, cho dù là Thần Thú hay Yêu Thú. Lúc đầu hắn vốn định chọn một đầu Long Hoàng để dung hợp, nhưng hắn phát hiện đầu Quỷ Thi của bản thân mạnh mẽ hơn, nên từ bỏ.
Mà điều khiến hắn kinh ngạc hơn là, những Thần Thú, Yêu Thú mạnh mẽ này cắn nuốt, thôn phệ lẫn nhau, sau đó sẽ chỉ duy nhất một đầu Linh Thú, cũng chính là kẻ thắng sau cùng.
Nếu như hắn mà dung hợp kẻ này, chắc chắn là vô cùng kinh khủng a. Dù sao nó cũng là trong ngàn vạn Thần Thú, Yêu Thú một đầu Linh Thú sống sót duy nhất. Bất quá quá trình này chỉ sợ là rất rất lâu mới xong.
Cũng may ở bên trong đó thời gian trôi qua nhanh hơn, nếu không cho dù là chờ đợi cũng khiến người ta nản chí rồi.
...
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, mới đó mà hắn đã ở đây được hai tháng, lúc này hắn đang ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn trời nhíu mày.
Không biết lý do gì mà ba ngày này Tiêu Tuyết Mai không có đến gặp hắn, trong hơn nửa tháng thì quan hệ của hắn cùng nàng đã trở nên thân mật hơn nhiều.
Theo như hắn tính toán thì khoảng vài ngày nữa, khả năng Tiêu Tuyết Mai nằm trong lòng bàn tay hắn là chắc chắn mười phần. Thế nhưng ba ngày này nàng ta lại biến mất tăm khiến hắn khó chịu, chẳng lẽ thịt đến tay còn bị cướp?
Đang suy nghĩ miên man thì thấy phía xa xa có người chạy tới, Lục Viêm không nhìn cũng biết ai tới, nếu đổi lại bình thường, hắn không để ý đến người này, nhưng lúc này thấy nàng, hắn lại mừng rỡ.
“Lục Viêm công tử... không xong rồi... Tuyết Mai tỷ tỷ xảy ra chuyện rồi...”
Người này là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, đây là bằng hữu của Tiêu Tuyết Mai. Nàng vừa chạy tới đã lên tiếng gấp gáp.
“Có chuyện gì?”
Lục Viêm nghe vậy liền nhíu mày, nói.
Bởi vì Tiêu Tuyết Mai không ở trong thôn này, mà nằm ở sát ngoài thị trấn, cách nơi này khá xa, cho nên bên ngoài xảy ra chuyện gì Lục Viêm cũng không rõ lắm.
“Có chuyện lớn rồi, Tuyết Mai tỷ tỷ bị người khác bắt đi rồi... Nghe nói là một thiếu gia của Thiết Lang thế gia, kẻ này thấy tỷ tỷ xinh đẹp liền muốn nàng làm thê tử... tỷ tỷ đương nhiên không chịu, thế là bọn chúng liền bắt nàng đi...”
Lan Mị Mị bất mãn lên tiếng, cảm thấy hành động của những kẻ kia thật sự quá đáng. Nhưng bởi vì đối phương là người của Thiết Lang thế gia, nàng chỉ có thể căm hận như vậy chứ không dám tại trước mặt đối phương lên tiếng.
Lục Viêm nghe thấy thế liền tức giận, lại có kẻ muốn cướp đi nữ nhân của hắn. Hắn còn chưa kịp làm gì nữ nhân của hắn, vậy mà những kẻ này lại dám cướp.
“Nữ nhân của lão tử cũng muốn cướp, đám người này thật đáng chết!”
Uy áp vô hình chậm rãi bạo phát ra, không gian dường như run rẩy, trong nháy mắt đó, cả bầu trời như bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.