Hoành Hành Yêu Thần Ký

Bóng tối bao trùm lấy tất cả, ánh trắng không có, sao trời không có, chỉ có một bầu trời đen tối.

Trong một góc tối, bên ngoài thì không có gì, thế nhưng kỳ lạ là ở đây có vô số tia tinh quang chớp lóe, từng điểm sáng nhỏ rãi rác khắp nơi, mỗi điểm lại tạo thành một cái mạng lưới kết nạp một cái đồ án vào trong.

Nhìn qua giống như thấy từng điểm tinh quang sinh động đang nhảy múa xung quanh một cái đồ án màu đỏ. Cái đồ án này có chút cổ xưa, có chút thần bí, không ai rõ niên đại nào.

Đột nhiên, từng đoàn bạch vụ không biết từ nơi nào đi tới, hóa thành từng đạo quang mang nhàn nhạt nhỏ bé khó phát hiện, chui vào trong đồ án này.

Trong nhất thời toàn bộ hình đồ trở lóe lên ánh sáng, mà cái hình đồ này giống như bao trùm lấy cả bầu trời đêm vào trong vậy.

“Hưu...”

Bỗng thấy ánh sáng mãnh liệt xuyên thấu cả căn phòng chiếu rọi mà ra, cả trời đêm cũng bị ánh sáng này chiếu sáng, một đạo ánh sáng xung thẳng lên trời.

Lục Viêm sau khi giết chết hai người Lý Tiêu Nhân cùng Thương Lang Bạch, hắn cười nhạt một tiếng, lâu rồi không đánh một trận đúng là khó chịu, lần sau nên tìm vài kẻ mạnh mẽ đánh cho sướng.

Hắn lăng không đi đến Thần Diễm thế gia, chợt nhíu mày lại, vội vàng xoay người nhìn lại phía sau, ánh mắt ngay lập tức co rút lại.

“Đây là...”

Lục Viêm nhíu mày kinh ngạc, khi nhìn cột ánh sáng kia nằm ở phía Vô Danh thôn, hắn liền không khỏi giật mình.

Một cột ánh sáng đâm thẳng lên trời, khi ánh sáng đâm lên trời thời điểm, nó lại rẽ ra ngàn vạn đường khác, lấy cột ánh sáng làm trung tâm bao phủ lấy bầu trời, dần dần, cả bầu trời đêm bị bao trùm trong ánh sáng.

Mà khi bầu trời bị bao trùm trong ánh sáng đó, lại thấy từng ngôi sao chậm rãi hiện ra, mỗi ngôi sao đều sung mãn vạn phần, giống như từng điểm sáng đột nhiên hiện ra trong bức màn đêm, kỳ ảo vạn phần.


Càng lúc càng nhiều, những ngôi sao như có sinh mệnh đang dần sống lại, có ngôi sao vụt tắt, ngôi sao khác lại sáng lên, quá trình cứ tuần hoàn điên cuồng như vậy.

Cũng có vô số vệt sao băng bay xuống, mỗi ngôi sao băng lại mỹ lệ không thôi, khi chúng bay xuống lại giống như nước chảy ôn nhu, lại như từng hạt bụi ánh sáng rũ xuống màn đêm.

Một lúc sau, lại thấy có từng khỏa tinh cầu ẩn hiện, mỗi tinh cầu này chớp lên tinh quang, như mộng như ảo. Cũng có Tinh Hà đẹp tuyệt luân, Tinh Hà như uẩn dưỡng lấy vô số tinh hoa của đất trời, của Nhật Nguyệt. Chúng cứ thế trôi nổi ở trên bầu trời đêm.

Trong nháy mắt ngẩn người, Lục Viêm bỗng hô lên không tốt, Tiêu Ngọc Sương còn đang ở chỗ đó, hắn vội hướng Vô Danh thôn bay đến.

“Đừng xảy ra chuyện gì...”

Lục Viêm nhanh chóng đi đến Vô Danh thôn, không ngừng lẩm bẩm trong lòng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Ngọc Sương.

Khi đi vào phòng nàng, hắn liền thở phào một hơi, nàng vẫn ở đó, chẳng qua là đang ngủ, có vẻ như ngủ rất say, thậm chí ngay cả hắn phá cửa đi vào cũng không biết.

Lục Viêm suy nghĩ một chút rồi phong bế toàn bộ ngôi nhà này lại, lúc này thì nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nếu như Tiêu Ngọc Sương đi ra ngoài thì không biết xảy ra chuyện gì, hắn cũng để lại trên người nàng một đạo ấn ký, bất cứ lúc nào nguy hiểm cũng có thể cảm nhận được.

]

Làm xong tất cả, hắn lại vội vàng chạy đến chỗ Tiêu Tuyết Mai, cũng như Tiêu Ngọc Sương, hắn phong bế nơi này lại, đặt ấn ký trên người nàng.

Thở một hơi, hắn lại hướng ra bên ngoài mà đi. Lục Viêm chỉ sợ nữ nhân của hắn xảy ra chuyện gì, chứ hắn thì lại không. Huống hồ lúc này nguy hiểm hay không chưa rõ...


Chợt thấy giữa màn tiên cảnh tuyệt luân đó, một mặt trăng máu xuất hiện, mặt trăng máu như treo ngược trên bầu trời, khi mặt trăng máu vừa xuất hiện lập tức khiến cho bầu trời trở nên đỏ tươi.

“Oanh!”

Bất chợt đại địa chấn động, tại phía xa xa, chợt thấy có đại sơn đang bành trướng đến tận cùng, xuyên thẳng lên cả bầu trời, tựa hồ có thể đâm rụng cả từng ngôi sao trên bầu trời kia.

Toàn bộ mọi người, bất kể nơi nào, thời điểm này đều nhìn thấy cảnh tráng lệ như vậy, ngọn núi to lớn chắn giữa trời đất, cao đến vạn trượng.

Những cường giả còn lại của các thế gia nhìn cảnh này mà kinh hoảng, có nghi hoặc không rõ, lại có chút chờ mong, lại có chút bất an, có thể nói là đầy đủ cảm xúc.

Nhưng tâm tư tất cả đều chỉ có một...

Đây không phải là kết thúc...

Chỉ cầu là như vậy...

Tòa đại sơn cuối cùng cũng khng to lớn tiếp, Lục Viêm đưa mắt nhìn đại sơn đang sừng sững giữa thiên địa này.

Nói là đại sơn, đúng hơn là một tấm bia đá lớn, uy áp từ Cự Bi này khiến cho cả thời không đều run nhè nhẹ. Cự Bi này lấy chính là Huyền Thiên Vẫn Thạch chế tạo thành, không biết trải qua bao lâu mà trở nên u ám cùng cổ xưa.

Lục Viêm hắn có gì chưa từng thấy qua, cho nên khi gặp Cự Bi này cũng không có gì là giật mình, cũng chỉ hơi kinh ngạc.

Bên trên cự bi, khắc dấu sáu loại cổ lão văn tự, sáu loại cổ lão văn tự này Lục Viêm đều biết hết cả sáu loại.


Lục Viêm đọc hết sáu loại văn tự, chúng đều có ý nghĩa như nhau:

“Kẻ vâng theo ta, nhất định phải tôn quý, kẻ nghịch ta, tất đương diệt vong. Dư một sinh, thiên phú trác tuyệt. Mười tuổi khi ngộ chí cương chi cảnh, Khai Sơn phá thạch, không có gì không thể phá. Mười ba tuổi ngộ chí nhu chi cảnh, tinh cương nhiễu chỉ. Huy chưởng đoạn lưu. Mười sáu tuổi ngộ yêu linh áo nghĩa, đột phá Truyền Kỳ cảnh...”

“... Ba mươi tuổi thiên hạ không một người có thể tiếp ta ba chiêu, chiến tẫn thiên hạ cao thủ không hẳn nhất bại. Bốn mươi tuổi khi ngộ Thiên Nhân chi đạo mở ra thần trí, mới biết kiếp trước kiếp này, năm mươi tuổi cảm ứng đại kiếp sắp đến. Bỏ đế vị phiêu nhiên mà đi, lưu lại Thập tự quyết, truyền cho hậu thế...”

Lục Viêm lại trầm ngâm, hắn vẫn chưa rõ thế giới này lắm, nhưng với nhãn quang của một kẻ từng đạp đỉnh Cửu Thiên như hắn mà nói, kẻ lưu lại văn tự này chắc chắn là một kẻ ghê gớm.

“Kẻ vâng theo ta, nhất định phải tôn quý, kẻ nghịch ta, tất đương diệt vong...”

Từ lời lưu lại trên cự bi kia cũng đủ thấy kẻ này tâm cao khí ngạo cỡ nào, nhưng đó không phải là tự đại, một thiên tài bốn mươi tuổi ngộ ra Thiên Nhân chi đạo, mở ra thần trí không thể bình thường được.

Phải biết, Thiên Nhân chi đạo, ngay cả Thánh Tiên cũng chưa chắc đã ngộ được, thậm chí có người dùng cả đời cũng không ngộ ra được Thiên Nhân chi đạo, có thể thấy nó khó khăn cỡ nào, phải có ngộ tính cỡ nào mới có thể bốn mươi tuổi đã ngộ ra Thiên Nhân chi đạo?

“Kẻ này... với thiên phú như vậy, không biết bây giờ đã cảnh giới gì.”

Lục Viêm lẩm bẩm:

“Mong rằng sẽ có lúc gặp được hắn...”

Chợt ánh mắt hắn lại nhìn lên cự bi, kẻ này lưu lại thập tự quyết, hắn muốn nhìn một chút kẻ này quyết pháp. Đáng tiếc nhìn mãi không thấy đâu.

Bỗng thấy một lão đầu lao đến cự bi như điên, sau đó thấy lão một quyền kinh khủng đánh lên cự bi.

Một quyền như đánh nát không gian, Lục Viêm không khỏi híp mắt lại, lão đầu này thực lực cực mạnh, nếu hắn dùng ra tám phần thực lực, mới có thể giết lão đầu này.

“Oanh!”

Một quyền khủng khiếp vừa ra, quang mang lập tức quét ra, hướng tới cự bi đánh lên. Cự bi dưới lực lượng mạnh mẽ này cũng không run lên một cái.


Lên tiếp vài lần như vậy, lão đầu tựa hồ phát điên, mỗi quyền càng lúc càng mạnh, nhưng cự bi cũng chỉ run lên một cái rồi thôi, không thấy có dấu hiệu sẽ bị tổn thương gì.

Ngay lúc này, cự bi phóng ra từng đạo quang mang lên mặt trăng máu. Lập tức, mặt trăng máu như bị thứ gì kích thích, không ngừng chuyển động.

Mặt trăng máu này, nói đúng hơn là đồ án, nó không ngừng xoay tròn, mỗi khi nó xoay, không gian thời gian như bị rối loạn.

Lão đầu khi nhìn thấy thế liền lao lên, muốn vọt thẳng lên trời phá nát đồ án này. Nhưng ngay lập tức cứng người lại.

“Vô Cực bản Vô Thủy, Vô Thủy phương vô tận...”

Âm thanh phiêu hốt bỗng nhiên vang lên, bốn phương tám hướng như trở nên mờ ảo.

Trên đồ án, một bóng người lấp lánh tinh quang đang từ từ hiện ra, hắn vừa đi ra, toàn bộ thế giới này dường như run lên, thời không chung quanh cũng theo âm thanh kia nhàn nhạt chấn động.

“Vô Cực bản Vô Thủy, Vô Thủy phương vô tận...”

Không chỉ lão đầu cứng người, mà ngay cả Lục Viêm cũng không khỏi chấn động, hắn vô cùng quen thuộc thập tự này. Thập tự này, hắn từng thấy qua ở cổ mộ, nay lại nghe thấy ở thế giới này, thật sự là khiến hắn chấn động.

Nhưng không chỉ thập tự, mà đến tận nhị thập tự.

Lục Viêm lại lầm bầm mười chữ sau:

“Vô tận là vô chung, vô chung tức vô tồn...”

Nhị thập tự này, Lục Viêm đã ngẫm rất lâu, cũng tìm hiểu rõ được áo nghĩa bên trong nó.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận