Hoành Tảo Hoang Vũ

Nếu như nói, một khi nàng
gặp chuyện không may, bên ngoài có vị đại năng sẽ đem hết thảy người
tiến vào di phủ lần này giết chết. Như vậy, ai dám đối với nàng ra tay,
ngược lại còn có thể ở thời điểm nàng gặp được tình hình nguy hiểm dốc
sức liều mạng cứu!

Mà có thể làm được chuyện này, chỉ có thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành rồi!

Cho nên những người này mới vây quanh nàng như vậy. Mỹ nữ chân dài này
đã tuyệt sắc, lại có bối cảnh hùng hậu, nếu ai có thể cùng nàng đậu vào
quan hệ, chẳng phải một bước lên mây, thẳng nhảy cửu trọng thiên sao?

Lâm Lạc dạo chơi đi tới, lập tức đưa tới mọi người ngay ngắn quay đầu
nhìn lại, nhưng chứng kiến hắn vẻn vẹn là một người, lập tức liền quay
lại đầu, đối với hắn không hề chú ý. Mà ở bên trong một tổ ba người kia, lại có người hướng hắn phất phất tay nói:

- Vị huynh đệ kia, ngươi cũng là một mình một người sao?

Bọn họ là ba người, vì cái gì nói "cũng" đây?

Chứng kiến Lâm Lạc lộ ra nghi vấn, người nọ cười cười, giải thích nói:

- Ba người chúng ta trước kia cũng không quen biết, bất quá phát hiện
đan thất này vẫn còn cấm chế, mọi người tạm thời liên thủ, bằng không
thì cũng đừng nghĩ kiếm một chén canh rồi!

Thì ra là thế, bọn họ đối với mình nhiệt tình như vậy, là muốn kéo hắn nhập bọn, gia tăng một ít sức cạnh tranh.


- Hoàn Thanh huynh, người này bất quá là Ngụy Thần Nhị trọng thiên, kéo
hắn nhập bọn chẳng những sẽ không có chỗ trợ giúp đối với chúng ta,
ngược lại sẽ vướng chân vướng tay!

Trong ba người, lại có một thanh niên nói ra, sắc mặt có chút trắng quá mức, thần sắc rất ngạo.

Người đầu tiên nhướng mày, nhưng lập tức cười cười nói:

- Văn Cẩm huynh, người có thể tiến vào nơi này, lại có ai sẽ đơn giản? Ngươi cũng không nên quá tin tưởng cảnh giới!

Nói là nói như thế, nhưng hắn nhiệt tình đối với Lâm Lạc cũng giảm mạnh một đoạn.

Thanh niên mặt trắng hừ lạnh thoáng một phát, không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không có lấy mắt nhìn thêm Lâm Lạc.

Lâm Lạc cũng không có ý kết minh, nếu bọn hắn đối với mình vô cùng nhiệt tình, vậy đợi chút nữa thời điểm tranh đoạt bảo vật hắn cũng không có ý tứ độc chiếm, dù sao cũng phải lưu lại cho bọn hắn một ít. Nhưng hiện
tại đối phương lãnh đạm như thế, vậy hắn cũng không có tâm lý gánh nặng
rồi.

- Tại hạ Chu Hoàn Thanh, vị này là Lý Văn Cẩm, còn có vị này là Chư Nhất Cử!

Người chủ động chiêu mộ hướng Lâm Lạc làm lấy giới thiệu, Lý Văn Cẩm là
thanh niên mặt trắng, Chư Nhất Cử là gia hỏa một mực không có lên tiếng, ở một bên giả trang thâm trầm, ở Lâm Lạc xem ra, người nọ cũng không
phải tu dưỡng tốt đến đối với mọi sự đều không để ý, mà là cố ý giả
trang mà thôi.

- Tại hạ Lâm Lạc!

Lâm Lạc thuận miệng nói ra, đối với bối cảnh của ba người này không có ý tứ muốn hiểu rõ, chỉ là chỉ chỉ mỹ nữ chân dài nói.

- Chu huynh, nàng này là người phương nào?

- Lâm huynh, ngươi ngay cả nàng cũng không biết?

Chu Hoàn Thanh kinh ngạc, một bộ nhìn xem quái thai, mà Lý Văn Cẩm thì
là Xùy~~ một tiếng, lỗ tai của Chư Nhất Cử dựng lên, lại cứ thế mà ngừng lại xúc động quay đầu, y nguyên bày ra tư thế rất có chiều sâu của hắn.

- Nàng rất nổi danh sao?

Lâm Lạc hỏi lại.

- Đương nhiên!

Chu Hoàn Thanh vỗ trán của mình, tựa hồ có chút hối hận vì mời Lâm Lạc
nhập bọn rồi, lăng đầu thanh ngay cả Nhược Hề Tiên Tử cũng không nhận
ra có thể có cái công dụng gì? Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng
chỉ có nhận biết nói:

- Nàng là Tả Nhược Hề, phụ thân chính là Thượng Nguyên Thành thành chủ
Tả Văn Trạch Tả đại nhân, ngươi nói nàng có nổi danh không?


Thì ra là thế, trách không được những người này đều đối với nàng kính sợ như thế, có một lão tử Trung Nguyên Thần quả nhiên ép tới đầu trận
tuyến!

Chu Hoàn Thanh có mở đầu liền thu miệng lại không được, tiếp tục nói:

- Nhược Hề Tiên Tử chẳng những là đệ nhất mỹ nữ Thượng Nguyên Thành,
càng có thiên tư hơn người, am hiểu cấm chế chi thuật! Ngàn năm trước
kia bởi vì nàng còn không có tiến vào Hư Thần tam trọng thiên, một mực
không có tiến vào đây.

Tầng ngoài cùng cấm chế của Lục phủ bởi vì có sứ mạng ngăn địch, uy lực
lớn nhất, dù cho trăm vạn năm đi qua, như trước đối với cấp bậc Trung
Nguyên Thần có lực sát thương đáng sợ. Nhưng nội bộ cấm chế ngược lại
không có đáng sợ như bên ngoài, bất quá muốn phá giải cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, dù sao cao thủ chìm đắm trong đạo này không
nhiều lắm.

Tuyệt mỹ dung nhan, bối cảnh đáng sợ, hơn nữa có thân phận cấm chế cao
thủ, khiến cho Tả Nhược Hề thực đã trở thành Nữ Thần trong suy nghĩ của
mỗi người, mỗi người đều đối với nàng tranh nhau nịnh nọt.

- Nàng muốn bao nhiêu chỗ tốt?

Lâm Lạc theo miệng hỏi, hắn cũng không tin Tả Nhược Hề sẽ hào phóng đến không duyên cớ vì mọi người phục vụ.

- Không quản trong này có bảo vật gì, nàng độc chiếm ba thành, lại muốn làm cái thứ nhất lựa chọn!

Chu Hoàn Thanh cười khổ nói.

Dù sao tâm hồn thiếu nữ không thể nắm, nhưng bảo vật lại là thật sự, còn không có chứng kiến bảo vật đã muốn nhượng xuất ba thành, ai cũng sẽ
thịt đau.

Gian đan thất này là lớn nhất trong lầu hai, nghe nói năm đó là thuộc về Trung Nguyên Thần am hiểu luyện đan nào đó, hiện tại bởi vì nguyên nhân cấm chế còn ở vào trạng thái chưa bao giờ bị người đặt chân qua, bên
trong nói không chừng liền có đại lượng đan dược trân quý, ngay cả thập
đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành cũng có thể đỏ mắt!


Nhưng bởi vì người am hiểu cấm chế quá ít, ở đây mỗi lần lại chỉ có thể
mở một tháng thời gian, muốn cỡi bỏ tổng cộng chín đạo cấm chế bên trên
thạch thất, căn bản là không kịp! Không có mấy người nguyện ý vì người
khác làm mai mối, không công lãng phí một lần tiến vào mà tốn ở trên phá giải cấm chế, khiến cho gian đan thất này một mực không người có thể
tiến vào.

Mà bây giờ rốt cục xuất hiện một cao thủ Hư Thần cảnh am hiểu phá giải
cấm chế, ngắn ngủn mấy ngày thời gian đã phá giải hai đạo cấm chế, khiến cho nguyên bản không có khả năng biến thành khả năng!

Đúng là như thế, mọi người mới sẽ đồng ý cho Tả Nhược Hề độc chiếm ba
thành chỗ tốt, nếu không nhất phách lưỡng tán, bảo vật tất cả mọi người
đều không có phần! Mà Tả Nhược Hề cũng không có lòng tham quá mức, dùng
thân phận, địa vị, tác dụng của nàng, chỉ yêu cầu ba thành chỗ tốt có
thể nói là tương đối khắc chế rồi.

Tả Nhược Hề đại khái nghỉ ngơi nửa canh giờ, liền tiếp tục phá giải cấm
chế, bởi vì những người ở đây không có một cái nào am hiểu đạo này, tự
nhiên cũng giúp không được, mặc dù có tâm nịnh nọt tuyệt sắc kiều nữ
này, lại cũng chỉ lực bất tòng tâm.

Nàng hiển nhiên là đã tìm được điểm mấu chốt, tốc độ phá giải cấm chế là càng lúc càng nhanh, kế tiếp gần kề bảy giờ, nàng đã phá ba đạo cấm
chế, mới lần nữa ngồi xuống khôi phục tinh lực hao tổn.

Mà người lục tục đi vào nơi đây cũng ngày càng nhiều, nhưng "lăng đầu
thanh" như Lâm Lạc lại không có cái thứ hai, chứng kiến Tả Nhược Hề đều
là thần sắc khẽ giật mình, nhưng bởi vì Tả Nhược Hề đang hao tâm tổn trí phá giải cấm chế, không có một cái nào tiến lên chào hỏi, chỉ là tìm vị trí ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận