Nhưng ai nguyện ý qua cuộc
sống như vậy, nếu như có thể phụ thuộc Lâm Lạc mà nói, như vậy chỉ cần
hầu hạ một mình hắn là đủ rồi, hơn nữa Lâm Lạc hiển nhiên muốn càng
cường đại hơn, phụ thuộc vào cường giả như vậy chỉ có lợi, không có chỗ
xấu!
Bởi vậy, hai nữ này tự nhiên muốn xuất ra bản lĩnh hạng nặng đến hấp dẫn Lâm Lạc.
- Đi thôi!
Lâm Lạc hướng Sư Ánh Tuyết vẫy vẫy tay, tuy hắn biết rõ hai nữ nhân kia
đi đến một bước này cũng là tình thế bức bách, nhưng cái này cùng hắn có quan hệ gì, hắn cần lưng đeo trách nhiệm này sao?
- Thật không có lực, còn chưa bắt đầu chơi mà!
Sư Ánh Tuyết từ trên người con cua rủ xuống hai bàn chân nhỏ trắng như tuyết, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, nhưng ai có thể nghĩ đến thú sủng của
nàng là huyết thú tà ác không kém Âm Thi chút nào!
Hai người đều là cao thủ nắm giữ không gian công pháp, chỉ một cái lướt
mình cũng đã không biết tung tích, để cho hai nữ không khỏi thất vọng,
nhưng ánh mắt của các nàng cũng lập tức bỏ vào trên người ba Sơ Vị Thần
còn lại, đây là chỗ dựa vào mới của các nàng.
...
Theo hiểu rõ tình huống của Minh Ngục chiến trường ngày càng nhiều,
Lâm Lạc cũng càng ngày càng cảm thấy nơi này lộ ra quỷ dị, cũng không
phải những Thần Vương kia nhàm chán đến ném đại lượng Thần linh đến
trong đó, lẫn nhau chém giết cho bọn hắn nhìn xem tìm niềm vui!
Hắn ở trong phiến chiến trường huyết tinh này bốn phía du dắt, như cá
gặp nước, tuy hắn không có ý kiếm giá trị giết chóc gì, nhưng luôn luôn
có người đui mù chọc tới trên đầu của hắn, hoặc là loại có thể khinh
thường Thần linh cùng giai, hoặc ỷ vào nhiều người, nhưng bị Lâm Lạc
giết một đám lại một đám, lại cố ý để lại mấy người sống tuyên truyền
hung danh của hắn, ngắn ngủn ba năm sau, Lãnh Diện Sát Thần Lâm Lạc
ngược lại coi như là có chút ít thanh danh ở trong Minh Ngục chiến
trường, đơn giản không người nào dám trêu chọc hắn.
Không nhận biết Lâm Lạc không có vấn đề gì, Sát Thần này có một đặc thù
rất rõ rệt, là bên người có một tiểu cô nương cua lớn, hơn nữa tiểu cô
nương này đồng dạng không dễ chọc, thời điểm khởi xướng hung ác thậm chí so với Sát Thần kia còn muốn đáng sợ hơn!
Bởi vì hung danh lỗi lạc, vùng phụ cận Lâm Lạc cơ bản không có người dám trêu chọc, nhưng cũng có người không tin tà đi tìm hắn, muốn giết chết
hắn để nhanh chóng thành danh.
Tiêu diệt Lâm Lạc mà nói, có thể thay thế địa vị hung thần này, đã có
hung danh như vậy lại lên cao hô hào, như vậy tất nhiên có rất nhiều
người cam nguyện đầu nhập vào!
Ở bên trong chiến trường, lực lượng một người có hạn, nếu có một đám
thủ hạ cường lực, vậy chẳng những có thể có được năng lực cường đại tự bảo vệ mình, còn có thể hướng một ít đối thủ nguyên bản không có biện
pháp chiến thắng khởi xướng khiêu chiến.
Kiến nhiều cắn chết voi, nhiều người lực lượng đại!
Cũng không phải mỗi người đều là xuất thân từ thế lực lớn, có thần khí
mượn nhờ, có gia tộc lớn làm chỗ dựa. Bởi vậy, muốn ở địa phương quỷ
quái này sống sót, thậm chí đạt được một vạn giá trị giết chóc ly khai,
như vậy thành lập một chi đội ngũ xác thực là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, nếu như không thể ở trong đội ngũ này đạt được vị trí trọng yếu mà nói, như vậy là thuần túy thay người bán mạng, đừng nói đạt được giá trị giết chóc, dù là không bị trở thành pháo hôi đã coi như không
tệ rồi.
Chính là bởi vì như thế, mới có nhiều người muốn tiêu diệt Lâm Lạc như vậy, giẫm thi thể của hắn nhanh chóng thượng vị.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều muốn giết chết Lâm Lạc, có
chút tán tu củaLiệt Hỏa Thần Quốc tạo thành đội ngũ hướng hắn phát ra
mời, hứa dùng vị trí phó thủ lĩnh, Nhị đương gia tương đối cao đến chiêu mộ hắn.
Không ngoài dự tính, Lâm Lạc tự nhiên từ chối, có chút đội ngũ rất thức
thời lui đi, có chút thì thẹn quá hoá giận hướng hắn phát động công
kích, cho dù đồng nhất quốc không thể tùy tiện giết người, nhưng mà muốn cho hắn biết thế nào là lễ độ thì không có vấn đề.
Nhưng Lâm Lạc lại không để ý cái gọi là giá trị giết chóc, ai chọc tới
trên đầu của hắn đều là một mực giết chết, sau khi mấy chi đội ngũ không thức thời cả đoàn bị diệt, hung danh của hắn cũng càng ngày càng vang
dội, không chỉ là mấy nơi trú quân phụ cận truyền lưu truyền thuyết của hắn, ngay cả địa phương xa hơn chút ít cũng có người nghe nói qua tiếng xấu của hắn.
Đối với cái gọi là thanh danh, Lâm Lạc tự nhiên không chút nào để ý, mà
để cho hắn mừng rỡ chính là, trong thân nhân của hắn tiến vào Thần Cảnh
ngày càng nhiều rồi!
Triệu Ngọc Phi, Nghiêm Thanh, Nam Nhược Hoa ở sau khi tiến vào Minh Ngục chiến trường một năm liền thuận lợi đột phá, sau đó là Lăng Kinh Hồng,
Thủy Doanh Tâm, người còn lại cũng nhao nhao đạt đến Tinh Đế cảnh, cách
đột phá cũng không xa xôi rồi.
Theo danh tiếng của hắn càng lúc càng lớn, đoàn đội hướng hắn duỗi ra
cành ô-liu cũng càng ngày càng lớn mạnh, hôm nay thời điểm Lâm Lạc vừa
mới từ một cái sơn cốc chật vật mà ra, mạnh mẽ chứng kiến ở phía trước
ngoài mười trượng có một thiếu nữ áo trắng biểu lộ lạnh lùng đang khoanh chân mà ngồi, trên đùi bày biện một thanh trường kiếm, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, tựa hồ có thể như vậy ngồi trên một vạn năm.
Thiếu nữ này là Sơ Vị Thần tam trọng thiên, lại cho Lâm Lạc một loại áp
bách cường đại, phảng phất trong cơ thể nàng bao hàm một Thượng Cổ thần
thú, có thể tùy thời bộc phát ra lực sát thương đáng sợ.
Cảm giác như thế, vô luận là Vệ Thập Thất hay Hoàng Kim Bàng Giải cũng không có cho hắn qua!
Lâm Lạc sửa sang lại quần áo thoáng một phát, trước kia ở trong sơn cốc
hắn gặp được một mảnh tuyệt địa, đã tạo thành phiền toái cực lớn cho
hắn. Hắn nhìn nhìn cô gái kia, cuối cùng chỉ coi như không thấy, tiếp
tục đi tới.
- Cô nàng xinh đẹp, làm nô bộc của bản Ma Vương đại nhân như thế nào!
Ngay thời điểm Lâm Lạc đi nhanh tiến lên, một thanh âm nhẹ giòn vang lên, thiếu chút nữa để cho Lâm Lạc lảo đảo té ngã.
Sư Ánh Tuyết cười hì hì ở trên người Hoàng Kim Bàng Giải rủ xuống hai
cái chân nhỏ, tiểu nha đầu chưa từng có quên mộng tưởng muốn thống nhất
Thần giới thành tựu Đại Ma Vương.
Áo trắng thiếu nữ mạnh mẽ mở hai mắt ra, đồng tử là một mảnh hách người, phóng xuất ra hào quang đáng sợ, nhưng rất nhanh vầng sáng biến mất,
hiện ra một đôi đôi mắt sáng xinh đẹp.
Nàng nhìn thoáng qua Sư Ánh Tuyết, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Không có một tia kiêu ngạo, phảng phất kể ra một sự tình bình thường.
Con mắt của Sư Ánh Tuyết sáng ngời:
- Nếu ta đánh thắng ngươi, ngươi liền làm người hầu của Bổn ma vương!
- Ngươi có thể đánh thắng ta, ta làm nô bộc của ngươi lại có làm sao!
Áo trắng thiếu nữ thản nhiên nói, phần bình tĩnh này thật là làm cho
người kinh hô. Phải biết nàng là Sơ Vị Thần, thay đổi ai bị một tiểu nha đầu Hư Thần cảnh nói như vậy, xác định sẽ trực tiếp giết người.
- Tiểu bát, chúng ta xông lên!
Sư Ánh Tuyết cười ha ha, vỗ Hoàng Kim Bàng Giải liền hướng đối phương vọt tới.