Hơn nữa còn không phải một lần, là mười bảy lần! Hơn nữa là mười bảy Trung Nguyên Thần bất đồng!
Đồng dạng cũng là yêu nghiệt!
Lâm Lạc từng cái xem xét hơn trăm người này, càng ngày càng kinh hãi,
những người này đều là mạnh phải chết ah! Nhưng mà sau khi giật mình,
hắn dâng lên càng nhiều là ý chí chiến đấu mãnh liệt, dị thường khát
vọng có thể lập tức cùng những yêu nghiệt này chiến cái thống khoái!
Bất quá, nếu dựa vào lỗ đen lấy chiến thắng thật không tốt lắm, thật
giống như Thần Vương đè thấp cảnh giới đi làm Sơ Vị Thần, cái này đánh
thắng lại có ý tứ gì?
Lâm Lạc ở ngày hôm sau tìm tới Phượng Niệm Yên, mời nàng luận bàn trao đổi.
Tuy Phượng Niệm Yên lời nói không nhiều lắm, nhưng đối với võ đạo si mê
lại không dưới Lâm Lạc chút nào, thập phần thống khoái mà đáp ứng yêu
cầu của hắn, hai người ở thí luyện tràng trong sơn cốc triển khai một
hồi đại chiến để cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Ba ngày ba đêm!
Một trận chiến này thật sự là thiên hôn địa ám, hai người thi triển hết
có khả năng, Lâm Lạc là Tiểu Cường đánh không chết, năng lực chống lại
để cho người tức lộn ruột! Mà lực công kích của Phượng Niệm Yên cũng để
cho người xem thế là đủ rồi, hai người liên thủ vì mọi người kính dâng
một hồi đối chiến đặc sắc tuyệt luân.
Phượng Niệm Yên nếm qua một lần thiệt thòi, liền không dùng trường kiếm
mà Hướng Phong Thạch ban cho nàng nữa, mà đổi dùng một thanh khác, cái
này sẽ không sợ Lâm Lạc lại dùng biện pháp lần trước rồi. Bất quá Lâm
Lạc cũng không có tính toán dùng một chiêu kia, hắn ý ở học trộm thân
pháp, kiếm thuật của đối phương!
Tuy hắn dùng chính là nắm đấm, nhưng trăm pháp tướng thông, chỉ cần nắm
giữ bí quyết, thêm chút cải biến là có thể vận dụng trên quyền thuật.
Sau ba ngày đại chiến, người xem cố nhiên là thấy vui vẻ thoải mái, như
si mê như say sưa, mà song phương đối chiến cũng lẫn nhau từ trên người
đối phương lấy được lĩnh ngộ, dẫn dắt, cũng không phải bọn hắn chiến đấu đến kiệt lực, mà là tạm thời ngưng chiến đi tiêu hóa lĩnh ngộ vừa mới
lấy được.
Nửa tháng sau, hai người lại tái chiến năm ngày, đều là đã lấy được cảm ngộ mới , tiếp tục ngưng chiến tiêu hóa đoạt được.
Bất quá, Lâm Lạc ở trên chiến đấu lĩnh ngộ, nếu so với Phượng Niệm Yên
thì càng cao thêm một bậc. Hai người tuy đều có thu hoạch, nhưng Lâm Lạc lại càng nhiều hơn nữa, ở thân pháp cùng quyền thuật đã lấy được tiến
bộ nhảy vọt.
Trước kia hắn trường kỳ bị coi là nhân vật bao cát, nhưng bây giờ dần
dần có thể đánh trở về, thể hiện ra thiên phú so với Phượng Niệm Yên
càng yêu nghiệt.
Ở trong suy nghĩ của Lâm Lạc, tốc độ hoàn toàn là do lực lượng quyết định.
Một cước đạp ra, thân hình lướt lên, sau đó điều động pháp tắc chi lực mà mình nắm giữ, dùng bảo trì tốc độ, thậm chí gia tốc.
Nhưng Phượng Niệm Yên cho hắn biết, kỳ thật muốn tăng nhanh vẫn có những biện pháp khác.
Tại Thần giới, vì cái gì tốc độ so với hạ giới chậm hơn rất nhiều?
Đây là bởi vì lực kéo của Thần giới lớn đến khủng bố, thậm chí để cho
Tinh Đế đỉnh phong cũng mất đi năng lực phi hành. Như vậy, nếu có thể ở
trình độ nhất định suy yếu loại lực kéo này thì sao?
Trong quá trình Phượng Niệm Yên di động không ngừng lắc nhẹ thân thể, là đang dùng phương pháp đặc thù nào đó làm được điểm này, mới có thể
không dựa vào không gian thuấn di lại phát huy ra tốc độ gần như không
gian thuấn di!
Mười năm trôi qua, Lâm Lạc đem loại kỹ xảo này của Phượng Niệm Yên nắm
giữ ba thành, đem tốc độ của mình tăng lên sâu sắc, nhưng thủy chung
không cách nào làm đến trình độ khủng bố như Phượng Niệm Yên.
Kể cả vận dụng trên kiếm pháp của đối phương!
Phượng Niệm Yên rõ ràng chỉ có Sơ Vị Thần đỉnh phong, vì cái gì có được
uy năng một kiếm chặt đứt Hoàng Kim Bàng Giải? Đúng là nàng đem lực
lượng tập trung đến một điểm, lập tức bộc phát ra uy năng khủng bố thần
cản sát thần.
Lâm Lạc ở phương diện này lĩnh ngộ đến thảm hại hơn, chỉ có khoảng hai
thành, tuy uy lực quyền kình của hắn bởi vậy tăng lên gần gấp hai ba
lần, nhưng bọc lấy lỗ đen pháp tắc một quyền oanh ra, ngay cả Phượng
Niệm Yên cũng không dám đón đỡ.
Kết quả đón đỡ, là trường kiếm lập tức tan vỡ, thậm chí còn có khả năng chấn tổn thương thần thể của nàng!
Đang không ngừng diễn hóa, lỗ đen bí thuật không chỉ có thể thôn phệ.
Còn có thể đem cỗ lực lượng khủng bố này phản chấn ra, tạo thành uy lực
tuyệt đối siêu việt đại cảnh giới.
Tuy hắn đối với mình lĩnh ngộ cảm thấy rất không hài lòng, nhưng lại dọa Hướng Phong Thạch sợ hãi kêu lên một cái, phá lệ lần nữa triệu kiến
hắn.
- Tuy lão phu tự xưng là có mắt nhìn người, nhưng vẫn là đánh giá thấp thiên phú của ngươi!
Hướng Phong Thạch thở dài, không chút nào che dấu thưởng thức đối với Lâm Lạc.
Lâm Lạc ôm quyền thi lễ một cái nói:
- Tiền bối khen trật rồi, vãn bối cũng mới chỉ là lĩnh ngộ một ít da lông mà thôi!
- Da lông? Ngươi thực sự cho rằng như vậy?
Hướng Phong Thạch lộ ra một dáng tươi cười nghiền ngẫm.
- Ý của tiền bối là?
Lâm Lạc tràn đầy nghi hoặc, hắn cũng không phải khiêm tốn, vốn tưởng
rằng trong vài chục năm nhất định có thể hiểu được tất cả ảo diệu của
Phượng Niệm Yên ở trên kiếm pháp, thân pháp. Nhưng bây giờ đã gặp một
bình cảnh, như thế nào cũng không vượt qua được.
Cái này để cho hắn rất là uể oải.
- Sai rồi, sai rồi, mười phần sai!
Hướng Phong Thạch cười ha ha, liên tục dùng ngón tay gõ bàn.
Cái này cười đến để cho Lâm Lạc có chút không hiểu thấu, hồ đồ không biết mình sai ở đâu.
- Người quái dị, ngươi đã làm chuyện xấu gì, như thế nào bị người giáo huấn thảm như vậy!
Thân hình của Sư Ánh Tuyết nhoáng một cái, không biết từ nơi nào xông ra, mang trên mặt dáng tươi cười nhìn có chút hả hê.
Lâm Lạc đối với sự xuất hiện của nàng tự nhiên là không để ý chút nào,
chỉ cần nha đầu kia nguyện ý, có thể đi tùy ý nơi nào, ngay cả Thần
Vương cũng không thể ước thúc nàng! Điểm này, theo nàng có thể tùy ý gỡ
xuống Minh Ngục vòng tay liền biết, đồ chơi kia căn bản khóa không nổi
thần hồn của tiểu nha đầu!
Thần Vương cũng như này, ít nhất Liệt Hỏa Thần Vương không làm gì được
tiểu nha đầu, huống chi Hướng Phong Thạch vẫn chỉ là Thượng Thiên thần
Nhị trọng thiên.
- Không có chuyện của ngươi! Còn nữa, lúc không có cho ngươi tiến vào, ngàn vạn lần không được tùy tiện xông loạn!
Lâm Lạc nói đến đây không khỏi hàm răng nghiến lại, hắn nhiều lần muốn
vụng trộm ăn nữ vương đại nhân, nhưng mỗi lần đều bị tiểu nha đầu kia
xông tới hư mất chuyện tốt, thật sự là khinh người quá đáng.
- Hì hì!
Sư Ánh Tuyết chẳng biết xấu hổ mà nở nụ cười, một bên lấy ra hạt dưa bắt đầu cắn.
- Các ngươi nói tiếp ah, không cần để ý bản Ma Vương đại nhân!
Theo tiểu nha đầu đột ngột xuất hiện, Hướng Phong Thạch đã lâm vào trạng thái khiếp sợ tuyệt đối, căn phòng này mặc dù không có bố trí cấm chế
gì, thế nhưng mà thần thức của hắn bao trùm, nếu không phải muốn cho
người nào tiến đến, ai cũng mơ tưởng tiếp cận nửa bước!