- Các nàng nếu không sợ mỗi ngày bạo lô mà nói, vậy thì luyện a!
Lâm Lạc lấy ra bản Thanh Nguyên luyện đan thủ trác được từ di phủ Trung
Nguyên Thần, hắn đối với luyện đan không có hứng thú, bản tự tay ghi
chép này một mực ở trong Tử Đỉnh hóng gió.
Tô Mị tiếp nhận bản ghi chép, bọn người Hạ Mộng Như lập tức vây quanh lên, líu ríu nghiên cứu.
Thời điểm chúng nữ ở Đông châu đã từng học qua một hồi luyện đan, nhưng
trình độ kém đến quả thực là không đành lòng nhìn, nhưng các nàng luôn
dừng lại ở trong Dưỡng Tâm hũ, không có chuyện gì có thể làm, luyện đan
ngược lại là có thể giết thời gian.
Lâm Lạc cũng không có trông cậy vào các nàng có thể mân mê ra cái gì, có lẽ dùng thực lực của các nàng còn chưa đủ để bạo lô đến Dưỡng Tâm hũ
sụp đổ a?
Trước kia vì giết thời gian, chúng nữ ở trong Dưỡng Tâm hũ cũng trồng
xuống không ít linh thảo, có lẽ các nàng cũng sớm có kế hoạch như vậy.
Lâm Lạc rời khỏi Dưỡng Tâm hũ, lại chứng kiến Lý Khiếu Không đi tới nói:
- Nguyên lai ngươi là Lãnh Diện Sát Thần, vừa rồi có chỗ thất lễ, kính xin các hạ đừng trách!
Trước ngạo mạn sau cung kính?
Không cần phải nghĩ ah, hắn dầu gì cũng là hậu đại Trung Nguyên Thần,
hoàn toàn không cần phải đối với Lâm Lạc khách khí như vậy, trong hồ lô
này là bán thứ gì?
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Lý thiếu khách khí, có chuyện gì sao?
- Ha ha, thống khoái!
Vẻ mặt Lý Khiếu Không tươi cười.
- Người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, ta đây đi thẳng vào vấn đề!
Không biết Lâm huynh có thể gia nhập Lý gia ta làm khách khanh không?
Ồ, lúc nào mình trở nên đắc hàng như vậy rồi hả?
Lâm Lạc nao nao, nhưng lập tức nghĩ đến hiện tại tên tuổi Lãnh Diện Sát
Thần của hắn kỳ thật đã rất vang, nghiễm nhiên ở bên trong cảnh giới Sơ
Vị Thần là cấp bậc đại lão. Mặc dù Lý gia có Trung Nguyên Thần tọa trấn, nhưng số lượng này tuyệt đối sẽ không nhiều đi nơi nào, bởi vậy có thể
chiêu mộ đến một Sơ Vị Thần vô cùng có tiềm lực, lại cớ sao không làm?
Hắn mỉm cười nói:
- Đa tạ các vị tiền bối Lý gia hậu ái, bất quá tại hạ không thích ước thúc, ý tốt chỉ có thể tâm lĩnh!
Ngay cả Thượng Thiên Thần muốn thu đồ đệ hắn cũng cự tuyệt, huống chi chỉ là gia tộc Trung Nguyên Thần chiêu mộ.
Sắc mặt Lý Khiếu Không mạnh mẽ âm trầm xuống:
- Lâm huynh, ngươi hẳn là không biết uy danh Lý gia chúng ta? Đừng quên, ngươi là người Liệt Hỏa Thần Quốc!
Những lời này là ý uy hiếp mười phần rồi!
Cho dù Lâm Lạc có thể ly khai Minh Ngục chiến trường, hắn không phải còn muốn ở Liệt Hỏa Thần Quốc lăn lộn sao? Nếu chọc giận Trung Nguyên Thần đưa tới ngàn dặm đuổi giết, Lâm Lạc lại có thể trốn đi nơi nào? Cái này gọi là hòa thượng chạy được miếu chạy không được!
So sánh với Tư Mã Hạo Thông, lòng dạ Lý Khiếu Không này kém quá nhiều.
Cũng thế, nếu như hắn thật sự là người lòng dạ thâm trầm, mới vừa rồi
thời điểm nhìn đến Lâm Lạc cũng sẽ không mở miệng trào phúng.
- Ta còn thật không biết uy danh Lý gia!
Lâm Lạc nhún vai.
- Ngươi…
Lý Khiếu Không trừng mắt.
- Hảo hảo hảo, cũng dám cự tuyệt Lý gia ta chiêu mộ, ngươi thật đúng là không biết phân biệt!
- Khiếu Không huynh, vì sao nổi trận lôi đình như thế?
Đúng lúc này, Tư Mã Hạo Thông đi tới, vẻ mặt tươi cười, tựa hồ hồ đồ không có chú ý tới phát sinh ra chuyện gì.
- Tư Mã, ngươi muốn thay hắn ra mặt?
Lý Khiếu Không giống như Chó Điên, ánh mắt hung dữ nhìn về phía Tư Mã Hạo Thông.
Tư Mã Hạo Thông đem hai tay chắp sau lưng:
- Khiếu Không huynh, ngươi cũng không nên gặp người liền cắn, ta chỉ là
tùy tiện nhìn một cái, ngươi đã không vui nhìn thấy ta, ta đây đi không
được sao?
Lý Khiếu Không bị hắn ám phúng một câu, hết lần này tới lần khác lại
phát tác không được, nếu lại níu lấy đối phương mãnh liệt cắn mà nói,
chẳng phải là thực thành chó sao?
Ánh mắt của hắn đảo qua Lâm Lạc, trong ánh mắt sát ý ẩn động, nhưng ở
Minh Ngục chiến trường sát hại Thần linh bổn quốc chính là tối kỵ, cho
dù hắn lại hận Lâm Lạc cũng không có khả năng ở trước mặt mọi người ra
tay.
Nhìn xem bộ dáng âm độc kia, Lâm Lạc có loại cảm giác thập phần khó
hiểu. Bọn hắn tầm đó có thể nói là không cừu không oán, chỉ là bởi vì cự tuyệt hắn mời, trước hết là ngôn ngữ đe dọa, lại ôm hận tại tâm, người
nọ là cái độ lượng gì ah!
Sưu sưu sưu!
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua mấy bóng người, đã rơi vào bên trong
trận doanh Liệt Hỏa Thần Quốc, cầm đầu là một Trung Nguyên Thần, đầu đầy tóc trắng, dáng người khôi ngô, trên tay mang theo một thanh quải
trượng Tử Mộc, lại là một bà lão. Mũi ưng, hai mắt dài nhỏ, cho người
một loại cảm giác không dễ ở chung.
Ở sau lưng nàng là sáu Sơ Vị Thần, từ nhất trọng thiên đến tam trọng thiên không đều.
- Nguyên lai là Liễu gia Tử Mộc bà bà đến rồi!
Trong trận doanh Liệt Hỏa thần quốc truyền ra vài đạo thần thức Trung
Nguyên Thần chấn động, nhưng không ai tiến lên hàn huyên, không có tư
cách, tuy lão bà tử kia là Trung Nguyên Thần, nhưng chỉ là nhất trọng
thiên, ở trong mọi người kế cuối, trong thế giới dùng thực lực luận tôn
ti này, nào có người chạy đến nghênh đón.
Chủ động đánh một tiếng mời, cũng là xem phân lượng Liễu gia, tới trước
làm chủ, sau đến là khách, làm chủ nhân tự nhiên phải tiếp đãi thoáng
một phát. Như bọn người Lâm Lạc đều là Sơ Vị Thần, thì chỉ có Tư Mã Hạo
Thông cùng Lý Khiếu Không tới tiếp đãi, đúng là thể hiện ra một mặt sự
thật nhất của Thần giới.
Tử Mộc bà bà chống quải trượng, tóc trắng phất phới, ánh mắt ở trên
người mọi người đảo qua một vòng, bỗng nhiên ở trên người Sư Ánh Tuyết
ngừng lại, trong hai mắt dài nhỏ bùng ra hàn mang, sau đó chuyển qua
trên người Lâm Lạc.
Mấy người đồng hành cùng nàng cũng theo ánh mắt lão bà tử nhìn sang, đều ở cùng một thời gian lộ ra vẻ giận dữ.
BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Tử Mộc bà bà chống quải trượng đã đi tới, bước chân rất chậm, nhưng mỗi
một bước đều phảng phất đập vào trong lòng người, để cho người không tự
chủ được mà toàn thân khó chịu, có loại cảm giác muốn đem trái tim ọe đi ra.
- Gặp qua Tử Mộc bà bà!
Lý Khiếu Không vội vàng khom người hành lễ, thay đổi vẻ ngạo mạn vừa rồi.
Tử Mộc bà bà lại căn bản không để ý tới hắn, ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn vào trên người Lâm Lạc, thân thể cao lớn trực tiếp đi qua Lý Khiếu Không.
Nhưng mà lúc này Lý Khiếu Không lại căn bản không dám sinh khí, thực lực Liễu gia cũng không dưới Lý gia, mà hắn và Tử Mộc bà bà càng là kém một đại cảnh giới, nào có tư cách phàn nàn?
Lâm Lạc không khỏi cười nhạo, còn tưởng rằng thằng này có nhiều hung
hăng càn quấy, cuối cùng chỉ là một cái bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ
mạnh, có gan cùng lão thái bà kia cường hoành ah!
Chứng kiến biểu lộ xem thường của Lâm Lạc, Lý Khiếu Không không khỏi sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn cũng không biết Tử Mộc bà bà cùng Lâm Lạc quan
hệ như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn không dám phát tác, chỉ là
lấy ánh mắt hung hăng mà trừng Lâm Lạc.