- Ngươi như thế nào…
Lâm Lạc chỉ chỉ vết máu giữa hai châ nàng n.
- Ta như thế nào vẫn là hoàng hoa khuê nữ sao? Hừ, ngươi không phải nói
ta đã làm rồi, cái này tự nhiên là ta một lần nữa dài ra đấy, dùng để
thỏa mãn lòng hư vinh của ngươi đấy!
Đinh Đại Dung đem cái cổ trắng ngọc lệch lạc, cho sắc mặt lạnh lùng.
Kỳ thật, lúc này nàng có lẽ bị bệnh tâm thần, nổi giận đến muốn giết
người. Thế nhưng mà nàng lại như thế nào cũng thăng không dậy nổi cảm
giác như vậy, ngược lại có một loại tựu như nhận mệnh.
Nàng không muốn đi suy nghĩ nguyên nhân sâu xa bên trong, không ngoài là nàng đã sớm đối với Lâm Lạc động tâm, bây giờ là ỡm ờ, chỉ là xuất phát từ rụt rè còn muốn làm giá một chút, hoặc là còn có một khả năng càng
làm cho nàng không cách nào tiếp nhận, cái kia chính là nàng bị Lâm Lạc
khô mát rồi, cái này nếu là thật, nàng sẽ cảm thấy thẹn đến đem mình
đụng chết rồi.
Lâm Lạc cười hắc hắc, biết rõ nàng chỉ là oán khí mà thôi, liền tranh
thủ ôm nàng vào trong ngực, ở phương diện nữ nhân này, cho dù hắn trước
kia lại chất phác, hiện tại cũng luyện thành cao thủ rồi:
- Dunh nhi, đừng nóng giận, trước kia ta là có mắt không tròng, không có phát hiện Dung nhi nhà của ta tuyệt sắc vô song!
Trong nội tâm Đinh Đại Dung ngòn ngọt, nhưng muốn nói cứ như vậy tha thứ Lâm Lạc mạnh bạo làm nàng, không phải muốn cho Lâm Lạc xem nhẹ mình
sao, cho mình là loại ai cũng có thể làm chồng sao?
Tuy nàng dùng tư thái vũ mị bày ra, nhưng bản thân lại là xử nữ hàng thật giá thật!
Huống hồ, ngữ khí của Lâm Lạc như thế nào cũng có hương vị nghĩ một đằng nói một nẻo, tuy cái tâng bốc này nàng rất là thoải mái.
- Nam nhân đều là miệng lưỡi trơn tru, không có một cái có thể tin tưởng!
Đinh Đại Dung đối với Lâm Lạc liếc mắt, phong tình vô hạn.
Lâm Lạc không khỏi tim đập thình thịch, không thể không nói, Đinh Đại
Dung chẳng những là tiêu chuẩn phía trên mỹ nữ, hơn nữa vũ mị vô hạn, có thể làm cho nam nhân ngã vào ôn nhu sẽ bò không đi ra!
Trước kia hắn không muốn dính, là vì hắn không muốn lại vướn nợ tình,
nhưng bây giờ đã chọc rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể vỗ vỗ bờ mông bỏ
đi, coi sự tình gì cũng không có phát sinh sao?
Nếu Đinh Đại Dung không phải xử nữ mà nói, hắn còn có thể nghĩ đối
phương là hư không tịch mịch, mọi người giúp nhau an ủi thoáng một phát, dù sao đối phương cũng đã nhận được năng lượng rời rạc mà Lâm Lạc hấp
thu đến, kỳ thật cũng không thể tính toán thiệt thòi.
Nếu năng lực của Lâm Lạc bị người biết, dù là nữ Thần Vương cũng quấn lại, huống chi chỉ là một con dâu của Thượng Thiên thần.
Nhưng quan niệm trinh tiết này tùy từng người mà khác nhau, có chút nữ
nhân vì lợi ích có thể tùy tiện thoát quần cho bất luận nam nhân nào,
chỉ cần đối với mình có lợi liền nhếch bờ mông lên, nhưng có chút nữ
nhân lại tình nguyện nghèo khó, chán nản cũng không muốn bán đứng thân
thể của mình!
Huống hồ, Lâm Lạc là mạnh bạo, điểm ấy hắn là đuối lý trước!
Hiện tại nợ tình đã chọc rồi, Lâm Lạc cũng đã rất lưu manh mà thản nhiên tiếp nhận, bằng không thì có thể như thế nào?
Hai người nguyên bản trần truồng tương đối, lại chặt chẽ ôm lại với
nhau, đồ chơi của Lâm Lạc lập tức ngẩn cao đứng thẳng, lúc này cúi đầu,
muốn tái nhập cửa hoa.
Đinh Đại Dung vừa thẹn vừa vội, hỗn đản này sao vô lại như vậy, ngươi
lại nói vài lời ôn nhu, nàng cũng sẽ theo cái bậc thang này đi xuống
rồi, người là của ngươi rồi, nàng không có tìm cái chết không phải là
tỏ thái độ tốt nhất sao?
Nhưng nàng ở đâu địch nổi Lâm Lạc, đồ vật nóng bỏng kia đã cường hành
chen vào trong cơ thể nàng, để cho nàng có một loại cảm giác thân thể
muốn lập tức nổ tung, đã phong phú, lại vô cùng cảm thấy thẹn.
- Dung nhi bảo bối!
Lâm Lạc cũng không có vội vã động, cứ như vậy ôm nàng, nhận thức lấy cảm giác mỹ diệu khi hai người dung hợp cùng một chỗ.
- Ai là bảo bối của ngươi!
Đinh Đại Dung không muốn nhanh như vậy để cho Lâm Lạc hồ lộng qua, nàng
là ăn đủ bốn ngàn năm oán hận, ngày hôm qua lại bị... cơn tức này sao có thể nuốt xuống như thế!
Lâm Lạc có chút co thân thể lại, khoái cảm mãnh liệt tập kích qua, Đinh
Đại Dung không khỏi hừ một tiếng, thanh âm kiều mị tận xương:
- Dung nhi, Dung nhi, Dung nhi!
Thật là đồ vô lại ah!
Đinh Đại Dung xấu hổ như máu, nàng cũng vì người nam nhân này động
tâm, điểm ấy nàng không cách nào lừa gạt mình, tuy bị mạnh bạo, thế
nhưng mà nàng cũng chỉ có cảm thấy thẹn mà không có phẫn nộ, để cho nàng không thể không nhận rõ sự chống cự của mình lực là yếu ớt như vậy.
Ở bên trong từng tiếng Dung nhi khẽ gọi của Lâm Lạc, Đinh Đại Dung rốt cục cong miệng:
- Không phải ta cứ như vậy tha thứ cho ngươi, chỉ là ván đã đóng thuyền, ta…
Nàng còn muốn mạnh miệng, thế nhưng mà thân thể phản ứng lại vô cùng xác thực, hai chân đã sớm chặt chẽ quấn đến trên lưng Lâm Lạc, cặp mông màu mỡ mượt mà bởi vì động tác của Lâm Lạc ngừng lại mà chủ động tác hoan!
Phát hiện một màn này, nàng còn có mặt mũi ra vẻ rụt rè sao?
Lâm Lạc không khỏi cười ha ha, hôn hít lấy cặp môi đỏ mọng của nàng:
- Đừng thẹn thùng, ta thích ngươi như vậy!
- Thằng khốn!
Đinh Đại Dung cảm thấy thẹn đến nước mắt chảy xuống, nhưng bị Lâm Lạc
đem vệt nước mắt từng chút một hôn khô, nàng cũng cảm thấy Lâm Lạc nhu
tình, hơn nữa đang làm lấy nhiệt nóng, nàng lập tức động tình như lửa.
Dù sao một màn cảm thấy thẹn cũng bị Lâm Lạc thấy được, còn sợ cái gì?
Hai người lại lần nữa cao tấu xuân chi nhạc khúc, đắm chìm trong nam nữ chi nhạc.
Nguyên nhân Đinh Đại Dung vẫn còn là xử nữ vô cùng đơn giản, chính là nàng căn bản không có cùng nam nhân phát sinh qua quan hệ.
Cụ thể một chút, chính là nàng rất sớm đã bị Triệu Uyển Bạch chọn trúng, muốn làm con dâu Triệu gia, mà hôn ước đã định ra, nhi tử của Triệu
Uyển Bạch lại bởi vì cường hành trùng kích Trung Nguyên Thần thụ trọng
thương, cuối cùng bỏ mình!
Lâm Lạc ah một tiếng, một bên nghe một bên đùa bỡn bộ ngực đầy đặn
ngạo nghễ ưỡn lên của Đinh Đại Dung, rất nhanh để cho mỹ nữ xinh đẹp này lại phát xuân tình, tiến hành vòng thứ ba đại chiến.
Lại là nửa ngày sau, hai người mới lưu luyến không rời đứng dậy, tuy
quần áo của Đinh Đại Dung bị Lâm Lạc xé hư mất, nhưng với tư cách một mỹ nữ, trong không gian pháp khí trên người nàng chưa tối đa tuyệt đối là
quần áo.
- Ngươi cái vô lại này, đây chính là chiếc váy ta thích nhất!
Đinh Đại Dung nhìn xem vải rách đầy đất, không khỏi nhẹ phát hờn dỗi.
Lâm Lạc cười hắc hắc, ôm lấy thân thể nàng nói:
- Vậy sau này chú ý cởi nhanh lên, hoặc là dứt khoát đừng mặc!
- Ngươi…
Đinh Đại Dung không khỏi im lặng, tại sao có thể có nam nhân vô lại như
thế, nàng có phải là nhìn lầm rồi hay không! Nhưng sau khi nghĩ lại,
nàng nghiêm nét mặt nói:
- Ta muốn đột phá, phải lập tức bế quan!