Hoành Tảo Hoang Vũ

Nhưng Triệu Ngọc Phi lại tiến đến bên cạnh Lâm Lạc, thấp giọng nói:

- Ngươi nói tiểu nha đầu này hứa gã cho Tiêu Dương như thế nào?

Cái này... nàng thật đúng là dám nói a!

Xác thực, tiểu nha đầu toàn thân là bảo, càng có đại năng lực! Thế nhưng mà đầu tiên, công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) của tiểu ma đầu này
là không có mấy cái có thể làm được, tiếp theo, tiểu nha đầu muốn hoàn
toàn lớn lên còn cần mười vạn ức năm!

Mười vạn ức năm a, cũng không phải mười vạn năm, mười ức năm! Tuy Thần
linh thọ nguyên vô hạn, nhưng thời gian lâu như vậy lại có mấy người sẽ
đợi được?

Lâm Lạc lắc đầu thở dài, cái quang huy mẫu tính này cũng sáng quá mức đi.

Bất quá hắn cách Thượng Thiên Thần cũng càng ngày càng gần, sắp có năng
lực dùng thân thể xuyên việt hàng rào rồi, đến lúc đó có thể tự mình
tiến về hạ giới tìm kiếm nhi tử. Đương nhiên, tiến vào hạ giới thực lực
của hắn cũng chỉ có thể áp đến Tinh Đế đỉnh phong, hơn nữa thời gian ở
hạ giới không thể quá dài, nếu không thần tính sẽ bị Thiên Địa pháp tắc
xóa đi, vĩnh nhập phàm nhân!

Hắn cũng có bốn ngàn năm không có chứng kiến nhi tử rồi, biết rất rõ
dùng thiên phú của Lâm Tiêu Dương tất nhiên tu vi hát vang tiến mạnh,
tuyệt đối không có thể gặp được nguy hiểm gì, nhưng thân là cha mẹ há sẽ không hoài niệm.

Tiến vào Thượng Thiên Thần, chuyện thứ nhất hắn muốn làm là tìm nhi tử trở về!

- Đi thôi!

Mấy người tiếp tục đi tới, ở trong cung điện xuyên thẳng qua, cung điện
này bị Chủ Thần Khí hạ xuống cấm chế, tốc độ bọn hắn tiến lên trở nên
phi thường chậm, theo như Sư Ánh Tuyết nói, cung điện này chỉ có ba
tầng, mà kiện Chủ Thần Khí ngay ở tầng thứ ba ngủ say, cùng đợi người

hữu duyên đến thu nó.

Con nhện kia không chỉ một cái, kiện Chủ Thần Khí này thoạt nhìn rất có
ác tính, đem toàn bộ thi thể trong cung điện này hợp thành quái vật cổ
quái, mà cảnh giới cũng tăng lên tới trình độ Thượng Thiên Thần.

Đối mặt tồn tại như vậy, cho dù là bọn người Chúc Liệt Thiên Nộ cũng
tuyệt đối không dám liều mạng, chỉ có thể tận lực tránh đi, tin tưởng
những quái vật này đều lấy được khu vực hoạt động nhất định, sẽ không
quấn quít chặt lấy.

Nếu không, chỉ cần có một người tích cực dẫn đầu mang tất cả quái vật
đi, người đằng sau không phải có thể nghênh ngang mà vào sao?

Bọn hắn rất nhanh đi tới cuối cùng tầng thứ nhất này, phía trước là một
thềm đá thật dài, có thể đi thông tầng thứ hai. Nhưng muốn thông qua
cũng không đơn giản, bởi vì có hai Chân Long trấn thủ lấy.

Một Thanh Long, một Kim Long, đều là Thượng Thiên Thần nhị trọng thiên,
một trái một phải canh ở bậc thang, nhưng toàn thân vết thương chồng
chất, lân phiến cũng mất hơn phân nửa, Thanh Long thậm chí còn gãy một
cái sừng!

Những tổn thương này cũng không phải gần đây lưu lại, mà là có được lịch sử thật lâu, Lâm Lạc có thể từ trên vết thương cảm ứng được một cỗ uy
áp vượt qua cấp bậc Thượng Thiên Thần!

Thần Vương!

Hai Thần Long này có lẽ đều là năm đó bị Vạn Dương Thần Vương chém
giết, nhưng thi thể lại không có được mang đi, hiện tại bị Chủ Thần Khí
"phục sinh" biến thành lính trông coi đạo cửa khẩu thứ nhất.

- Xem ra, chỉ có thể vượt qua rồi!

Lâm Lạc không thể không đè xuống hùng tâm, tuy tu vi hắn lại tiến thêm
một bước, nhưng trước mặt là hai Thần Long, hơn nữa đều là Thượng Thiên
Thần nhị trọngthiên, hắn cho ăn bể bụng chỉ có thể cùng một đầu bất phân thắng bại.

Hắn hướng Triệu Ngọc Phi cùng Lăng Kinh Hồng gật gật đầu, hai nữ lập tức tiến nhập Dưỡng Tâm hũ, mà Đường Điềm cũng rất có tự mình hiểu lấy mà
đi vào theo, nàng cũng không có năng lực hư vô chi thân như Sư Ánh
Tuyết.

- Đại phôi đản, chúng ta so xem ai chạy đến tầng thứ hai trước!

Sư Ánh Tuyết vỗ tay nói.

- Không so!

- Người nhát gan!

Sư Ánh Tuyết hướng hắn giả làm cái mặt quỷ.

- Được, ta nhận thua còn không được sao?

Lâm Lạc lắc đầu, nói đến xông vào, tiểu nha đầu có được hư vô chi thân
là tương đương với ăn gian, ai cùng nàng so không phải tự đòi đau khổ
sao?

Thân hình hắn lóe lên, hướng về bậc thang phóng đi.


Hai Thần Long nguyên bản phủ phục chợp mắt lập tức có phản ứng, nhao nhao đánh ra một móng vuốt, hướng Lâm Lạc áp tới.

Bành!

Lâm Lạc hai đấm cố lấy nghênh hướng một trảo, nhưng lỗ đen còn không có
hấp thụ đến lực lượng đủ mức, lại há có thể đối kháng được một kích của
Thượng Thiên Thần nhị trọng thiên, hắn lập tức bị chấn lui về, mà lúc
này móng vuốt của Thần Long thứ hai cũng đập đi qua, bành thoáng một
phát, thoáng cái chấn Lâm Lạc bay ra vài chục trượng, đâm vào trên vách
tường sau lưng, sau đó hung hăng bắn trở về.

- Ha ha ha!

Sư Ánh Tuyết cười đến ôm bụng.

- Tiểu bảo bảo, ngã nguyên bảo, ngã được nhanh, lớn lên cao!

Nàng hát lên khúc nhạc thiếu nhi của mình.

Hai Thần Long oanh lui Lâm Lạc, lại lần nữa trở nên lười biếng, căn bản không có ý tứ truy kích, mà lại gục xuống chợp mắt.

Lâm Lạc thét dài một tiếng, thân thể đã cuốn quay về, hai đấm lại vung.

- Ngang…

Hai Thần Long đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, tuy chúng cũng đã
chết, thần hồn không còn nữa, nhưng Long tộc kiêu ngạo lại thâm nhập vào cốt tủy, nhân loại nhỏ bé này rõ ràng còn dám hướng Thần Long vĩ đại
khởi xướng khiêu khích?

Oanh! Oanh!

Hai Thần Long đồng thời làm hình dáng hô hấp, sau đó nhổ ra một đoàn bạch khí lạnh như băng, hướng về Lâm Lạc phun tới.

Thanh Long là Thủy thuộc tính, nhưng Kim Long hẳn là Kim thuộc tính,
nhưng hiện tại không hẹn mà cùng hộc ra Hàn Băng chi sương, chính là vì
lực lượng cùng pháp tắc nguyên bản của chúng đã sớm biến mất toàn bộ,
bây giờ đang lưu chuyển ở trong cơ thể chúng là lực lượng của Chủ Thần
Khí.

Lâm Lạc từ trong Hàn Băng chi sương vọt ra, trên người nhiều hơn một
tầng băng mỏng, sau đó nhanh chóng biến dày, trầm xuống, để cho hắn
giống như bị ném vào cự thạch, trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống.


Tạp, cắn cắn cắn!

Trên Hàn Băng hiện ra từng vết rách, mà lúc này móng vuốt của hai Thần Long đã đập đi qua, như núi áp đỉnh.

Loảng xoảng!

Lúc sắp xảy ra tai nạn, Lâm Lạc oanh phá Hàn Băng mà ra, bành bành
bành, hắn vung quyền như mưa đón đánh lấy công kích của hai Thần Long,
lực lượng dần dần đuổi theo, đánh cho có âm thanh có sắc lên.

Hai Thần Long đều gào thét không thôi, tôn nghiêm của Long tộc khiến
chúng nó dù là chỉ còn lại có thân thể cũng không cách nào dễ dàng tha
thứ một nhân loại khiêu khích.

Chỉ là tuy lực lượng của Lâm Lạc hơi kém, nhưng cùng chúng đạt đến đẳng cấp đồng nhất, muốn ở trong mấy chiêu ngắn ngủn đuổi giết Lâm Lạc vậy
căn bản là chuyện không thể nào.

Triền đấu mấy chiêu, thân hình Lâm Lạc tránh qua, hướng về lầu hai đánh tới.

Ngang…

Hai Thần Long ở sau lưng theo đuổi không bỏ.

- Tiểu nha đầu, đến so a!

Lâm Lạc cười to nói.

- Oa, đại phôi đản ngươi thật xấu!

Sư Ánh Tuyết vội vàng chạy theo.

Thân hình Lâm Lạc chớp động, hắn vốn là nắm giữ không gian pháp tắc, ở
trên lực lượng lại không kém hai Thần Long bao nhiêu, sau khi kéo ra
khoảng cách, căn bản không phải hai Thần Long có thể đuổi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận