Hoành Tảo Hoang Vũ

- Coi như thoả mãn a?

Lâm Lạc mỉm cười.

Tiểu tử này thật đáng giận!

Nếu biết rõ hắn có một khôi lỗi cường đại như vậy, bọn họ nào dám hướng Lâm Lạc nghiêm bức, cho dù Lâm Lạc đem cả Ngọc Long quặng mỏ đều chiếm
đoạt, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn!

Nhìn xem biểu lộ của những người này khó coi, Lâm Lạc chỉ là lạnh lùng nhổ ra một chữ:

- Giết!

Yêu Nguyệt khôi lỗi không có bất kỳ biểu lộ, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Lâm Lạc, một quyền oanh hướng Tả gia Lão tổ!

Giác Vi Cảnh suốt so với Niết Âm Cảnh cao hơn hai đại cảnh giới, Tả gia Lão
tổ nào có thể đỡ nổi một quyền này, trong nháy mắt đã bị oanh thành
huyết vũ đầy trời!

- Đừng có giết chúng ta!

- Dừng tay, chúng ta đầu hàng!

- Không nên trở thành công địch của Tam đại quốc!

Những Lão tổ này đều kêu lên, tràng diện Yêu Nguyệt khôi lỗi một quyền đánh bạo một Lão tổ, làm bọn họ đều giật mình.

Lâm Lạc lạnh lùng cười, thật sự có chút không hiểu lý luận của những người
này. Rõ ràng là bọn họ muốn giết người, sau đó đánh không lại sẽ đưa đến các loại "Đại đạo lý" uy hiếp. Tỷ như cái gì công địch Tam đại quốc,
chẳng lẽ hắn giết hết bọn họ, Tam đại quốc thực có can đảm khai chiến?


Trong lòng mỗi người đều có giới hạn, ở trước khi không có vượt qua, tất cả
đều dễ nói! Nếu như Lâm Lạc vô duyên vô cớ giết những Lão tổ này, nói
không chừng thực sự gia tộc sẽ phản kháng, cho dù không dám cùng Lâm Lạc chính diện là địch, cũng sẽ triển khai ám sát, ra tay đối với Liên
thành, Bạch Dương trấn Lâm gia!

Nhưng hiện tại Lâm Lạc là chiếm chữ lí!

Chớ xem thường một chữ lí này, hai nước khai chiến đều phải đưa ra lý do,
không phải là chiếm đại nghĩa sao? Hữu lý được thiên hạ, tuy cái này ở
trong thế giới thực lực vi tôn có chút khoa trương, nhưng ít ra vẫn là
nói rõ một việc thực.

Trong lòng Lâm Lạc có giới hạn của hắn, mà đối với người muốn giết hắn, này không có gì để nói, chỉ có một chữ… giết!

Không có được Lâm Lạc ra chỉ lệnh tiếp sau, Yêu Nguyệt khôi lỗi giết chóc
liên tục, mỗi một kích chém ra cũng vô tình mang đi một tánh mạng! Niết
Âm Đại Viên Mãn Cảnh cường giả ở Hạ Nguyên quốc đây chính là tồn tại cấp bậc Lão tổ, từng cái đều là nội tình của gia tộc, nhưng ở nơi này lại
ngay cả heo chó cũng không bằng, bị cắt đi tánh mạng, ngay cả toàn thây
cũng không có thể lưu lại!

Không có một người nào, không có một Lão tổ nào chạy thoát!

Yêu Nguyệt khôi lỗi thật là Giác Vi Cảnh siêu cấp tồn tại, Niết Âm Cảnh ở
trước mặt nó ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, trốn không thể trốn,
ngăn cản không thể ngăn cản, chỉ có thể đợi chết!

Từng đoàn từng
đoàn huyết hoa nổ bung, mười sáu Lão tổ tất cả đều hóa thành huyết vũ,
mấy trăm năm khổ tu thành hoa trong kiếng, trăng trong nước!

Những tiểu bối Tam đại quốc kia đều là hai đùi run rẩy, cả đám bọn họ đều là
tuổi thanh xuân, tiền đồ vô lượng, nếu ở chỗ này hóa thành một đống Khô
Cốt mà nói, chẳng phải là quá oan sao.

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng nói:

- Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi!

Lời vừa nói ra, mọi người đều là trong nội tâm buông lỏng, thật đúng là sợ
Lâm Lạc bất chấp tất cả đại khai sát giới! Phải biết rằng hắn có một
khôi lỗi ít nhất là Minh Dương Cảnh, những người bọn họ cho dù toàn bộ
chết ở chỗ này, nói không chừng gia tộc của mình sẽ làm như không biết,
không có ai dám đứng ra báo thù.

Hơn nữa, nếu là mình chết rồi,
vậy cho dù báo thù lại có làm được cái gì, lại không có thể làm cho mình sống lại! Còn sống, mới là trọng yếu nhất!

Lâm Lạc quét thoáng
mọi người, mỗi người bị ánh mắt của hắn đảo qua, trong nội tâm đều là lo sợ bất an, mồ hôi lạnh ứa ra. Khá tốt, mục quang của Lâm Lạc cũng không có ở trên người ai dừng lại thoáng một cái nói:

- Ngọc Long quặng mỏ này từ hôm nay trở đi thuộc về Đại Thông quốc ta, các ngươi không có ý kiến chứ?

Dám có ý kiến sao?


Tất cả mọi người vội vàng lắc đầu.

Lâm Lạc cười cười lại nói:

- Rất tốt, ta hi vọng trưởng bối gia tộc của các ngươi cũng sẽ có ý nghĩ
như vậy, sau khi các ngươi trở về nhất định phải thuyết phục trưởng bối
gia tộc, nếu còn có người không phục nhảy ra náo, ta không ngại đi gia
tộc các ngươi một chuyến!

Mọi người vội vàng lại gật đầu cuống
quít, nói giỡn sao, nếu cái sát tinh này đi gia tộc của mình mà nói, đây chính là muốn máu chảy thành sông!

- Các ngươi có thể đi!

Lâm Lạc phất phất tay, một đời tuổi trẻ Tam đại quốc này đều là sắc mặt
trắng bệch quay đầu bước đi. Cái gì ý niệm báo thù rửa hận, cho dù có
cũng chỉ có thể thật sâu dằn xuống đáy lòng!

Bọn họ một ngày
không thể đạt tới Minh Dương Cảnh, thì một ngày cũng đừng suy nghĩ có ý
niệm báo thù trong đầu, bởi vì bọn họ đều là người có gia tộc! Gia tộc
là hậu trường của bọn họ, đồng dạng cũng là gánh nặng của bọn họ, làm
bất cứ chuyện gì cũng không thể cân nhắc mình mình!

Lâm Lạc thả
bọn họ rời đi, một là bởi vì bọn hắn không có uy hiếp gì, thứ hai cũng
có thể làm "nhân chứng", liệu bọn họ trở về cũng dám bóp méo sự thật hay không, thì Lâm Lạc lại không quá quan tâm.

Hắn cũng không phải
sát thần, phải nhìn thấy máu chảy thành sông mới vui vẻ, có thể "hòa
bình" giải quyết sự cố mà nói, hắn vẫn là cam tâm tình nguyện như thế.

Rất nhanh, Mọi người Tam đại quốc thối lui ra khỏi trấn nhỏ, chỉ còn lại có tứ đại gia tộc của Đại Thông quốc.

Ánh mắt của Lâm Lạc lạnh như băng nhìn về phía mấy người Mộ Dung Cương, Tôn Chấn Hùng, làm cho bọn họ đều là toàn thân phát lạnh, mồ hôi lạnh ứa
ra.

Sớm biết Lâm Lạc có Yêu Nguyệt khôi lỗi như vậy mà nói, bọn
họ tuyệt sẽ không làm lựa chọn như vậy, lúc này đều là hối hận muốn chết !


- Lâm Lạc, ta có lời nói cùng ngươi!

Lâm Viễn Quang hướng Lâm Lạc vẫy vẫy tay.

Lâm Lạc gật gật đầu, hai người đi đến một bên.

- Ta hi vọng ngươi có thể buông tha người Ngô, Tôn, Mộ Dung tam gia!

Lâm Viễn Quang dùng ngữ khí thương lượng nói ra. Hiện tại Lâm Lạc chỉ là
chiến lực bản thân có thể hơn cấp bậc Lão tổ, huống chi khôi lỗi kia
càng cường đại hơn.

Hắn vội vàng giải thích nói:

- Tuy lão phu cũng rất khinh thường hành vi của bọn hắn, nhưng trước dù sao đối
mặt là mười sáu Lão tổ, không thể trông cậy vào mỗi người đều có thể vì
người khác liều mạng chiến một trận!

Lâm Lạc gật đầu, nếu đổi lại là Mộ Dung gia hoặc là Tôn gia, Ngô gia gặp được cường địch không thể
chiến thắng, hắn khẳng định cũng sẽ không động thân mà ra.

Lâm Viễn Quang lại nói:

- Đại Thông quốc chúng ta đã chết bốn vị Lão tổ, tuy ngươi hiện tại chiến lực kinh thiên, nhưng dù sao chỉ có một người! Giết bọn họ chỉ biết suy yếu lực lượng Đại Thông quốc chúng ta, chỉ cần bọn họ có thể hướng ta
Lâm gia thần phục, vậy sẽ là một kết quả tốt hơn!

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng nói:

- Chuyện này Nhị trưởng lão an bài! Bất quá, Thiên tinh thạch nơi này ta muốn một nửa, còn có Mộ Dung Khải phải chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận