Hoành Tảo Hoang Vũ

Nàng rất không có lương tâm nở nụ cười, nhưng lập tức lại an ủi:

- Bất quá linh căn tốt xấu đối với võ giả mà nói tuy trọng yếu, nhưng mà trọng yếu hơn là cơ duyên! Thật giống như ngươi tên tiểu tử thúi này, cư nhiên còn có không gian pháp khí! Mà Tề Thiên, cũng là loại có cơ duyên nghịch thiên, nhận được thượng thiên chiếu cố, cho dù ngu xuẩn như heo cũng có thể tiến cảnh như bay!

Lâm Lạc không khỏi sắc mặt tối sầm, lão tỷ này thật đúng là không biết an ủi người, nói đi nói lại cuối cùng so sánh hắn như heo.

Cái thông đạo này không dài, chừng bốn năm trượng sâu, hai người rất nhanh tựu đi xuống dưới, hiện ra một thạch thất chỉ vẹn vẹn có hơn một trượng vuông.

Thạch thất rất vắng vẻ, ở địa phương giữa nhất bày đặt một bồ đoàn, sau đó chính là một mảnh không không đãng đãng, không có những vật khác nữa!

Lâm Nguyệt Lộ không khỏi thất vọng, nhìn về phía Ngân Mang nói ra:

- Tiểu Bạch Bạch, ngươi không phải Tầm Bảo Thử ư, làm sao tìm được địa phương như vậy, không phải là chỗ người ta bế quan tu luyện sao?

Ngân Mang xèo xèo một hồi gọi bậy, vội vàng từ trên vai Lâm Lạc nhảy xuống, dùng miệng cắn bồ đoàn kéo ra cự ly một thước, phía dưới lập tức xuất hiện một hốc tối, hiện ra một châu cầu màu đỏ sậm.

- Đây là vật gì?

Lâm Nguyệt Lộ đi qua đem châu cầu này cầm lên. Nhưng châu cầu vừa vào trong tay của nàng lập tức đại phóng ánh sáng, trở nên rực hồng vô cùng, mà còn trở nên nóng hổi, thiếu chút nữa làm cho hai tay nàng buông lỏng ném hạt châu này ra ngoài.

- Đây là Thông Linh Thạch, có thể cho võ giả cùng thiên địa tự nhiên câu thông, trợ giúp võ giả lĩnh ngộ cảnh giới rất cao, võ giả cảnh giới càng cao lại càng coi là trân bảo!

Một thanh âm lạ lẫm đột nhiên vang lên, có ba người cũng đi vào trong thạch thất, đều đem ánh mắt lửa nóng nhìn châu cầu trong tay Lâm Nguyệt Lộ, tràn đầy vẻ ngấp nghé.

Ba người kia nhìn về phía trên tuổi không đồng nhất, nhưng trẻ tuổi nhất cũng có hơn ba mươi tuổi, lớn nhất thì bốn mươi, đều là nam tử.

- Các ngươi là ai?

Lâm Nguyệt Lộ vô ý thức đem Thông Linh Thạch giấu đến sau lưng.

- Sách, Lâm sư muội ngay cả sư huynh đệ trong Tông cũng không nhận ra sao?

Một trung niên nam nhân chừng ba mươi tuổi thì cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Cư nhiên không nhận biết, vậy thì càng tốt hơn, cũng miễn cho chúng ta không có ý tứ ra tay, đem Thông Linh Thạch cùng đệ đệ của ngươi lưu lại, ngươi có thể ly khai! Yên tâm, tất cả mọi người là Bách Phong Tông, chúng ta sẽ không giết người, chính là muốn giáo huấn hắn mà thôi!

Bách Phong Tông chỉ là người chủ tông cộng lại đã vượt qua hai vạn, Lâm Nguyệt Lộ đâu có thể nào nhận ra mọi người trong tông. Nhưng từ khẩu khí của đối phương mà nói, đúng là cùng Lâm Lạc có cừu oán, nàng lập tức hừ một tiếng nói:

- Đệ đệ của ta ở đâu đắc tội qua các ngươi?

- Không phải chúng ta, mà là Phi Minh lão đệ!

Trung niên nam tử khác đồng dạng chừng ba mươi tuổi chỉ chỉ một người cuối cùng nói:

- Giới thiệu thoáng cái, vị này chính là Cốc Phi Minh Cốc lão đệ, tên của hắn các ngươi khả năng chưa từng nghe qua, nhưng đại danh đệ đệ của hắn Cốc Phi Dương sư thúc sẽ nghe qua a! Ba mươi bảy tuổi đã đạt đến Niết Âm Đại Viên Mãn Cảnh, ngay cả Tề Thiên cũng chính miệng tán dương qua, nói là thiên tài kiệt xuất nhất của một đời tuổi trẻ trong Thiên Minh!

Ở Bách Phong Tông, võ giả đạt tới Tiên Thiên Cảnh trở lên chỗ nào cũng có, bởi vậy mọi người đối với định nghĩa "tuổi trẻ" cũng khuếch trương lớn hơn rất nhiều, xem tu vi đạt tới Niết Âm Cảnh nhưng tuổi không có hơn trăm, cũng có thể tính là người tuổi trẻ.

- Lâm Lạc, ngươi còn nhớ rõ ta chứ?

Cốc Phi Minh hung dữ nhìn xem Lâm Lạc, hắn lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ở thời điểm sơn môn tổng tuyển cử lọt vào Lâm Lạc "trêu", hắn đối với Lâm Lạc hận lên .

Hắn ở trong doanh địa ngẫu nhiên nhìn thấy Lâm Lạc, lúc này ác theo tâm lên, kéo hai hồ bằng cẩu hữu bình thường pha trộn, đi theo sau lưng tỷ đệ Lâm Lạc, muốn ngầm hạ sát thủ, ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý liệu!

Lâm Lạc chớp mắt, tất cả đều là vẻ mờ mịt:

- Ngươi là a miêu a cẩu gì?

Cốc Phi Minh lập tức tức giận đến phóng hỏa, đối phương hoàn toàn không đếm xỉa thái độ của hắn, đối với hắn mà nói quả thực so với chỉ vào mũi của hắn thoá mạ còn muốn cho hắn không thể tiếp nhận hơn! Nhưng sự thật chính là như thế, dùng thực lực Tiên Thiên Cảnh của hắn, căn bản không có tư cách được Lâm Lạc để ở trong lòng, song phương căn bản không phải cùng một tầng thứ!

- Lâm sư muội, đem Thông Linh Thạch giao ra đây, miễn cho chúng ta ra tay, bằng không sẽ khó tránh khỏi nếm chút khổ sở !

Một người trung niên nam nhân hiện ra biểu lộ không kiên nhẫn.

Thông Linh Thạch là bảo vật cực kỳ trân quý, cho dù chính bọn nó không cần, mang về hiến cho Thiên Minh, địa vị của bọn hắn nhất định có thể được đến tăng lên thật to!

Lâm Nguyệt Lộ nhanh chóng chuyển qua ý niệm trong đầu, quay đầu hướng Lâm Lạc thấp giọng nói:

- Để cho ta cuốn lấy ba người kia, ngươi mau chóng chạy về doanh địa!

Lâm Lạc mỉm cười lắc đầu nói:

- Tỷ, chỉ có ba thằng hề nhảy nhót, tùy tiện một chưởng có thể trấn áp, làm gì để bọn họ vào mắt!

- Khẩu khí thật lớn!

Hai người đối phương kia cư nhiên gọi Lâm Nguyệt Lộ là sư muội, vậy thì tu vi cùng là Thanh Huyền Cảnh, thấy Lâm Lạc chỉ là tiểu tử "Tiên Thiên Cảnh" cũng dám không đếm xỉa bọn họ như thế, đều là trong nội tâm phát lên lửa giận.

Hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.

- Thông Linh Thạch quá mức trân quý, vì tránh cho phiền toái, giết bọn họ!

Cốc Phi Minh lập tức mừng rỡ, lúc trước hắn dốc hết sức giựt giây hai người này hạ sát thủ, nhưng hai người này lại dùng đồng tông thoái thác, còn không phải ngại hắn cho chỗ tốt chưa đủ! Hiện tại trọng bảo động nhân tâm, không cần hắn mở miệng hai người này liền chủ động muốn xuất thủ!

Sắc mặt Lâm Nguyệt Lộ lập tức trắng bệch, trong thạch thất này địa hình hẹp hòi, lại không có những đường ra khác, chỉ cần đối phương lấp kín thông lộ, chính là xu thế bắt ba ba trong hũ! Nàng mặc dù là Thanh Huyền Cảnh, nhưng hai người kia thực lực không dưới nàng, thật sự là kết cục có thể lo!

- Đáng tiếc Lâm sư muội xinh đẹp, không thể nhấm nháp thoáng cái!

Hai người kia nếu như đã động sát niệm, trong lúc nói chuyện đều không có cố kỵ, nhìn Lâm Nguyệt Lộ nói lời hạ lưu.

- Muốn chết!

Mục quang Lâm Lạc phát lạnh, đưa tay hướng ba người kia đánh ra, lực lượng Niết Âm Cảnh tràn trề rung động, ở trong thạch thất lay động như dòng thác.

- Niết Âm Cảnh!

Cốc Phi Minh chỉ là sắc mặt trắng bệch, còn không cách nào lý giải cổ lực lượng này đến tột cùng cường đại đến cỡ nào, nhưng hai gia hỏa Thanh Huyền Cảnh kia thì đồng thời trên mặt biến sắc, cổ lực lượng này mênh mông cuồn cuộn vượt xa cực hạn của bọn hắn, đây chỉ có ở trên người Niết Âm Cảnh cao thủ mới có thể xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui