Hoành Tảo Hoang Vũ


Thông Minh thất trọng thiên!

- Lâm huynh!

Người nọ cũng thấy được Lâm Lạc, lập tức chắp tay, vẻ mặt dáng tươi cười nói:

- Tại hạ Dịch Túc Đạo, mạo muội đến đây, xin Lâm huynh chớ trách!

Tuy đối phương nhìn như tuổi còn trẻ, nhưng ít ra cũng là lão gia hỏa sống hai ba trăm năm! Một người niên kỷ so với gia gia mình còn lớn hơn cùng mình xưng huynh gọi đệ, cái này thật đúng là làm Lâm Lạc có chút không quen, nhưng dù sao đây là thế giới thực lực vi tôn, hai người cảnh giới tương đồng, Dịch Túc Đạo làm sao dám tự cho mình là tiền bối?

- Dịch huynh!

Lâm Lạc cũng chắp tay, hắn không thích sinh sự, nếu đối phương khách khí, hắn cũng không làm ra vẻ.

- Có chuyện gì sao?

Dịch Túc Đạo trái phải nhìn xem một chút:

- Có thể vào nhà nói chuyện không?


Lâm Lạc không biết trong hồ lô đối phương bán thuốc gì, gật đầu đẩy cửa ra mời Dịch Túc Đạo đi vào.

- Lâm huynh, ta cùng với mấy đồng bạn ở mấy tháng trước trong Thiên Lạc sơn mạch lịch lãm, đã từng phát hiện một sơn động, bên trong có bảo vật, đáng tiếc có một mãnh thú tọa trấn, chúng ta chỉ có thể lực bất tòng tâm, vô công trở về! Lâm huynh tu luyện ra linh vực, chiến lực vô song, nên ta đặc biệt tới mời Lâm huynh trợ lực, đến lúc đó chia đều bảo vật, như thế nào?

Dịch Túc Đạo vừa lên liền đi thẳng vào vấn đề, không chút nào dài dòng.

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?

Lâm Lạc không khỏi cười nói:

- Nếu đã đánh không lại, các ngươi đại khả có thể đi mời trưởng bối gia tộc xuất thủ, làm sao lại đi tìm ta?

- Lâm huynh có điều chẳng biết!

Dịch Túc Đạo lắc đầu.

- Thỉnh trưởng bối gia tộc cố nhiên có thể giải quyết vấn đề, nhưng ta ở trong gia tộc địa vị không cao, nhiều lắm là được vài câu khen ngợi, bảo vật cũng cùng ta vô duyên!

Cái này xác thực có vài phần đạo lý, dù sao ở Tứ Phong cốc chỉ có thể thuộc về một đời trẻ trẻ, cách chấp chưởng gia tộc còn có một khoảng cách rất dài.

Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói:

- Đến tột cùng là bảo vật gì?

Dịch Túc Đạo giống như biết rõ Lâm Lạc sẽ hỏi, lúc này lấy ra một chút đá vụn màu xanh biếc, hiện lên trạng thái hơi mờ, bên trong lại có nước gợn bắt đầu khởi động! Mà khối đá vụn hiển nhiên là gần đây mới từ trên hòn đá nào đó đánh xuống, vết cắt vô cùng mới.

- Tuy mấy người chúng ta không địch lại con mãnh thú kia, nhưng cũng nhân cơ hội đánh xuống một mảnh vỡ, Lâm huynh, hãy nhìn xem?

Dịch Túc Đạo rất sảng khoái đem lục thạch đưa cho Lâm Lạc.

Trong khối lục thạch này có chứa cường đại Thủy tinh hoa, tuy không thể so với lam hỏa khủng bố như vậy, nhưng đối với Lâm Lạc mà nói đúng là kỳ trân!

Lâm Lạc mỉm cười, đem lục thạch ném trở về nói:

- Nói xem, hung thú kia là trình tự thực lực gì?

- Khuy Linh cảnh, nhưng sẽ không vượt qua nhị trọng thiên, nếu không mấy người chúng ta cho dù có Cấm Khí phòng ngự cũng rất khó chạy trốn!


Dịch Túc Đạo mặt mũi tràn đầy nghĩ mà sợ, nhưng lập tức lại nở nụ cười.

- Lâm huynh có được Linh vực, chiến lực vô song, chúng ta sẽ kéo ra không gian cho ngươi, để cho Lâm huynh một kích đắc thủ!

Trên lý luận hoàn toàn khả thi, hung thú lại không biết Lâm Lạc có được lĩnh vực, chỉ cần bị hắn cận thân, đừng nói Khuy Linh cảnh, không thấy hung thú Thiên Hợp cảnh cũng bị Lâm Lạc giết chết một đầu sao?

Bất quá, cái gọi là vô sự ân cần, không gian tức đạo! Thực sự có chuyện tình trùng hợp như vậy sao, hắn đang cần Ngũ hành tinh hoa nâng cao tu vi, cái này buồn ngủ mà gặp chiếu manh rồi?

Nhưng nên có tâm phòng bị người a!

Đây chính là võ đạo thế gia tàn khốc, trong Tứ Phong Cốc không người nào dám ra tay, nhưng Thiên Lạc sơn mạch? Coi như là loại nhân vật như Tô Mị, Dịch Hưng Ba ở bên trong chết rồi, ai có thể tra ra đến tột cùng là nhân loại hay là hung thú hạ thủ?

Nếu thay đổi ở lúc trước luyện hóa Thần huyết, Lâm Lạc nói không chừng sẽ bỏ qua, không đi phạm hiểm, dù sao hắn còn có Hỏa Diễm cự nhân có thể vơ vét. Nhưng hiện tại hắn lại thực lực tăng vọt, chỉ là lực phòng ngự thân thể thì đến được trình độ Khuy Linh cảnh, lại phối hợp Tử Đỉnh, chỉ sợ Địa Nguyên cảnh cao thủ cũng rất khó làm bị thương hắn!

Hơn nữa còn có ba giọt Tử Huyết bảo vệ tánh mạng, Lâm Lạc có thể nói là dũng khí đại phát!

Hỏa Diễm cự nhân đối với Lâm Lạc cũng có cảnh giác mãnh liệt, chí ít ở trong ngắn hạn rất khó lại khích được hắn bão nổi, cùng với không công lãng phí thời gian, chẳng thà đi ra ngoài xông xáo một lần!

Lâm Lạc suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định theo nhóm người Dịch Túc Đạo:

- Dịch huynh lúc nào có thể xuất phát?

- Ha ha, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ kém Lâm huynh gật đầu! Nếu như Lâm huynh nguyện ý, lập tức có thể xuất phát!

Dịch Túc Đạo cười nói.


Bất quá, mặc dù nói là lập tức có thể xuất phát, nhưng trên thực tế ra vào Tứ Phong Cốc có hạn định nghiêm khắc, đoàn người Lâm Lạc tới chỗ Trưởng lão trong cốc tiến hành báo cáo, đạt được phê chuẩn mới có thể đi ra.

Này vừa đến vừa đi chính là hai ngày thời gian, cho đến khi ngày thứ ba bọn họ mới có thể rời khỏi Tứ Phong Cốc.

Không tính Lâm Lạc mà nói bọn họ Dịch Túc Đạo ccó tất cả năm người, tu vi đều là Thông Minh cảnh, cao nhất đạt đến Thông Minh bát trọng thiên, thấp nhất là Thông Minh tam trọng thiên, bốn nam một nữ, tuy nhìn về phía trên tuổi đều chẳng qua bốn mươi, nhưng ai biết bọn họ đến tột cùng có bao lớn.

Nhất là nữ tử tên gọi Dịch Thủy Liên kia, luôn đối với Lâm Lạc chuẩn bị tư thế dung nhan, tựa hồ chỉ cần Lâm Lạc gật đầu, nàng sẽ nguyện ý nằm ở trên giường Lâm Lạc phóng đãng còn không được.

Bất quá, nữ nhân này xác thực cũng có chút tư bản, thân thể có lồi có lõm, song phong trêu người như chen vào vân tiêu, đặc biệt thời điểm đi đường thân hình như rắn nước uốn éo, đúng là một cái lẳng lơ.

Thiên Lạc sơn mạch ở bên ngoài ức vạn dặm, bọn họ tự nhiên không có khả năng đi bộ chạy tới. Tuy cước trình của bọn hắn so với xe ngựa bình thường còn nhanh hơn, nhưng mau nữa cũng phải mười ngày nửa tháng thời gian, đến đến đi đi, thời gian tu luyện tháng này trong Viêm Diễm Tháp sẽ lãng phí!

Bọn họ sử dụng Truyền Tống Trận, đi thẳng tới khu vực bên ngoài Thiên Lạc sơn mạch, trong nháy mắt chính là bay qua hàng tỉ sơn thủy, rất là thuận tiện!

Bởi vì một nhóm bọn họ đều có đánh dấu rõ ràng, Lâm Lạc cũng không sợ trên đường gặp được nguy hiểm gì, nhưng ở trong Thiên Lạc sơn mạch thì không thể cam đoan ! Hơn nữa trước đó vài ngày vừa mới bộc phát qua Thú triều, cho dù gặp được nhân họa cũng có thể giá họa cho hung thú.

Tuy năm người kia đều biểu hiện ra thành ý lớn lao, nhưng ai sẽ đem ác ý ghi ở trên mặt, nhiều cẩn thận một chút luôn sẽ không sai.

Sáu người ở trong Thiên Lạc sơn mạch xuyên toa, nơi này cũng không phải là khu vực Hoàng gia săn bắn trường, mà là rời đi chí ít hai vạn dặm lộ trình! Nhưng Thiên Lạc sơn mạch là phân cách cả Ngân Nguyệt đại lục, bên trong hai vạn đối với cả sơn mạch mà nói chính là một đoạn ngắn ngủn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận