- Lâm Lạc? Là Lâm Lạc…
Một đội hắc y đại hán tuần tra ngoài
cốc phát hiện ra Lâm Lạc, lập tức phát ra kinh hô, có người đã phản hồi
trong cốc thông bẩm.
Lâm Lạc không khỏi kỳ quái là có chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào sau khi Dịch Vọng Hoài trở về lại quay ngược cắn hắn một ngụm?
Chốc lát sau bát đại trưởng lão trong cốc đều xuất hiện, một gã trưởng lão Dịch gia dẫn đầu làm khó dễ quát lên:
- Lâm Lạc, ngươi lòng muông dạ thú, muốn độc chiếm bảo vật, hại chết tám gã tộc nhân của Dịch gia ta, còn không chịu chết.
Hắn tựa hồ tức giận ngập trời, trực tiếp đánh tới một chưởng về phía đỉnh đầu Lâm Lạc.
Này sát nhân diệt khẩu không đối chứng, tự nhiên không có khả năng có người biết sự thực như thế nào.
- Dịch Khang Thành, ngươi lá gan cũng quá lớn, dám hạ sát thủ đối với người Tô gia ta.
Một gã trưởng lão của Tô gia cũng lao ra cản lại đối phương.
- Tiểu tử này lúc nào thành người Tô gia ngươi?
Dịch Khang Hành bị ép thu tay lại, trong ánh mắt hàn quang chớp động.
- Hừ, hắn là vị hôn phu tương lai của Mị nhi, tự nhiên là người Tô gia ta.
Tô gia trưởng lão hai tay như tiễn, sắc mặt đầy sương lạnh.
- Chê cười, nếu còn không có kết hôn, lời ấy còn quá sớm. Tiểu tử này
giết người Dịch gia ta, cho dù dựa theo quy củ trong cốc cũng là lập
trảm vô xá.
Dịch Khang Hành lạnh lùng nói.
- Các vị trưởng lão, ta lúc nào thừa nhận qua mưu hại mấy tộc nhân Dịch gia, các ngươi
ngay cả nhân chứng, vật chứng cũng không có lấy ra đã muốn định tội ta
sao?
Lâm Lạc đồng dạng ánh mắt phát lạnh, hắn ghét nhất là bị người oan uổng.
- Hừ, lão phu nói sao là vậy, ngươi không phục sao?
Dịch Khang Hành đang nói trong tức giận.
- Ha ha…
Lâm Lạc cười nhạt, chỉ hướng Dịch gia trưởng lão lớn tiếng quát.
- Ta còn nói ngươi lão gia hỏa này già mà không kính, đến kỷ viện mua dâm, ngươi nhận hay không nhận?
Dịch Khang Hành thoáng cái mặt đen lên, mà bảy trưởng lão còn lại cũng hơi lộ ra vẻ châm biếm.
Nguyên lai lúc Dịch Khang Hành tuổi còn trẻ xác thực hoang đường qua một đoạn
năm tháng, lưu luyến thanh lâu, ngay cả tu luyện cũng hạ xuống. Dịch gia vì để cho tộc nhân thiên phú cực tốt này đi lên chính đạo, liền chặt
đứt nguồn cung ứng kinh tế của hắn, mà hắn cũng không chút nào giác ngộ. Cho đến khi cạn túi, phải ở trong thanh lâu giặt quần áo và đồ dùng
hàng ngày nữa tháng trừ nợ.
Từ đó về sau Dịch Khang Hành hoàn
toàn tỉnh ngộ, nhất tâm tu luyện rời xa sắc giới, rốt cục đạt được Thiên Hợp cảnh, có thể quan sát chúng sinh, nhưng mà ngày tháng ở thanh lâu
giặt quần áo với hắn là vô cùng nhục nhã, hận nhất bị người đề cập.
Tuy rằng Lâm Lạc không có chỉ rõ việc này, nhưng thanh lâu là cấm kỵ của
hắn, nhất thời xúc động nghịch lân, cho rằng Lâm Lạc là cố ý như vậy,
làm sao không tức giận đến sôi lên.
- Hảo ngươi một tiểu tử lẻo mép, hôm nay lão phu thề phải giết ngươi.
Dịch Khang Hành hét giận dữ một tiếng, thanh âm cuồn cuộn như sấm, mọi người Địa Nguyên cảnh cũng bị chấn cả người huyết quản bạo liệt.
Lâm Lạc đã tế ra Tử Đỉnh, tử vân lưu chuyển đem âm ba công kích hoàn toàn ngăn trở.
- Được rồi, Dịch Khang Hành, chớ có cố tình gây sự.
Tô gia trưởng lão lấy chỉ thay kiếm, ở dưới chân Dịch Khang Hành cắt một vạch sâu:
- Nếu vượt qua là cùng Tô gia ta tuyên chiến.
Dịch Khang Hành đảo mắt vài cái, cuối cùng không có xuất thủ, chỉ là nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc nảy sinh ác độc, đã lâu mới nói:
- Người Dịch gia bị giết chính là sự thực, này án theo quy củ trong cốc, tám vị trưởng lão cộng thẩm.
- Đi gọi Dịch Vọng Hoài.
- Vâng.
Một gã hắc y đại hán lập tức quay đầu đi, không bao lâu, Dịch Vọng Hoài
liền vội vã tới, mà lúc này không ít người trong cốc bị Dịch Khang Hành
hét giận dữ khiếp sợ, chỉ là kính nể bát đại trưởng lão, cũng không dám
tới gần quá mức.
- Vọng Hoài, đem chuyện tình ngươi phát hiện hướng mấy vị trưởng lão khác nói lại lần nữa xem.
Dịch Khang Hành tay khoanh trước ngực lạnh lùng nói.
- Vọng Hoài tuân mệnh.
Dịch Vọng Hoài quét mắt nhìn Lâm Lạc, khóe miệng hơi cười, lộ ra một tia sát khí:
- Hai tháng trước, mấy tộc nhân Túc Đạo, Thủy Liên nói là phát hiện một
chỗ bí bảo, nhưng bí bảo có mãnh thú trấn sát, bọn họ vô pháp dùng lực,
liền mời Lâm Lạc đi cùng.
- Đã là người Dịch gia phát hiện, sao lại cho Lâm Lạc biết?
Tô gia trưởng lão nhíu mày hỏi.
- Đó là tu vi bọn người Túc Đạo cũng không quá Thông Minh cảnh, nếu mới
tộc nhân Khuy Linh cảnh xuất thủ, bọn họ phân không được vài món bảo
vật, cũng là bởi vì bọn họ nhất thời tham niệm mà chuốc lấy họa sát
thân.
Dịch Vọng Hoài lắc đầu thở dài, một bộ tiếc hận.
Hắn thẳng thắn đem tư tâm bọn người Dịch Túc Đạo nói ra, ngược lại có thể
tin, bởi vì thay đổi những người khác xác thực cũng làm như vậy. Đây là
thế giới hiện thực, Thông Minh cảnh ở trước mặt Khuy Linh cảnh căn bản
không có tư cách nói chuyện, đến lúc đó bảo vật toàn bộ bị Khuy Linh
cảnh cầm đi, bọn họ cũng không dám hó hé một tiếng.
Đồng nhất một gia tộc thì thế nào, chỉ cường đại mới là trọng yếu nhất.
Dịch Vọng Hoài trắc ngôn quan sắc, biết lời nói dối đã đi qua phân nửa, tiếp tục nói:
- Vọng Hoài biết Lâm Lạc có linh vực, cùng giai vô địch, để ngừa vạn
nhất, Vọng Hoài phái ra ba vị tộc nhân Khuy Linh cảnh một đường đi theo, âm thầm bảo hộ bọn họ. Ai ngờ khi bảo khố tìm ra, Lâm Lạc quả nhiên lộ
ra chân diện mục, đối với mấy người Túc Đạo hạ sát thủ, tuy ba vị Khuy
Linh cảnh tộc nhân lập tức hiện thân ngăn cản, nhưng Lâm Lạc ỷ vào bí
bảo hộ thân, đúng là dùng linh vực đem ba vị tộc nhân Khuy Linh cảnh tàn nhẫn sát hại.
Tô gia trưởng lão hừ một tiếng nói:
- Vậy ngươi làm sao mà biết được?
- Vọng Hoài vẫn không yên lòng, quyết định tự mình đi lên một chuyến,
nhưng không nghĩ lúc chạy tới, thấy được chỉ là tám cụ thi thể máu chảy
đầm đìa.
Dịch Vọng Hoài vẻ mặt đau khổ, xem bộ vô cùng tiếc hận.
- Sau đó như thế nào?
Tô gia trưởng lão lại hỏi.
- Vọng Hoài bắt đầu khắp nơi tìm kiếm hung thủ sát nhân này, nhưng Lâm
Lạc tựa hồ cần luyện hóa bí bảo nên đã mai danh ẩn tích. Tuy rằng Vọng
Hoài tìm mấy ngày nhưng Thiên Lạc sơn mạch rộng như vậy, căn bản vô pháp kiếm ra, không thể làm gì khác hơn là trước tiên trở về, hồi bẩm tội ác của Lâm Lạc này.
Dịch Vọng Hoài phẫn nộ chỉ Lâm Lạc, sát khí tận trời, dáng dấp không một chút nào là giả vờ.
Đây là tự nhiên.
Hắn bị Bao Thức Lễ cho ăn đòn hiểm, lại bị tiểu lên trên đầu, tuy kia là
"Thần dịch"của Tiên Cảnh cường giả, thay đổi người bình thường căn bản
không có tư cách “hưởng thụ” tới, nhưng đối với hắn mà nói đây chính là
vô cùng nhục nhã.
Hắn căn bản không phải đối thủ của Bao Thức Lễ, bởi vậy mang tất cả cừu hận đều đổ lên đầu Lâm Lạc, nếu không phải bởi
vì Lâm Lạc, hắn sao bị đại nhục mạ như vậy?
- Lâm Lạc, ngươi có gì nói thì cứ nói?
Tô gia trưởng lão nhìn về phía Lâm Lạc, hắn tự nhiên là nghiêng về Lâm Lạc.