Hoành Tảo Hoang Vũ

Ban đêm, hắn đi vào phòng Tô Mỵ, vừa vào cửa thần thức mẫn tuệ của hắn liền phát hiện ngoại trừ Tô
Mỵ trong phòng còn một người khác, nhưng còn giấu kín trong đệm chăn
trên giường.

Hắn đương nhiên không tin Tô Mỵ sẽ lén lút ngoại tình – lui một bước mà
nói, cho dù yêu nữ muốn ngoại tình, cũng không cần cố ý lựa thời điểm
hắn về phòng mà làm đi?

- Ngốc tử, cho huynh một sự vui mừng ngạc nhiên!

Tô Mỵ nâng má, làn da trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp lúng liếng mắt
nhìn hắn. Bởi vì lo lắng cho Lâm Lạc, mấy ngày nay nàng gầy hơn một ít,
nhưng bộ ngực vẫn thật đầy đặn vun cao, tựa hồ muốn xé rách cả áo.

- Tiểu ma nữ, xuất hiện đi, đừng tưởng rằng làm như vậy sẽ làm ta hoảng sợ!

Lâm Lạc nhìn lên giường nói, thích chơi trò nhàm chán như vậy ngoại trừ Đường Điềm cũng không còn người thứ hai.

- Tên xấu xa, gọi ta để làm chi?

Đường Điềm cưỡi một con bạch mã một sừng đi ngang qua cửa, là do nàng đỏ mắt Bảo Bảo đại tiên có vật cưỡi thay chân nên cũng đi tìm một đầu mãnh thú – đương nhiên thú viên của Tô gia bởi vì vậy mà thiếu đi một đầu
độc giác thú trân quý nhất.

Di?

Tuy rằng Đường Điềm xuất quỷ nhập thần, nhưng còn chưa tu thành thuật
phân thân, nếu nàng ở bên ngoài thì người trốn tránh trên giường khẳng
định không phải nàng!

- Không có chuyện của ngươi, tránh qua một bên đi!

Lâm Lạc đóng cửa sổ lẫn cửa phòng, đỡ phải bị tiểu ma nữ kia nảy sinh ý tưởng rình xem.


- Ngốc tử, nguyên lai huynh có ý tưởng với tiểu cô nương kia!

Tô Mỵ quấn tới, đôi tay tuyết trắng ôm cổ Lâm Lạc, sóng mắt lúng liếng, kiều diễm ướt át.

Vậy cũng được sao? Đối với Đường Điềm chẳng những Lâm Lạc không hề có ý
tưởng gì không thuần khiết, thậm chí vừa nghĩ tới thì cả người đổ mồ hôi lạnh, tiểu ma nữ kia ai cần người đó xui xẻo đi!

- Đừng loạn, còn có người khác đâu!

Lâm Lạc huyết khí phương cương, đối với nữ nhân của mình tự nhiên không
có định lực gì đáng nói, nghe hương thơm cơ thể sâu kín trên người Tô
Mỵ, trên lưng lại bị đôi gò ngực mềm mại cọ sát, nháy mắt liền khiến hắn có phản ứng.

- Hì hì, đêm nay bổn cô nương đang muốn làm xằng bậy đây…

Tô Mỵ lôi kéo Lâm Lạc đi tới giường.

Lâm Lạc hoảng sợ, chẳng lẽ yêu nữ hiện tại đã gan lớn tới mức dám can
đảm ở trước mặt người khác cùng hắn thân thiết sao? Cho dù nàng dám
nhưng Lâm Lạc cũng không có hứng thú biểu diễn cho người lạ nhìn xem ah!

- Đây là vui mừng đưa cho huynh!

Tô Mỵ cười duyên, xốc lên chiếc mền lộ ra một nữ tử có mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết, cả người trần trụi, đôi gò ngực lộ ra như
đại bạch thỏ, dáng người vô cùng đầy đặn, mông tròn vun cao.

- Nô gia gặp qua Lâm thiếu!

Nữ tử bò lên, hướng Lâm Lạc bái xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn hắn, khóe
môi nở nụ cười quyến rũ làm người ta nhìn thấy liền nảy sinh dục vọng.

Chính là Hạ Mộng Như!

- Muội đang làm cái quỷ gì?

Lâm Lạc kéo lại mền, che kín thân thể đầy đặn của Hạ Mộng Như.

- Đưa ngạc nhiên cho huynh thôi!

Tô Mỵ cắn lỗ tai Lâm Lạc nói:

- Hạ tỷ giúp huynh làm nhiều chuyện như vậy, có phải huynh cũng nên ban thưởng cho nàng hay không?

- Ta không phải đã cho nàng rất nhiều Không Linh Thạch Nhũ sao?

- Tên xấu xa, huynh ăn Song Tu quả, song tu với huynh chẳng phải tốt hơn có Không Linh Thạch Nhũ hay sao, huynh thật là keo kiệt, không phải
muốn huynh tốn chút sức thôi sao?

Tô Mỵ lườm hắn.

Trời ạ, có thể so sánh như vậy sao?

Lâm Lạc muốn hôn mê, nói:

- Muội có lầm hay không, nào có ai giúp trượng phu của mình tìm những nữ nhân khác?


- Có cái gì không đúng?

Tô Mỵ mở to hai mắt, biểu tình khó hiểu không giống như đang giả vờ:

- Tượng trưng cho sự cường đại của một nam nhân chính là hắn chinh phục
được bao nhiêu nữ nhân, mà bổn cô nương sẽ giúp huynh quản lý thật tốt
hậu cung!

Lâm Lạc không nói gì, hắn cùng Tô Mỵ có sự chênh lệch thật lớn trong quan điểm.

Hắn đến từ Bạch Dương trấn, từ một tiểu gia tộc của một hạ nguyên quốc
bé nhỏ không đáng kể, ngay tiến giai Tiên Thiên cũng là một tham vọng
quá đáng, nhưng chỉ có trăm năm thọ nguyên, chẳng khác gì người thường,
quan niệm tự nhiên cũng không khác biệt gì người thường.

Nhưng Tô Mỵ thì bất đồng, nàng xuất thân từ đại gia tộc thần quốc, mà võ giả đại gia tộc thần quốc có được mấy trăm năm thọ nguyên, mỗi người ít nhất có chừng trăm thê thiếp, luôn mong cầu có thể truyền thừa xuống
một huyết mạch ưu tú nhất.

Bởi vì trước kia nàng không thể tu luyện, học được nhiều nhất là làm sao quản lý tốt hậu viện của trượng phu, làm một chủ mẫu xứng chức. Đối với Tô Mỵ mà nói truyền thừa huyết mạch Lâm gia mới là trọng yếu nhất.

Bởi vậy nàng thật tự nhiên muốn vơ vét những nữ nhân có dung mạo lẫn tư
chất thượng thừa mở rộng hậu viện cho hắn, phạm vi càng rộng thì tự
nhiên càng thêm có “thu hoạch”.

Đương nhiên, còn có trọng yếu hơn một chút, nàng nắm hậu viện Lâm gia
trong tay, trở thành chủ mẫu của chúng nữ là có thể cô lập Lăng Kinh
Hồng, làm cho vị tiểu di kia phải cúi đầu trước nàng.

- Đừng hồ nháo!

Lâm Lạc lắc lắc đầu:

- Hạ tỷ, đừng nghe nàng nói hươu nói vượn, ta đi trước!

- Đừng nghĩ chạy!

Tô Mỵ vội vàng ngăn cản hắn, ôm chặt hai chân hắn:

- Huynh đã đáp ứng muội chuyện hậu viện là do bổn cô nương quản, huynh muốn lật lọng sao?


Khi đó Lâm Lạc chỉ cho rằng nàng nổi ghen, muốn ngăn cản nữ nhân khác
dựa tới, ai có thể nghĩ đến nàng ngược lại đi tìm nữ nhân cho hắn?

Lâm Lạc không khỏi cười khổ, nhưng Hạ Mộng Như cũng triền đi lên, nói:

- Lâm thiếu, từ sau khi ta đi theo ngài đã có vài năm không bị nam nhân chạm qua, ngài cần phải phụ trách đối với ta!

- Phải đó, ngốc tử huynh phải phụ trách!

Tô Mỵ ở một bên thêm phiền.

Hai nữ nhân đều giống như bạch tuộc triền lên người hắn, chỉ vài công phu đã cởi sạch sẽ quần áo hắn.

Hạ Mộng Như thể hiện rõ công phu của hoa lâu nữ vương, rất nhanh đã làm
Lâm Lạc không nhịn được nữa, một cơn gió lốc liền nhấc lên, tứ chi dây
dưa, mồ hôi đầm đìa, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng.

Lâm Lạc thật sự vượt qua một đêm hoang đường, một hồi cùng Tô Mỵ liều
chết triền miên, một hồi lại rong ruổi trên thân thể đầy đặn của Hạ Mộng Như, vất vả miệt mài cả đêm.

Song Tu quả phát uy, tuy rằng Hạ Mộng Như đã bị giam tại Thanh Huyền
cảnh đỉnh nhưng chỉ một lần giao hoan cùng hắn đã đột phá tới Niết Âm
cảnh. Mà cảnh giới Lâm Lạc rất cao, cảnh giới nàng lại quá thấp, tác
dụng của Song Tu quả bị phóng đại tới lớn nhất, một đêm trôi qua Hạ Mộng Như đạt tới Niết Âm đại viên mãn, tiến cảnh cực nhanh làm chính nàng
cũng không sao tin được.

Một người tu võ chú trọng nhất là tăng nhanh thực lực, cảnh giới đột phá có ý nghĩa thọ nguyên gia tăng, Hạ Mộng Như tự nhiên vô cùng kích động, tỏ vẻ ngày sau muốn dùng càng nhiều “kỹ xảo” hồi báo Lâm Lạc.

Nàng nói tới “kỹ xảo” đương nhiên là quan hệ tới chuyện nam nữ, tối hôm
qua Lâm Lạc thực sự được kiến thức qua, không nghĩ tới chuyện nam nữ còn có thể dùng được nhiều động tác như vậy, nghe qua có cảm giác như gặp
được đại đạo ah!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận