- Ngươi lại lén lút ăn vật gì tốt, rõ ràng lại đột phá?
Tiểu ma nữ này cũng chỉ có chút tiền đồ kia, chỉ nghĩ lấy ăn!
- Lâm…
Phạm Thương Vũ thực sự kinh hãi, hắn đoán được có một ngày thực lực Lâm
Lạc có thể vượt qua mình, phải đảo lại hô đối phương là tiền bối, nhưng
tuyệt thật không ngờ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.
- Phạm huynh, trước kia nhận được ngươi chiếu cố, Lâm Lạc nào dám nhận
tiền bối gì! Hơn nữa chúng ta đều là từ Nam Châu đến, cũng chỉ có lẫn
nhau có thể chiếu ứng, bất kể như thế nào, chúng ta thủy chung là huynh
đệ tương xứng, như thế nào?
Lâm Lạc chân tâm thật ý nói.
Lúc trước Phạm Thương Vũ ở Phi Thiên Sơn uy trấn tất cả cao thủ, đại
chiến Kim Quan Điêu, để lại cho Lâm Lạc ấn tượng khắc sâu, muốn cho Phạm Thương Vũ xưng hắn tiền bối, Lâm Lạc cảm thấy quá không được tự nhiên
rồi.
Phạm Thương Vũ cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, lập tức cười to nói:
- Lâm huynh, ngày sau còn cần chiếu cố nhiều hơn!
- Cũng vậy!
Lâm Lạc cũng nở nụ cười.
- Trong quân doanh, há lại cho lớn tiếng ồn ào, yên lặng!
Một gã Hắc Sát quân lại đột nhiên khiển trách quát mắng, ánh mắt liếc về phía Lâm Lạc cùng Phạm Thương Vũ phi thường bất thiện.
Địa phương báo danh này vốn là tiếng người huyên náo, nói chuyện lớn
tiếng không chỉ hai cái bọn hắn, người này sao phải quát tháo hắn và
Phạm Thương Vũ? Lâm Lạc xoay chuyển ánh mắt, lập tức nghĩ tới Hàn Triết
Thao, nếu không người Hắc Sát quân này vô duyên vô cớ cần gì phải cùng
bọn họ kết thù kết oán?
Xem ra thế lực Hàn gia không kém a, ở trong Hắc Sát quân cũng rất có lực ảnh hưởng!
Lâm Lạc mặc kệ hắn, về sau đem Hàn Triết Thao đánh một chầu, loại tay sai này còn dám sủa loạn hay sao?
Thời gian báo danh chỉ có một buổi, rất nhanh tất cả mọi người bị đưa vào trong quân doanh.
Tiến vào quân doanh, mọi người lập tức cảm thấy áp lực dày đặc, đó là vô số lần sát lục hình thành chiến ý, chiến ý cùng uy thế có chút giống
nhau, nhưng thắng ở nhiều người, dung hợp cùng một chỗ lực uy hiếp càng
mạnh hơn nữa!
Lập tức, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, thậm chí ngay cả đại khí cũng không dám rên một tiếng.
Chỉ chốc lát, mọi người đi tới diễn võ trường trong quân doanh, chu vi
đã có từng dãy đại hán đứng đấy, mỗi người thần sắc bất thiện.
Diễn võ trường rất lớn, phương viên chừng ngàn trượng, chính giữa đáp
lên ba mươi mốt tòa lôi đài, trên từng lôi đài đều đứng một gã đại hán
toàn thân hắc y.
- Quy tắc rất đơn giản, cái kia chính là đứng lên lôi đài, đánh thắng tất cả người khiêu chiến, kiên trì đến mặt trời lặn!
Quy tắc rất đơn giản, đơn giản đến gần như không có quy tắc, ở trên lôi
đài không khỏi đả thương người thậm chí giết người! Phân ra thắng bại
chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, chính mình nhận thua, thứ hai, không có
lực tái chiến.
Tình huống không có tái chiến chi lực thì nhiều hơn, bị người oanh choáng, đánh cho tàn phế, đánh chết cũng có khả năng!
Ở đây cũng không phải là tông môn tuyển đệ tử, căn bản không có gì cố
kỵ, quân đội cần chính là chiến sĩ thiết huyết, cái kia tự nhiên là muốn tuyển chọn sát lục chi vương! Bất quá, vì phòng ngừa tình huống ăn gian xuất hiện, vẫn có chút quy tắc nho nhỏ, cái kia chính là mỗi người chỉ
có thể thất bại ba lượt, vượt qua số này thì biến.
Trên lý luận mà nói, cái này từ đầu tới đuôi vẫn đứng ở trên lôi đài
cùng một khắc cuối cùng đứng trên lôi đài là không có gì khác nhau,
giống nhau là người thắng cuối cùng nhất. Nhưng lên đài càng sớm, gặp
phải khiêu chiến càng nhiều, trong lúc này lại căn bản không có thời
gian nghỉ ngơi, vậy hiển nhiên càng là kéo dài tới đằng sau lên sân đấu
càng có lợi nhất.
Bởi vậy, sau khi quy tắc tuyên bố, trong khoảng thời gian ngắn đúng là
không ai lên lôi đài khiêu chiến, chỉ có ba mươi mốt tên đại hán áo đen
kia hai tay ôm ngực, một bộ hung thần ác sát rồi lại khinh miệt.
- Ha ha ha, lũ ranh con năm nay gan quá nhỏ rồi, như thế nào không có một cái dám lên?
- Ngay cả loại mặt hàng này cũng xứng gia nhập Hắc Sát quân chúng ta, không phải cho chúng ta mất mặt sao?
- Ngay cả người yếu nhất của Hắc Sát quân chúng ta cũng không dám khiêu chiến, chỉ có cái đảm lượng này!
Hắc Sát quân bên ngoài tràng đang xem cuộc chiến nhao nhao ồn ào lên,
tuy cách xa ngàn trượng, nhưng nói chuyện chính là Linh Cảnh cao thủ,
nghe cũng là Linh Cảnh cao thủ, vẫn là rành mạch, sẽ không lọt một chữ.
Không ít người tới khiêu chiến đều phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, sắc mặt có
chút biến thành màu đen, lộ ra thiếu kiên nhẫn, nhưng thêm nữa lại bình
tâm tĩnh khí, không hề có dị sắc, người có thể tiến vào Linh Cảnh, sóng
gió nào không có trải qua, có thể nói ba xạo vài câu liền bị chọc giận
cũng thật sự quá không có lòng dạ rồi.
- Này, các ngươi đến cùng có người dám đi lên hay không? Nếu không dứt
khoát nhận thua, đại gia ở chỗ này tạo hình cũng rất mệt a!
Trên lôi đài một gã đại hán Hắc Sát quân khinh thường khiêu khích nói, dẫn tới ba mươi đại hán Hắc Sát quân khác cũng cười to.
- Thối hắc tử, xem đại mỹ nữ Đường Điềm ta đến chiếu cố ngươi!
Bóng người nhoáng một cái, trên đài lập tức nhiều hơn một người. Là một
tiểu cô nương nhìn về phía trên gần kề mười sáu mười bảy tuổi, một thân y phục rực rỡ, mắt ngọc mày ngài, da thịt như tuyết, mỹ mạo vô cùng!
Không phải là tiểu ma nữ sao?
- Ngươi… ha ha ha!
Đại hán Hắc Sát quân kia ngửa mặt lên trời cười to.
- Tiểu nha đầu, ở đây cũng không phải là địa phương ngươi đùa nghịch
đùa! Bất quá nếu ngươi thật muốn chơi, đợi chút nữa đại gia có thể mang
ngươi đi một địa phương hảo hảo chơi đùa!
Nói đến phần sau, trên mặt của hắn đã hiện lên dáng tươi cười dâm tà.
Cũng làm cho rất nhiều nam nhân bị mỹ mạo của Đường Điềm mê hoặc phát ra hắc hắc hắc cười mờ ám.
Tuy Đường Điềm quỷ linh tinh quái, nhưng hết lần này tới lần khác ở
chuyện nam nữ thanh thuần đến rối tinh rối mù, lập tức hai mắt sáng ngời nói:
- Tốt tốt, đi nơi nào chơi?
Mấy ngày nay Lâm Lạc cùng tứ nữ làm mất tích, để cho tiểu ma nữ không có tí sức lực chống cự nào.
Tiểu nha đầu thật thuần khiết!
Rất nhiều nam nhân đều nuốt nước miếng, bọn hắn căn bản nhìn không tới
bản chất ác ma che dấu dưới vẻ thanh thuần kia của Đường Điềm, lập tức
bắt đầu đối với nàng ý nghĩ kỳ quái, tưởng tượng lấy có thể đem bộ vị
cứng ngạnh nào đó của thân thể, lừa gạt nàng là kẹo que mà nhét vào
miệng nhỏ của nàng, người vô tội mà khờ dại liếm láp lấy. Lập tức đều có loại cảm giác muốn che đũng quần.
- Tiểu nha đầu, để cho đại gia đến sờ hai má có trơn hay không!
Đại hán Hắc Sát quân kia càng lộ ra khinh bạc, một chưởng phiến ra, đánh thẳng khuôn mặt của Đường Điềm, ý không ở đả thương người mà chỉ muốn
sờ lên trên một chút.
Ở hắn nghĩ đến, tiểu cô nương này nhìn về phía trên thanh thuần giống
như nước, kinh nghiệm chiến đấu tất nhiên chưa đủ, tuy cũng đạt tới
Không Linh cảnh, nhưng căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.