Hoành Tảo Hoang Vũ


Oanh!

Thiết quyền của Lâm Lạc oanh đến La Sơn Hà, phát ra một thanh âm có thể chấn động nửa Thiên La vực, một đạo khí khủng bố từ hai người tràn ra, hình thành một đạo sóng xung kích vô cùng đáng sợ!

Thành thị mặc dù có pháp trận phòng ngự, nhưng cũng không thể thừa nhận lực lượng khủng bố ngũ hành đồng chuyển cộng với Chiến Thiên quyết của Lâm Lạc. Lấy hắn làm trung tâm, một chiếc hố đen ngòm sâu tới trăm trượng xuất hiện, nuốt chửng một phần ba thành thị!

Đó vẫn là có trận pháp phòng ngự, nếu không này Vũ Tinh thành đã hoàn toàn băng nát!

Lâm Lạc thu quyền, khoanh tay mà đứng, tựa hồ một quyền này chỉ đánh ra tùy ý, căn bản không có một chút hỏa khí. Thân hình dong dỏng của hắn dù không kỳ vĩ nhưng đã có uy thế trấn áp cửu thiên thập địa.

Thiếu niên từng ngây ngô giờ rốt cục có được khí thế tuyệt đại cao thủ, đó là một loại thành thục về tâm linh.

La Sơn Hà lần này cũng không có bị đánh bay nhưng như vậy cũng không phải một chuyện tốt. Bởi vì bị đánh bay còn có thể triệt tiêu một bộ phận lực lượng, giờ đứng tại chỗ coi như “tiêu thụ” toàn bộ!

“Tiểu tử, ngươi tuy rằng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể có thể nổ nát thạch hóa của La gia” La Sơn Hà hít một hơi, đang muốn khoác loác một phen thì đột nhiên như bị người khác chặt đứt cổ họng, thanh âm nghẹt lại, trên mặt vẫn còn duy trì một tia ngạo nghễ.


“Sơn Hà lão tổ!” La Bách Long không khỏi kinh hô một tiếng, lập tức xông đến.

Nhưng bởi vì thế mà hắn mang theo một cơn gió, thân thể La Sơn Hà nhất thời tan rã, hóa thành một mảnh tro bụi, ầm ầm tháp lạc.

Đã chết!

Đường đường một cường giả chủ linh cảnh chí cường giả, cứ thế bị một quyền oanh giết! Ngay cả thi thể cũng không thể lưu lại, trực tiếp biến thành một mảnh tro bụi?

Ùng ục!

Chung quanh có mấy người khó khăn nuốt vào cổ họng khô khốc, trận chiến này quả thật quá chấn động!

La Bách Long khiếp sợ đến nỗi thiếu chút nữa lồi cả mắt ra! Hắn là tộc nhân La gia, đồng dạng có thiên phú thạch hóa của La gia, hơn nữa lại đạt tới thất trọng thạch hóa. Chỉ cần phát động thiên phú thần thông thì dù một trăm võ giả đồng cảnh giới oanh kích cũng không việc gì. Nếu có thể đạt tới cửu trọng thạch hóa thì dù cảnh giới cao hơn một cấp bậc cũng không nhất định đả thương được!

Tuy rằng La Sơn Hà mạnh mẽ tế hiến căn nguyên sinh mệnh tạm thời đạt tới cửu trọng thạch hóa, nhưng hiệu quả trong thời gian này không hề khác với cửu trọng thạch hóa chân chính!

Vậy mà Sơn Hà lão tổ vẫn mất mạng dưới một quyền oanh kích của Lâm Lạc, từ đó có thể thấy uy lực một quyền vừa rồi của hắn.

Mà ngay cả cửu trọng thạch hóa cũng không ngăn được một quyền này, La gia còn có ai có thể đủ địch nổi Lâm Lạc? Trừ phi kinh động lão tổ đang ở thánh địa tiềm tu nhưng nếu không phải thời điểm gia tộc diệt vong thì lão tổ sao lại rời thánh địa ?

Trong mắt một số lão tổ, thành thần phi thăng, đạt được thọ nguyên vô hạn mới là quan tâm duy nhất trong lòng bọn họ. Tam vực La gia đối bọn họ mà nói chỉ là râu ria, căn bản sẽ không quá mức coi trọng!

Hơn nữa cho dù có lão tổ chịu ra tay, cũng là nước xa không cứu được lửa gần! Còn nữa lão tổ cũng không phải thủ hạ, có thể kêu đến là đến, không chừng ngày nào đó nhàn rỗi mới ra thì khi đó Lâm Lạc không biết đã chạy đi đến đâu!

Như vậy trước mắt chỉ có thể dựa vào chính mình ! Nhưng đối phó yêu nghiệt như vậy, sợ là xuất động toàn bộ cao thủ chủ linh cảnh La gia? Hơn nữa, cho dù có thể trấn sát Lâm Lạc, tất nhiên cũng sẽ có hơn phân nửa cao thủ chôn cùng, nguyên khí La gia coi như suy sụp!

Tuy rằng chỉ cần thánh địa La gia bất diệt, Đông châu La gia cũng có thể không ngã, nhưng thế suy cũng là tất nhiên, càng để hai nhà Phương, Lí châm biếm là thiếu chút nữa bị một người qua đường khiến cho diệt tộc!


La Bách Long lúc này mới nghĩ, tại sao lại kết nên mối thù này?

Ngẫm lại thật sự là vì La Sơn Hà không đúng, đường đường một cao thủ chủ linh cảnh lại vẫn lạc vì chuyện nhỏ tranh giành!

Nhưng La Bách Long lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, Lâm Lạc nếu dám giết La Sơn Hà, nói vậy cũng sẽ không ngại giết thêm vài người, dù sao đã kết thù sinh tử với La gia.

La Hoan lại không nghĩ xa như vậy, chỉ là La Sơn Hà thân tử, gia tộc ngày sau truy cứu thì hắn khó thoát khỏi quan hệ! Bởi vì hắn mà một lão tổ chủ linh cảnh vẫn lạc, ngày sau hắn không bị gia tộc xoá tên thì tuyệt đối cũng không có khả năng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như hiện tại.

Nghĩ đến đây, hắn hối hận vô cùng, lần đầu tiên thống hận vì sắc tâm của mình, hận không thể cắt cái bên dưới vất đi!

Lâm Lạc quay đầu nhìn về phía La Bách Long, lạnh nhạt nói:“Ngươi còn có di ngôn muốn công đạo sao?”

Đối phương hiện tại giống như một con mèo nhỏ, đó là bởi vì Lâm Lạc quá mạnh mẽ , nếu không liền đến phiên hắn hung thần ác sát oanh sát Lâm Lạc !

La Bách Long sắc mặt trắng bệch, nói:“Tiền bối, vãn bối chẳng qua là tiểu nhân vật tông linh cảnh, không biết đại nhân ngài có gì sai bảo?”

Vì mạng sống, hắn đã không từ thủ đoạn .

“Ha ha ha!” Lâm Lạc cười to, đưa tay chỉ hắn,“Ta cũng không phải là loại người sĩ diện! Còn nữa, nếu biết đã phạm thượng thì ta không giết ngươi vậy chẳng phải là cũng không có mặt mũi?”


“Cũng bối”

“Bá Long, ngươi là tộc nhân của La gia tộc, tương lai cũng có khả năng kế thừa vị trí gia chủ, há có thể làm mất đi danh đầu của La gia!’,

La Bách Long đang lúc hoảng sợ thì một tiếng hừ lạnh truyền đến, giữa sân xuất hiện một lão giả, bộ dạng gầy gò, bộ râu dài ba tấc, nhìn qua rất tiêu sái.

“Gia gia!” La Bách Long vừa mừng vừa sợ, đó là gia gia của hắn, một trong bốn cường giả mạnh nhất của La gia tên là La Tiên Dân, có được ngũ hành tiểu thế giới, rất có hi vọng ở trong vòng năm trăm năm nhảy vào tinh vực!

Tuy rằng La Tiên Dân cũng chưa chắc là đối thủ của Lâm Lạc, nhưng nếu muốn bảo hộ tính mạng của hắn hẳn là không thành vấn đề. Dù sao có được ngũ hành tiểu thế giới coi như vô địch trong võ giả cùng giai, mọi người đều coi như thánh giả, không ai làm gì được ai.

Nhưng hiển nhiên hắn quên Lâm Lạc có thể khống chế hỏa diễm lực, trong khi ngũ hành tiểu thế giới thiếu một thứ cũng không được, nếu đã không có hỏa diễm lĩnh vực, ngũ hành không thể tương sinh, sao còn là tiểu thế giới?

“Ngươi tuổi còn trẻ đã thành tựu chủ linh cảnh, thiên tư quả thật bất phàm, nhưng cũng chỉ như thế! Bất quá, kế tiếp ngươi sẽ đã bị La gia ta khuynh lực đuổi giết, dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng đừng hòng còn mệnh!” La Tiên Dân lành lạnh nói.

Lâm Lạc cười ha ha, tùy ý nói:“Một khi đã như vậy, vậy đem La gia san phẳng! Bản thiếu gia cũng không thích bị người ở sau lưng nhìn chằm chằm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận