Hoành Tảo Hoang Vũ

Nghiêm Hạo Kinh tránh ra vị trí, bản thân tới bên cạnh ngồi xuống, một bộ tọa sơn quan hổ đấu.

- Trưởng giả lệnh, không dám từ!

Lâm Lạc theo lời ngồi xuống.

- Thỉnh Kiếm Tâm đại nhân chỉ điểm!

- Lão phu đã là trưởng giả, kia liền do ngươi đi trước!

Nghiêm Kiếm Tâm không giống Nghiêm Hạo Kinh bất động như vậy, liền cười
to động dung, tựa hồ trời sụp xuống cũng sẽ không thay đổi biểu tình.

- Vâng!

Lâm Lạc dùng quân đen đi đầu, không chút do dự hạ xuống.

Lúc này Nghiêm Kiếm Tâm cũng không như cùng Nghiêm Hạo Kinh đánh cờ lo lắng mãi như vậy, mà là đồng dạng vung cờ bay nhanh.

Ba, ba, ba…

Hai người rất nhanh hạ cờ, rất nhanh hạ xuống trăm hạt, cả bàn là tấc đất không cho.

- Tiểu tử, tâm cầu thắng của ngươi tựa hồ cũng không kém chút nào đi!

Nghiêm Kiếm Tâm lại cờ hạ xuống.

Lâm Lạc cảm giác một cổ áp lực vô cùng lớn không gì sánh được tuôn ra,
bàn cờ đột nhiên diễn hóa, đúng là biến thành thiên thiên vạn vạn nhân
mã chém giết, một đen một trắng, cách cục cùng kỳ thế như đúc.

Hai quân đối chọi, sát khí doanh thiên, mà bạch quân rõ ràng khí thế

càng mạnh, giết đến hắc quân tơi bời. Dùng tâm tính của Lâm Lạc cũng có
loại tinh thần hoảng hốt!

Hắn lập tức rùng mình, Chiến Thiên Quyết hình thành nắm tay kim sắc ở
trong thức hải sáng quắc phát quang. Võ đạo của hắn là bất khuất không
theo, tuyệt không trắc trở, nguy hiểm trở lui.

Ba!

Hắn phá tan ràng buộc, một cờ hạ xuống, hắc quân lập tức khởi xướng đại phản công, thế hòa nhau kết thúc, vừa có thế hòa giải.

- Di!

Nghiêm Hạo Kinh không khỏi chấn kinh, thế cờ kia là Nghiêm Kiếm Tâm động dùng khí thế bản thân, khởi xướng một lần tâm linh công kích, tuy rằng
không có dụng ý thương tổn người, nhưng cho dù là thay đổi Tinh Hoàng
cấp, ở dưới cảnh này sẽ tâm thần mê loạn, ngắn thì ba ngày, lâu là mười
ngày vô pháp quay về thực tại!

Đây là thần thức công kích của Tinh Đế, nếu toàn lực làm, thậm chí có
thể cho bất luận võ giả gì dưới Tinh Đế cứ như vậy đần độn suốt đời,
chuyên thuộc về sát chiêu của Tinh Đế!

Nhưng Lâm Lạc chỉ là một hoảng hốt liền trở về, tiểu tử này ý chí kiên định đến tột cùng đạt được trình độ gì?

Ba!

Nghiêm Kiếm Tâm cũng không khỏi đối với Lâm Lạc đại sinh hứng thú, muốn
biết cực hạn của thanh niên này đến tột cùng ở đâu, vừa hạ cờ xuống, sát khí cường liệt lần thứ hai đề thăng.

Muốn nói lực lượng cảnh giới, kia một trăm, một nghìn Lâm Lạc cũng không có thể là đối thủ của Nghiêm Kiếm Tâm, nhưng nói đến chiến ý, hắn
chuyên tu Chiến Thiên Quyết, đạt được là kiên quyết tiến thủ, chiến ý vô địch, dù là Thần linh cũng không sợ, huống chi Tinh Đế?

Hắn thủy chung kiên trì, đó chính là người có thể bại, nhưng tâm không thể thua!

Nghiêm Kiếm Tâm công kích chỉ là khơi dậy chiến ý cường đại của Lâm Lạc, hắn không chút do dự tuyển trạch cùng Nghiêm Kiếm Tâm triển khai chính
diện giao phong, một cờ hạ xuống, tấc đất tất tranh!

Ba, ba, ba…

Hai người đều hạ cờ như bay, mà sát khí thảm liệt đã từ trong cuộc lan
tràn ra, lúc này cho dù là Tinh Vương cấp tới gần, cũng sẽ bị cổ sát khí này kinh sợ đến tâm thần phân liệt, như ngày diệt vong trước mắt, nói
không chừng lúc đó mất đi tâm tiến thủ đối với võ đạo.

- Thực sự là phiền phức, còn phải lão phu đến kết thúc!

Nghiêm Hạo Kinh thở dài, nhưng quả đấm vung lên, ở trong thư phòng bày
ra một đạo cấm chế, không cho bất luận sát khí gì có thể tràn ra, mà
người khác cũng căn bản vô pháp tiến nhập.

- Bất quá, tiểu tử này thật đúng là làm cho người nhìn với cặp mắt khác xưa!

Hắn nhìn thoáng qua Lâm Lạc cái trán mồ hôi cuồn cuộn như mưa, nhưng hai mắt sáng sủa không gì sánh được, không khỏi nghĩ tới tràng cảnh Nghiêm
Thuận Thiên dốc hết sức đề cử Lâm Lạc, nếu không phải Nghiêm Thuận Thiên hết lòng, cũng sẽ không do hai Tinh Đế lão tổ bọn họ tự mình đứng ra
khảo hạch, nhưng giờ khắc này, Nghiêm Hạo Kinh không thừa nhận cũng

không được, Lâm Lạc xác thực có tư cách như vậy!

Ba! Ba! Ba!

Lâm Lạc hạ cờ càng ngày càng chậm, dù sao đối thủ cũng là Tinh Đế tam
trọng thiên, nhân gian chí cường, hắn tuy rằng chiến ý tận trời, nhưng
chung quy thiếu ở cảnh giới, theo chiến cuộc thâm nhập, hắn càng ngày
càng xuống hạ phong, cờ đen bị vây quanh, tuy rằng hắn đau khổ tìm kiếm
cơ hội đột phá vòng vây, nhưng công kích của đối phương cũng triền miên
không dứt, vây hắn đến thủy tiết không ra.

- Tiểu tử này, chung quy vẫn là quá non! Bất quá, tâm chí như vậy, tuổi
còn trẻ như vậy, sợ rằng thời gian tới thành tựu sẽ không kém Phi Dương
a!

Nghiêm Hạo Kinh không khỏi lộ ra một dáng tươi cười.

Ba!

Lâm Lạc một cờ hạ xuống, cũng không có xen vào một đường sống chết kia, mà là quả đoán lánh khai chiến tràng.

- Ân?

Hai người Nghiêm Hạo Kinh, Nghiêm Kiếm Tâm song song ngẩn ra.

Thế đại long kỳ này của Lâm Lạc thực còn có một hơi thở, nếu cùng Nghiêm Kiếm Tâm duy trì đánh cướp, nói không chừng thật có mong muốn cứu sống. Nhưng hắn cũng quả đoán buông tha, trực tiếp dứt bỏ chiến trường, phần
quả quyết này thực sự là đáng sợ!

Nghiêm Kiếm Tâm cũng không có cho Lâm Lạc nắm mũi dắt đi, mà là kỷ tử
điểm lạc, triệt để thu đi đại long của Lâm Lạc, nhưng lúc này cờ đen đã
đứng vững vàng trong bụng bạch long, trái lại có tư thế vây sát bạch
long.

Hai người lần thứ hai khổ chiến, cục diện thoáng cái trở nên khó bề phân biệt lên, bởi vì một ngày bạch long bị vây, kia hắc long sẽ chuyển bại
thành thắng.

Khá lắm tiểu tử!

Nghiêm Hạo Kinh không khỏi kinh hô một tiếng, tiểu tử này thật đúng là

nắm được thả được, bất quá, nguyên nhân chính là vì hắn thả được, lại
thoát khỏi vùng lầy, cho cờ đen tân sinh, có thể từ bại cục lật ngược.

Vốn Lâm Lạc ở trong lòng hai người đã rất có phân lượng rồi, nhưng có
thể thu tay lại này, cũng để cho bọn họ càng thêm xem trọng Lâm Lạc.

Tiền đồ tiểu tử này, tuyệt đối vô lượng!

Bất quá, nếu như trải qua tổ Lôi Trì rửa tội không có hình thành tộc
văn, liền nói rõ cũng không phải huyết mạch của Thiểm Điện tộc rơi bên
ngoài! Vậy không có gì đáng nói, chỉ có lập tức giết chết!

Mong rằng Lâm Lạc là huyết mạch Thiểm Điện tộc, bằng không muốn bóp chết nhân tài như vậy thực là có loại tiếc nuối đốt đàn nấu hạc.

Sát sát sát!

Lâm Lạc buông ra chấp nhất đối với đại long, cũng không hề cố kỵ, ngược
lại bạch kỳ nơi chốn bị quản chế, bị ép ứng chiến, ở chuyện này cư nhiên là Lâm Lạc chiếm vị trí chủ công, đến phiên Nghiêm Kiếm Tâm áp dụng thủ thế.

Nhưng Tinh Đế chí tôn dù sao cũng là tồn tại nhân gian cực mạnh, cho dù
áp dụng thủ thế cũng là lộ ra công ý cường đại, để Lâm Lạc đã bị áp lực
trái lại lớn hơn nữa. Mặc dù ở chiến cuộc hai người bị vây ở trạng thái
giằng co, nhưng hai người ở ý chí đối kháng, Lâm Lạc rơi vào hạ phong
hoàn toàn, mồ hôi trên trán không chỉ không có giảm, trái lại ra càng
nhiều, một thân lam sam như từ trong nước lao đi ra, hoàn toàn ướt đẫm.

Trong ánh mắt Lâm Lạc lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, nhưng hai mắt vẫn như cũ
chiến ý cường liệt, đó là một loại ý chí chiến đấu vĩnh không nói lui,
cho dù là Thần linh cũng mơ tưởng để hắn khom lưng!

Ba!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận