Hoành Tảo Hoang Vũ

- Kiếm Tâm huynh, nghe nói Thánh nữ ba trăm năm trước tự ý không về của các ngươi đã bị bắt trở về?

Đang lúc men rượu say sưa, Ám Diệt tộc Chu Vân Long đột nhiên nói, tuy
rằng thanh âm không lớn, nhưng Tinh vực chí tôn đều có thể nghe rõ ràng.

Lâm Lạc không khỏi dựng lỗ tai lên, thật vất vả được người chủ động nhắc tới tin tức của Nghiêm Thanh.

Nghiêm Kiếm Tâm không khỏi thở dài nói:

- Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!

Hắn liên tục lắc đầu, tựa hồ cực kỳ đau khổ.

- Hài tử Nghiêm Thanh này là lão thân nhìn nó lớn lên, thế nào sẽ phát sinh sự tình như vậy?

Tinh đế lão tổ nữ tính duy nhất Chu Quỳnh Vũ nói, nàng xem tới chỉ hơn
sáu mươi tuổi, tuy rằng trên trán đã có vài nếp nhăn, nhưng vẫn như cũ
có thể thấy được mấy phần phong vận của nàng năm đó, trước đây tất cũng
là tuyệt thế hồng nhan có thể điên đảo nhân gian.

Nhưng dù là ai, thời gian là địch nhân lớn nhất của mỗi người, hồng nhan cũng sẽ trắng đầu!

- Nghiêm Thanh thiên tư bất phàm, càng đáng quý chính là có Thần chi
huyết mạch, tứ đại tộc chúng ta nói không chừng có khả năng xuất hiện
một tộc nhân gần với Thần linh nhất!

Thuỷ tộc Tinh đế lão tổ Tôn Bất Thông cũng than thở.

Nghe lão tổ đối với kẻ phản bội Nghiêm Thanh vẫn vui lòng tán thưởng như cũ, sắc mặt Nghiêm Sương không khỏi khó chịu, chỉ là hiện tại nào có

phần nàng xen mồm.

- Nàng kỳ thực cũng là bị người bức bách, vốn cũng trách không được
nàng, nhưng nàng cư nhiên không chịu xuất thủ tru trừ nghiệt tử, mới là
tội lớn của nàng!

Trên mặt Nghiêm Hạo Kinh hiện ra một vẻ giận dử.

Lời vừa nói ra, tứ tộc lão tổ song song nhướng mày, tựa hồ đối với hành vi của Nghiêm Thanh tràn ngập căm hận.

- Hôm nay nghiệt tử kia hạ lạc ở đâu, có thể có tin tức không?

Trần Phương Bật hỏi.

- Hình như tiêu thất ở nhân gian, không có nửa điểm tin tức!

Nghiêm Kiếm Tâm lắc đầu.

- Nếu không phải một trận chiến ở Tuyệt Hổ thành, ta còn không biết
Nghiêm Thanh dĩ nhiên còn có một nghiệt tử! Đáng trách! Đáng trách! Thần chi huyết mạch chỉ có thể truyền thừa một hậu đại, vốn nên là tứ đại
tộc chúng ta rầm rộ, huyết mạch ô uế, vô cùng nhục nhã!

- Hừ, nếu là lão thân mà nói, lúc trước sẽ không để Nghiêm Thanh ly khai, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy!

Chu Quỳnh Vũ bất mãn nói, nàng là đồng tình với Nghiêm Thanh nhất.

- Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa gì? Việc cấp bách là bắt được tên
nghiệt tử Lâm Lạc kia, nếu như Nghiêm Thanh có thể tự tay tru trừ nghiệt tử, kia liền có khả năng tha thứ tội nghiệt của nàng, bằng không cũng
chỉ có thể xử tử!

Nghiêm Kiếm Tâm cũng rất không vui, dù sao việc này là ở Thiểm Điện tộc bọn họ, rất mất mặt!

- Có người nói Lâm Hồng Hoang kia là đệ nhị Vẫn Thần?

- Không sai, người này cũng là ở trong đó! Nhưng tu vi người này là Tinh Hoàng tam trọng thiên, nếu muốn tru giết hắn, trừ khi mấy lão gia hỏa
chúng ta xuất thủ, nếu không không cần nghĩ nữa!

- Nếu như có thể bắt Lâm Lạc mà nói, không ngại trước lưu hắn một mạng, dùng hắn dẫn Lâm Hồng Hoang đến!

Mấy lão tổ không hề kiêng kị địa nói rằng, bọn họ đều hứa đối phương vi
người trong nhà, tự nhiên không có cái gì cố kỵ. Mà Lâm Lạc. . . Đây
không có đạt được thiểm điện tộc tuyệt đối tín nhiệm tiền, hắn có thể
sống ly khai mạ?

Lâm Lạc không khỏi cười nhạt, kỳ thực Tinh Đế Tinh Hoàng đều là người,
nghĩ ra chủ ý cũng không có gì bất đồng, này cùng phương pháp Thánh địa
dùng để bức Lâm Hồng Hoang hiện thân không có sai biệt, chỉ là nhảy vọt
qua bốn người Bao Thức Lễ, trực tiếp dùng Lâm Lạc.

Bất quá, từ đạt được tin tức đến xem, Nghiêm Thanh tạm thời còn không

ngại, chỉ cần hắn không rơi vào trong tay Thiểm Điện tộc, Nghiêm Thanh
cũng chỉ là thân phận tù nhân! Mà một ngày hắn bị bắt, Nghiêm Thanh sẽ
đối mặt tuyển trạch, sẽ sát Lâm Lạc bảo toàn bản thân, hay bồi nhi tử
cùng chết!

Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiêm Thanh cũng sẽ không bỏ được hạ sát thủ như
vậy, bởi vậy Lâm Lạc càng không thể lộ ra thân phận bản thân rồi.

Hơn nữa, tuy rằng tính mệnh của Nghiêm Thanh không ngại, nhưng tù nhân
có thể sống khá giả sao? Lâm Lạc lòng nóng như lửa đốt, hận không thể
lúc này có đại uy năng nghiêng trời lệch đất, nắm mấy Tinh đế lão tổ này buộc hắn giao mẫu thân ra đây.

Hắn gục đầu xuống, dùng che giấu thần sắc kích động trong mắt.

Đối với người xa lạ như Lâm Lạc này, tam đại tộc khác đều biểu hiện rất
là hiếu kỳ, nhưng tứ đại tộc năm đó lui lại tiến nhập tổ địa thập phần
vội vội vàng vàng, không chừng có huyết mạch truyền lưu xuống, này cũng
không ngạc nhiên.

Tuy rằng không bài trừ trên đời có người có lôi linh căn, nhưng khả năng này đồng dạng phi thường nhỏ, chỉ cần đi qua tổ Lôi Trì liền biết Lâm
Lạc đến tột cùng có huyết mạch Thiểm Điện tộc hay không.

Đối với hắn, mọi người biểu hiện cũng không phải rất thân thuộc, cũng
không quá mức quạnh quẽ, nhưng chỉ cần chứng thực Lâm Lạc có huyết mạch
Thiểm Điện tộc, bọn họ tất nhiên sẽ coi Lâm Lạc trở thành thân nhân đến
đối đãi.

Nhoáng cái đã qua mười ngày, rốt cục tới lúc thanh niên nhân luận võ.

Đây là cơ hội vì tộc đàn bản thân thắng được vinh quang, ngoại trừ Lâm
Lạc ra, bảy tên thanh niên đều ma quyền sát chưởng, khó nén vẻ hưng
phấn.

Đầu tiên là rút thăm đến quyết định đội hình đối chiến, bất quá, người
đồng tộc tuyệt sẽ không ở vòng thứ nhất gặp nhau, này sẽ ở rút thăm liền tránh khỏi.


Rất nhanh, bốn tràng đối chiến liền quyết định xuống, đối thủ của Lâm
Lạc là Ám Diệt tộc Chu Lễ Tinh, Tinh Vương nhị trọng thiên, từ điểm đó
mà nói, hắn cũng là người may mắn.

Bởi vì tứ đại tộc đều là phái ra một Tinh Vương tam trọng thiên, một
Tinh Vương nhị trọng thiên, chỉ có Thiểm điện tộc ngoại lệ, bị Lâm Lạc
đoạt đi tư cách. Cũng bởi vậy, vòng thứ nhất này tất nhiên phải có một
gã Tinh Vương tam trọng thiên muốn sớm bị nốc-ao rồi.

Tứ tràng chiến đấu trước sau tiến hành, Lâm Lạc cùng Chu Lễ Tinh chiến
đấu được an bài ở trận thứ ba, áp trục là hai đại Tinh Vương tam trọng
thiên quyết đấu, Nghiêm Phi Dương đối Tôn Thiên Ngạo.

Trận đầu Tôn Kiệt Anh đối Trần Nguyệt, dùng Trần Nguyệt dễ dàng thắng
được mà kết thúc, Tinh Vương nhị trọng thiên bại trong tay Tinh Vương
tam trọng thiên, cũng không có ai lưu ý.

Trận thứ hai, Trần Kim Thạch đối Chu Thiếu Thành, Chu Thiếu Thành khổ
chiến cuối cùng mới thắng được, Trần Kim Thạch tuy rằng là Tinh Vương
nhị trọng thiên, nhưng Thiên Khí tộc có thể điều khiển Thánh khí người
khác, khiến cho Chu Thiếu Thành chỉ có thể thuần túy dùng lực lượng bản
thân nghênh chiến đối phương một người một khí, nếu không phải cảnh giới chiêm ưu, thật đúng là không biết ai có thể cười đến cuối cùng.

Nhưng Lâm Lạc nhìn ra Chu Thiếu Thành cũng không có vận dụng toàn bộ
thực lực, chí ít năng lực thuấn di của hắn ở trong ám ảnh tối đa phát
huy ba bốn phần, nếu như tính mệnh tương bác mà nói, kia nói không chừng Trần Kim Thạch cũng không có cơ hội tế ra Thánh khí, trực tiếp bị Chu
Thiếu Thành từ trong ám ảnh phục kích một kiếm chặt đứt yết hầu, không
chết cũng phải bị thương nặng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận