Hoành Tảo Hoang Vũ

Đào Bảo nhất thời biến sắc,
hai tay kết xuất, đón đánh bảo kiếm trên không trung. Tuy rằng kiếm là
Tinh Đế cấp Thánh khí, nhưng lão đầu cũng là Tinh Đế hàng thật giá thật, tự nhiên sẽ không nhất chiêu tức miểu sát.

- Mẹ của ngươi, lẽ nào đã chết?

Đào Bảo lộ ra một tia giật mình.

- Lão con rệp, muốn cùng bổn hậu nói giao tình sao?

Phong Sở Liên cũng ngạo kiều tới nông nỗi không nhìn thiên hạ, đâu thèm
nhìn đối phương là Tinh Đế, vẫn như cũ dịch động bảo kiếm đại khảm đại
sát. Cũng đừng nói, cái đế binh này thậm chí vượt lên cực hạn của Tinh
Đế tam trọng thiên, sắp đạt được trình độ bán Thần khí rồi, ở dưới dạng
oanh kích này, Đào Bảo tự nhiên chật vật không gì sánh được, thảo nào
năm đó bị "Lão thái bà" truy sát cho ra tâm lý bóng ma.

Bất quá, xem Đào Bảo thất lạc không gì sánh được kia, chỉ sợ hắn năm đó mất đi còn có trái tim!

Phong Sở Liên phong hoa tuyệt đại như vậy, mẫu thân của nàng tự nhiên sẽ không thua kém, tuy rằng vạn năm trước phong mẫu cũng có thể lả lão bà, nhưng trên đời có đan dược trú nhan, dùng năng lực của Tinh Hoàng sao
lại lộng không được, sợ rằng khi đó phong mẫu cũng tối đa nhìn qua hơn
bốn mươi tuổi, thành thục xinh đẹp phong vận, làm tim của Đào Bảo cũng
bị bắt làm tù binh.

Loại đồ vật Đế binh này là không có khả năng đơn giản truyền thừa, hiện
tại chi bảo kiếm này truyền tới trong tay Phong Sở Liên, kia nói rõ khả
năng phong mẫu đã hương tiêu ngọc vẫn lớn nhất.


Trong lòng Đào Bảo thất lạc, nhất thời tinh thần không phấn chấn, ở đế binh oanh kích càng hiển chật vật.

- Dừng tay!

Lâm Lạc nhịn không được nhập không, quát lên một tiếng.

- Di?

Lúc Phong Sở Liên thấy Lâm Lạc, không khỏi lộ ra biểu tình kinh hỉ,
nhưng lập tức giận tím mặt, bay qua đến bên cạnh Lâm Lạc, một cước dẫm
hắn từ trên bầu trời rơi xuống núi, cắn răng nói:

- Ngươi cái con rệp này, dám cho rằng bổn hậu phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ vô song là nam nhân? Thì là ngươi tới xin lỗi, bổn hậu cũng sẽ không
đơn giản tha thứ ngươi!

Nói là nói như vậy, nhưng nàng đá Lâm Lạc cũng rất nhẹ nhàng, tựa hồ cấp bản thân một cái bậc thang, chỉ cần lúc này Lâm Lạc bồi vài câu hữu
ích, nữ vương đại nhân sẽ vui vẻ không gì sánh được.

Nguyên lai, ở đây là Băng Tuyết quốc!

Lâm Lạc vẫn cho rằng Băng Tuyết quốc là ở trên đảo băng tuyết nào đó, ai có thể nghĩ đến cư nhiên sẽ ở đáy biển! Hắn căn bản không biết đây là
đâu, tự nhiên không có khả năng là tới xin lỗi Phong Sở Liên, nhưng nếu
đã đụng mặt, hắn đành đâm lao phải theo lao rồi.

- Hắn là đại ca kết bái của ta!

Lâm Lạc chỉ chỉ Đào Bảo, lão đầu đang cùng đế binh đánh cho triền miên.

- Lén lút tới, thì ra là cấp cho bổn hậu một kinh hỉ, bổn hậu cũng sẽ không nhanh như vậy tha thứ con rệp ngươi!

Cơn giận của Phong Sở Liên còn sót lại chưa tiêu, đã thu hồi bảo kiếm,
nhưng cũng không có giấu ở trong cơ thể của nàng, mà là trực tiếp bay
đến trên bầu trời thành thị.

Sợ rằng này cùng tổ khí của Thiểm điện tộc như nhau, đều là đại sát khí
thủ hộ một phương, bình thường không có khả năng mang theo.

Cùng Thánh khí khác bất đồng, chuôi bảo kiếm này toàn bộ là do Thủy hệ
tinh hoa chú thành, bất nhiễm một tia lực lượng khác, cùng Phong Sở Liên vừa lúc một mạch tương thừa, một người một kiếm hợp bích ,ới có thể
phát huy ra uy lực mạnh nhất.

Mặc dù Đào Bảo nói tới "Lão thái bà" là nghiến răng, nhưng từ trong
miệng Phong Sở Liên chứng thực phong mẫu đã lẫn lạc hơn ba mươi năm,
nhất thời nét mặt già nua suy sụp, lại vô tâm nhưỡng rượu, thẳng qua nửa tháng mới khôi phục lại.

Phong Sở Liên thì cùng Lâm Lạc, mang theo hắn tham quan vương quốc đáy biển này.

Tuy rằng Băng Tuyết quốc không hiện hậu thế, nhưng nội tình tương đối

thâm hậu, toàn quốc bọn họ trên dưới đều là tu luyện Thủy hệ công pháp,
tên là Băng Phượng quyết, vô luận thân là nữ vương Phong Sở Liên, hay
quốc dân phổ thông thân phận thấp, không hề ngoại lệ, tu luyện công pháp đều là giống nhau như đúc.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, quốc dân Băng Tuyết quốc hướng tâm
ngưng tụ không gì sánh được, người người ủng hộ vương thất, không hề dị
tâm.

Bất quá, Phong gia bởi vì huyết mạch truyền thừa đặc thù, mỗi một đại
Phong Hậu chỉ cần trưởng thành, chí ít cũng là Tinh Vương cấp, ở trong
quá trình truyền thừa, cuối cùng có một bộ phận lực lượng tiêu hao điệu.

Kiện đế binh kia tên là Thanh Quang chi nhận, tồn tại tiếp cận bán Thần
khí, chỉ có Phong thị huyết mạch mới có thể điều động, cũng là nguyên
nhân Phong Sở Liên không sợ Thánh địa. Bất quá, cho dù không có Thanh
Quang chi nhận, sợ rằng vị nữ Vương ngạo kiều này cũng sẽ không chịu
thua, ở trong mắt của nàng người trong thiên hạ đều hẳn là vì mỹ lệ của
nàng mê đảo, vũ khí ngược lại là không trọng yếu.

Biết được Nghiêm Thanh bị Thiểm điện tộc bắt đi, thiếu chút nữa tính
mệnh khó giữ được, nữ vương đại nhân nhất thời giận dữ, lúc này biểu thị muốn dẫn Thanh Quang chi nhận tới Thiểm điện tộc tiêu diệt!

- Ngươi là Tinh Hoàng, người ta có Tinh Đế! Ngươi có đế binh, người ta còn có bán Thần khí, nhẫn nhẫn một chút đi!

Lâm Lạc khuyên nhủ, Phong Sở Liên sát tới cửa mà nói, kia chỉ biết tự làm mất mặt.

- Con rệp, ngươi dám coi khinh bổn hậu?

Phong Sở Liên cho một cái bạch nhãn mê chết người, nhưng lập tức cũng biến sắc, một cước đá Lâm Lạc lên trên mặt đất.

- Ngươi cái con rệp này, nguyên lai không phải đặc biệt tới xin lỗi bổn hậu!

Dựa vào, không nghĩ qua là lỡ lời rồi!


Lâm Lạc vội vã chụp lấy chân của nàng, hắn là đại nam nhân, há có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân nhiều lần dẫm hắn dưới chân.

Nhưng Phong Sở Liên đang nổi nóng, đâu có chịu dừng cước, trái lại càng nổi giận, ồn ào nói muốn băm con rệp Lâm Lạc này.

Lâm Lạc vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là sử xuất tuyệt chiêu, hai tay chọc chọc vào chân nhỏ của Phong Sở Liên!

Nữ vương đại nhân tuy rằng ngạo kiều không gì sánh được, nhưng nào được
nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy, nhất thời toàn thân run lên, hơi kém chút nữa là ngã trên mặt đất. Tinh mâu của nàng như nhiễm một tầng vụ
khí, hai gò má tuyết trắng hiện lên hai đóa đỏ ửng diễm lệ, trách mắng:

- Con rệp không hảo hảo xin lỗi, còn dám phi lễ bổn hậu?

Thấy chân của nàng đã không còn lực, Lâm Lạc vội vã thoát thân nói:

- Cảnh cáo ngươi a, không được lại đối với ta động cước, bằng không ta vỗ mông rời đi, vĩnh viễn không cùng ngươi nói chuyện!

- Con rệp!

Phong Sở Liên mị nhãn như tơ, vừa rồi nàng đã có chút động tình, nếu Lâm Lạc buông tư thái, kia lấy tính cách không hề cố kỵ của nàng, thật là
có khả năng thành tựu chuyện tốt.

Nhưng kể từ đó, nữ vương đại nhân cũng không lại dây dưa chuyện xưa với
Lâm Lạc, mà là quan tâm tu vi của hắn, bảo hắn tốc tốc mở rộng Tinh Hải, này đã lãng phí quá nhiều thời giờ rồi.

Mở rộng Tinh Hải là chuyện tình phi thường nguy hiểm, bởi vì trước đó
Đào Bảo muốn nhưỡng rượu, không có khả năng thay Lâm Lạc hộ pháp, bởi
vậy Lâm Lạc cũng không dám mạo hiểm hành sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận