Hoành Tảo Hoang Vũ

Bà nương của hắn không hề có vẻ xấu hổ, phe phẩy cái mông của nàng hướng nam nhân phía sau tác hoan nói:

- Hãn Mục Nhĩ vừa giết chết một con Xích Long Ưng, hắn đáp ứng dùng lông của Xích Long Ưng may y phục cho ta, sau này ta là nữ nhân của hắn rồi!

Đây là truyền thống của bộ lạc, nữ nhân mặc quần áo do da mãnh thú chế
thành của nam nhân nào săn đến, liền đại biểu cho nàng là nữ nhân của
nam nhân đó. Trong bộ lạc cho dù nữ nhân gả cho người cũng có thể tùy
thời tìm nam nhân khác, nhưng trước tiên nam nhân kia phải tiếp thu
trượng phu của nữ nhân khiêu chiến, đương nhiên, trượng phu của nữ nhân
cũng có thể tuyển không khiêu chiến, nhưng này sẽ làm tôn nghiêm của hắn quét rác, coi là kẻ bất lực.

Cho nên, bà nương của Cáp Khắc Nhĩ cử động như vậy ở thế giới bên ngoài
là đáng đưa lên giàn hỏa thiêu, nhưng ở chỗ này lại quá bình thường,
không có lực lượng sẽ không có nữ nhân, đây là thiên kinh địa nghĩa!

Hơn nữa, này chính là đệ nhất mỹ nữ của thất tộc!

- Hãn Mục Nhĩ, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!

Cáp Khắc Nhĩ lạnh lùng nói.

- Quyết đấu? Ngươi không xứng! Hãn Mục Nhĩ vĩ đại chẳng đáng cùng một cái lừa đảo quyết đấu!

Hãn Mục Nhĩ căn bản không để ý tới Cáp Khắc Nhĩ, vẫn như cũ ra sức làm,
để bà nương của Cáp Khắc Nhĩ không ngừng phát sinh ra tiếng thét chói
tai cao vút.

- Hỗn đản!


Cáp Khắc Nhĩ cả người run run, phẫn nộ trong lòng cũng nhịn không được
nữa, hướng đối phương đánh ra, đao nhọn vung lên, hướng ngực của Hãn Mục Nhĩ đâm tới.

Ai ngờ Hãn Mục Nhĩ lại đưa nữ nhân dưới thân lên, chắn phía trước hắn,
nếu một đao này đâm xuống mà nói, chỉ có thể đâm vào trong ngực nữ nhân
này.

Tuy rằng Cáp Khắc Nhĩ phẫn nộ, nhưng hiển nhiên không thể tự tay giết vợ của mình, đao nhọn hầu như đụng tới bộ ngực cao thẳng của đối phương,
liền thu trở lại. Nhưng Hãn Mục Nhĩ lại nhân cơ hội đá ra một cước, đánh Cáp Khắc Nhĩ bay ra vài chục trượng.

Mà nữ nhân kia bị dọa như thế, cả người run run, run lên đạt đến cao
trào, trên mặt tất cả đều là vẻ đỏ tươi, như là một đống bùn nhão ngã
xuống.

Hãn Mục Nhĩ cũng kịch liệt co rúm vài cái, ghé vào trên người nữ nhân
thở dốc, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh lực, bứt ra đứng lên, nam
căn còn bảo trì trạng thái nửa đứng, dính đầy dị vật.

Hắn cũng không lưu ý chút nào, đi nhanh đến chỗ Cáp Khắc Nhĩ, như một quốc vương, tràn ngập kiêu ngạo nói:

- Ta đại biểu Quá Tháp bộ lạc ở đây lên tiếng, hạn các ngươi trong vòng 3 ngày hướng bộ lạc chúng ta đầu hàng, từ nay về sau, các ngươi là con
dân của ta, được Hãn Mục Nhĩ bảo hộ, dũng sĩ bộ lạc chân chính, anh hùng giết chết Xích Long Ưng, mà không phải lừa đảo gì!

Nam nữ già trẻ của Hỉ Mã thôn đều lặng lẽ không nói gì, trước đây bọn họ có dũng sĩ bộ lạc duy nhất. Nhưng sau lại chứng minh này chỉ là một cái lừa đảo, để cho lòng tự trọng của bọn họ đều bị đả kích thật lớn.

Mà trong bảy đại bộ tộc phụ cận, thực lực Hỉ Mã thôn yếu nhất cũng là sự thực, hiện tại đã không có chiêu bài dũng sĩ bộ lạc này, này phải chống đối các bộ lạc khác chiếm đoạt như thế nào?

Thôn xóm cố định trong lúc đó chiếm đoạt tuy rằng không giống bộ tộc du
mục ngoan độc như vậy, chỉ trừ nữ tử tuổi còn trẻ là toàn bộ giết sạch,
nhưng ở trong tân bộ tộc, người bộ tộc bị xâm lược khẳng định sẽ bị bài
xích, sau này tuyệt không sống khá giả!

- Ha ha ha!

Hãn Mục Nhĩ đi tới một bên, nhặt lên một quần soóc bằng lông chim mặc
lên, nghênh ngang đi ra sân, dùng uy danh dũng sĩ bộ lạc của hắn, căn
bản không sợ bị người đánh trộm.

Bất quá khi hắn đi tới, tiếng cười cũng đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy được Nam Nhược Hoa thanh lệ xuất trần!

Trong mắt một nghìn người sẽ có một nghìn loại mỹ nữ, nhưng cực phẩm mỹ
nữ thì bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ tim đập thình thịch! Nam Nhược Hoa
không thể nghi ngờ là cực phẩm mỹ nữ như vậy, tuy rằng trang phục của
nàng ở trong mắt Hãn Mục Nhĩ có thể nói quái dị, cũng quái đến mỹ, mỹ
tới cực điểm!


Nam căn vừa nhuyễn xuống củ hắn lại đứng lên, làm quần soóc của hắn động lên một cái lều lớn, tựa hồ muốn giương cánh bay lượn.

- Nữ nhân, ngươi là người bộ lạc nào?

Hãn Mục Nhĩ nói, như một con tinh tinh, hướng đối phương biểu diễn màn cầu kết cơ thể.

- Cút!

Cho dù Nam Nhược Hoa lại trong trẻo lạnh lùng, nhưng vừa nghe xong một
hồi biểu diễn xuân đồ sống, nàng sao có thể lại bảo trì tâm bình thường, mặt cười ửng đỏ như ướt át nổi trên mặt nước, để Lâm Lạc ở bên cạnh vẫn cười trộm.

Nàng vừa thẹn vừa giận, tự nhiên không kiềm nỗi tức giận. Nếu như không
phải tính tình nàng tốt, đã sớm một ngón tay điểm đi ra giết chết người
này.

- Nữ nhân, đứng ở trước mặt ngươi chính là dũng sĩ bộ lạc!

Hãn Mục Nhĩ giận tím mặt, dũng sĩ bộ lạc địa vị cao thượng, sao có thể bị người ô nhục.

- Cút!

Lâm Lạc cũng đứng dậy, ánh mắt đảo qua Hãn Mục Nhĩ, hơi toát ra một tia khí tức cường đại.

Từng địa phương có phong tục tập quán từng địa phương, hắn sẽ không mạnh mẽ tham gia, nhưng mà không đại biểu cho hắn cần phải có cố kỵ.

Tuy rằng Hãn Mục Nhĩ có xưng hào dũng sĩ, cũng không đần đến cái gì cũng không biết! Trên thực tế, Lâm Lạc cho hắn cảm giác còn muốn đáng sợ hơn lúc đối mặt Xích Long Ưng, hơn nữa này dù sao cũng là địa bàn bộ tộc
đối địch, hắn luôn có điều cố kỵ, lúc này chậm rãi lui ra phía sau, lại
quay đầu bỏ chạy.

Dũng sĩ lại mãnh cũng đánh không lại mấy trăm song quyền, đợi cho hắn
suất lĩnh bộ tộc công tới, nữ nhân ở đây đều sẽ trở thành ngựa hoang của hắn, không có một cái có thể thoát được!

Theo Hãn Mục Nhĩ rời đi, người trong thôn cũng đều tự tán đi, bọn họ đều lo lắng lời nói đối phương lưu lại, chỉ có ba ngày thời gian để cho bọn họ suy nghĩ, cũng không có quản Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa này nữa, nói không chừng là người bộ lạc xa xôi nào đó chạy tới.


Tuy rằng Cáp Khắc Nhĩ bị cắm sừng, nhưng phong tục ở đây là như vậy, chỉ cần là nữ tử tự nguyện, nam nhân cũng quản không được bà nương, hắn
cũng chỉ có thể sinh hờn dỗi mà thôi.

Đương nhiên, hắn cũng có thể tuyển trạch quyết đấu cùng đối phương, dù
sao đây là vô cùng nhục nhã, lại bị đối phương dễ dàng hóa giải, ngược
lại để mặt mình đi đâu nữa.

Hắn không có mặt mũi đi trách cứ bà nương, nữ nhân kia đã mặc quần áo
vào rồi, tiến nhập phòng trong đóng cửa lại, hiển nhiên là muốn để hắn
buổi tối ở trong sân rồi.

Đại nam nhân này đặt mông ngồi ở bên cạnh thành giếng, không tiếng động khóc lên, vai co rúm.

- Ngươi không trách nàng?

Lâm Lạc nhẹ giọng hỏi.

- Là Cáp Khắc Nhĩ vô dụng!

Hai tay của hắn ôm lấy đầu, đau đớn nói.

Tuy phong tục ở đây đối với việc nam nữ rất nhẹ, nhưng người nam nhân
nào bị thê tử cắm sừng đều không có khả năng hài lòng, huống chi hắn đã
từng là dũng sĩ bộ lạc, thụ qua người khác tôn sùng, nhưng hôm nay lại
thành châm chọc thật lớn.

Nhìn ra được đến, hắn rất yêu thê tử của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận