Lâm Lạc còn muốn nói cái gì, nhưng chỉ nghe trong thôn một mảnh gà bay chó sủa, có người la lớn:
- Dã Đạt bộ lạc tới! Dã Đạt bộ lạc tới!
Cáp Khắc Nhĩ mạnh mẽ đứng lên, cố sức nắm chặt đao nhọn trong tay, cũng
không cùng hai người Lâm Lạc nói cái gì, đằng đằng đằng chạy vội đi ra
ngoài.
- Lâm huynh dự định tham gia ân oán ở đây?
Nam Nhược Hoa nhàn nhạt nói.
- Ngươi lẽ nào đối với ở đây không cảm thấy hiếu kỳ sao?
Lâm Lạc mỉm cười.
- Chúng ta là người từ ngoài đến, vội vã đến, vội vã đi, không nên lưu lại nhân quả gì!
Nam Nhược Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Nữ nhân này đọng ở bên mép là nói không để lại nhân quả, trước đây tặng
đan dược cho Lâm Lạc cũng là để kết thúc nhân quả, không muốn thiếu nhân tình của Lâm Lạc.
- Chúng ta nếu đã tới đây, tránh không được phải cùng người ở đây giao
tiếp! Hơn nữa, ngươi cho rằng cơ duyên là tới thế nào, đi ở trên đường
trống rỗng rơi xuống trên người ngươi sao?
Nam Nhược Hoa không khỏi hoạt kê, không cùng người tiếp xúc, tự nhiên sẽ không nhiễm nhân quả, nhưng thế giới này là người với người cấu thành,
không cùng người giao tiếp, cơ duyên từ đâu mà đến? Tuy rằng thời gian
công pháp thập phần thần kỳ, nhưng mơ hồ thấy tới một tia ảo diệu của
thời gian, nhưng này dù sao chỉ là từ trong hàng vạn hàng nghìn sương mù dày đặc thấy đến một tia, cũng không nhất định sẽ phát sinh.
Hay chính là loại tính cách này của Lâm Lạc, mới để hắn ở trong vài thập niên ngắn như vậy xông lên tới Tinh Vương cảnh!
Nàng không có nói gì, nhưng mà đồng dạng sẽ không nhúng tay, tất cả đều
giao cho Lâm Lạc đến xử lý, tập quán mỗi người cũng không phải có thể
tùy tiện cải biến như vậy.
Lâm Lạc cùng nàng đi tới cửa thôn, nam nhân trong thôn ở trước hàng rào
nổi lên phòng tuyến, cả đám đều là cầm trường mâu, biểu tình khẩn trương nhìn rừng rậm xa xa.
Sau một trận vắng vẻ, chỉ nghe tiếng giết nổi lên, hơn trăm nam nhân đều cưỡi chiến mã từ trong rừng chạy ra, trên mặt mỗi người đều có vẽ thuốc màu, kiểu tóc cũng phi thường cổ quái, chỉ chừa ở trước đỉnh đầu một
đám, buộc thành một cái bím tóc, cả đám đều là tràn ngập dã tính cùng
sát khí.
Nhìn những dã man nhân này, thân thể mỗi người thôn dân đều run rẩy, tay cầm trường mâu cũng không vững.
- Bảo vệ Hỉ Mã!
Một lão nam nhân khoảng năm mươi tuổi giơ trường mâu lên cao giọng quát.
- Bảo vệ Hỉ Mã!
Những người kia đều vung tay hưởng ứng, không hề lùi bước.
Bởi vì Dã Đạt bộ lạc là bộ tộc du mục, nơi bọn họ đi qua ngoại trừ nữ
nhân tuổi còn trẻ ra, từ trước đến nay không có một ngọn cỏ còn sống,
bọn họ không có đường lui, đầu hàng cũng là chết!
Bang! Bang! Bang!
Kỵ binh vọt tới, trong nháy mắt ở trên trận tuyến của Hỉ Mã thôn vạch ra một cái lỗ hổng thật lớn, đoản binh giao xúc lập tức trình diễn, tiên
huyết văng khắp nơi, chi gãy bay ngang. Này tuy rằng chỉ là trình tự
chiến đấu của Hậu Thiên, nhưng nói đến trình độ máu tanh thì Linh cảnh,
Tinh vực cấp cũng kém xa nhiều lắm!
- Người, trục lợi mà động, vô luận là người thường hay Tinh Đế chí tôn, đều không hề khác biệt!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói, chiến đấu thảm liệt cũng không khiến cho hắn động dung, thứ nhất hắn là những người đứng xem, thứ hai cũng là đã trải qua rất nhiều.
Trên thực tế, lúc này trên Ngân Nguyệt tinh có vô số địa phương đang
trình diễn tranh đấu đồng dạng, chỉ là cảnh giới không đồng mà thôi. Mà
phóng nhãn toàn bộ vũ trụ, vô số tinh cầu có sinh mệnh, chiến tranh như
vậy sẽ thiếu sao?
Lâm Lạc không phải đấng cứu thế, lại càng không phải người tốt, sẽ không lúc nào cũng đi đâm một cước.
Tuy rằng Nam Nhược Hoa luôn miệng nói không dính nhân quả, nhưng lòng
của nàng căn bản không có ngạnh như vậy, quay đầu đi không nhìn tới song phương huyết đấu nói:
- Lâm huynh không phải nói muốn tham gia sao, thế nào còn không ngăn cản bọn họ?
Lâm Lạc lắc đầu nói:
- Ta ngăn cản trận chiến đấu này lại có ý nghĩa gì? Trừ khi ta có thể
vĩnh viễn lưu lại, bằng không chuyện như vậy thủy chung sẽ phát sinh.
Đôi mắt đẹp của Nam Nhược Hoa đảo qua, lộ ra vẻ không đành lòng.
Luận chiến lực, tự nhiên là Dã Đạt bộ lạc càng tốt hơn, bất quá Hỉ Mã bộ tộc là vì sinh tồn mà chiến, mỗi người liều mạng không sợ chết, thủy
chung không có chạy tán loạn. Mà Cáp Khắc Nhĩ tuy rằng là giả dũng sĩ bộ tộc, nhưng năng lực cá nhân xác thực tương đối cường hãn, tu vi Hậu
Thiên mười một tầng tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất trong mọi người ở đây, chỉ một nén hương thời gian đã có mười ba người chết ở dưới đao
nhọn của hắn!
Hắn vốn là trong lòng nghẹn đầy lửa giận, Dã Đạt bộ tộc xâm lấn để hắn
có đối tượng phát tiết, sát tính trùng thiên, đao nhọn tiến vào ngực một gã địch nhân còn không kịp rút ra, trực tiếp một ngụm cắn yết hầu tên
địch nhân thứ hai, rõ ràng cắn khí quản củangười nọ đi ra.
Sát tính như vậy, để chiến sĩ của Dã Đạt bộ lạc đều là tâm sinh kiêng
kỵ, không tự chủ được lui ra phía sau vài bước, tạm thời đình chỉ công
kích.
- Để Mã La Nhĩ đến chiến đệ nhất dũng sĩ Hỉ Mã!
Trong một tiếng hừ lạnh, rừng rậm hiện ra một cự thú chừng mười trượng,
như ngưu như ngạc, nhưng kỵ sĩ trên đó khôi ngô không gì sánh được, vóc
người như một tảng đá thật lớn.
Bang!
Hắn từ trên lưng cự thú nhảy xuống, thân thể trầm trọng chấn đắc mặt đất một trận run rẩy. Thương, thương, thương, hắn kéo một cây lang nha bổng hướng Cáp Khắc Nhĩ lao qua, vũ khí cùng mặt đất ma sát sản sinh ra vô
số hỏa tinh.
- Xem ra, Cáp Khắc Nhĩ gặp phải đối thủ rồi!
Lâm Lạc mỉm cười, Mã La Nhĩ này là Hậu Thiên mười một tầng đỉnh, so với
Cáp Khắc Nhĩ muốn cao hơn một chút, mà xem người này vóc người khôi ngô
như vậy, là loại trời sinh thần lực rồi.
Võ đạo ở đây hoàn toàn bị vây ở trạng thái nguyên thủy vỡ lòng, xem bọn
hắn chém giết lâu như vậy, hoàn toàn là dùng lực liều mạng, kỹ xảo cũng
chỉ là né tránh công kích, cũng không có chân chính phát triển thành vũ
kỹ.
Bởi vậy, khả năng Cáp Khắc Nhĩ thắng lợi gần như hư vô.
- Ngươi đây là khảo nghiệm hắn?
Nam Nhược Hoa đột nhiên có chút đã hiểu.
- Cho người con cá không bằng cho người cần câu, nếu như hắn đáng giá đào tạo mà nói…
Lâm Lạc sẽ hạ quyết định như vậy, là bởi vì đối phương cho dù bị thê tử
phản bội vẫn như cũ yêu đối phương, người như vậy Lâm Lạc nghĩ có thể
giúp một chút, kết cái thiện duyên.
Cáp Khắc Nhĩ ưỡn ngực đón nhận nói:
- Ngươi là Dã Đạt đệ tam hào, Man Hùng Mã La Nhĩ?
- Không sai, đúng là Mã La Nhĩ!
Nam nhân dã hùng kia đối thiên gầm lên giận dữ, đột nhiên huy động lang
nha bổng hướng Cáp Khắc Nhĩ oanh qua. Một bổng này vừa mau vừa ngoan,
chỉ ở không trung để lại một đạo tàn ảnh.
Đinh!
Cáp Khắc Nhĩ cử đao đón chào, nhưng cũng không phải đao nhọn trong tay
hắn, này quá ngắn, chỉ thích hợp cận thân vật lộn, muốn cứng đối cứng là không được rồi, so sánh với lang nha bổng giống như là đồ chơi.
Hắn rút bội đao bên hông ra, nhưng trong nháy mắt đao phong cùng lang
nha bổng tiếp xúc, chuôi bội đao này căn bản không có một tia chống lại
đã vỡ tan, lạnh rung mà rơi.