Nghiêm Phi Dương vốn không thèm tiếp tục nghĩ tới chuyện này, mà thi triển hết toàn lực đánh tới Lâm Lạc.
Nhưng bởi quan hệ của tổ huyết, rất nhiều bí kỹ sát chiêu của Nghiêm Phi Dương căn bản không thể dùng tới, bởi vì có dùng tới cũng sẽ bị Lâm Lạc khống chế ngược lại! Vốn ở trước mặt Lâm Lạc có được tổ huyết, trừ phi
có thể áp chế hắn ở đại cảnh giới, nếu không bất kỳ công pháp bổn tộc
nào chỉ là vô dụng!
Bởi vậy Nghiêm Phi Dương chỉ có thể sử dụng lực lượng thuần túy công
kích, căn bản không dám sử dụng lực lượng lĩnh vực đặc thù, lôi hệ xác
định bị khắc chế vững chắc, mà ngũ hành công pháp ở trong tay hắn chỉ có tác dụng cung cấp lực lượng, căn bản còn chưa tu tập vũ kỹ, để thủ đoạn tiến công của hắn biến thành phi thường đơn điệu.
Lâm Lạc cười ha ha, hai tay rung lên, nắm tay xuất hiện một mảnh kim quang.
Đây cũng không phải vì Chiến Thiên bí quyết, mà hắn vận dụng kim hệ công pháp! Thần hỏa có thể thiêu đốt Tinh Vương chí tôn, mà kim hệ công pháp còn có thể không gì không phá, không gì cản nổi!
Thương! Thương!
Lâm Lạc xuất quyền, một mảnh kim quang phiếm động, ma bàn màu xanh bị
oanh dập nát, hắn thét dài một tiếng, hướng Nghiêm Phi Dương đánh tới.
Hắn đã thói quen gần người vật lộn, vừa đánh nhau liền bất tri bất giác
tiến sát bên người đối phương, đây là tật xấu làm thế nào cũng không thể sửa đổi.
Tuy rằng Lâm Lạc không dùng Chiến Thiên bí quyết buộc Nghiêm Phi Dương
đánh bừa, nhưng bị hắn áp sát bên người, Nghiêm Phi Dương không còn lựa
chọn chỉ có thể xuất chưởng cứng rắn đối kháng, với khả năng không gian
thuấn di của Lâm Lạc, hắn muốn chạy cũng không thể chạy.
Oanh!
Hai người ngưng tụ quyền chưởng va chạm, lực lượng cường đại bạo cuốn,
đôi bên đồng thời thối lui mấy trượng. Nhưng vẻ mặt tuấn tú của Nghiêm
Phi Dương biến thành trắng bệch, tay phải va chạm cùng Lâm Lạc đã tuôn
máu tím không ngừng!
Vừa nhìn thấy tay phải của hắn đã vặn vẹo biến dạng nghiêm trọng, ba
xương ngón tay bị gãy xuyên vào da thịt, lộ ra xương trắng khiến người
sợ hãi!
Mọi người đều hoảng sợ, trong đối kháng chính diện không ngờ Nghiêm Phi Dương đã rơi vào hạ phong!
Kim hệ công pháp không gì không phá được, nếu cùng cảnh giới đánh cận chiến với Lâm Lạc hoàn toàn là hành vi muốn chết!
- Trong vòng mười chiêu, ngươi hẳn phải chết!
Lâm Lạc lạnh lùng nói, hắn cùng tứ đại tộc không có huyết cừu, ngược lại còn là thân nhân huyết mạch tương liên. Nhưng đối xử với Phương Cầm
Nghiêm Thanh trước đó, lại còn muốn đoạt xá với hắn, rồi sau đó nhiều
lần muốn đuổi giết hắn, đây là buộc hắn hạ sát thủ!
Mà nếu đã quyết định phải giết, hắn cũng sẽ không dài dòng!
Từ đáy lòng Nghiêm Phi Dương dâng lên một cỗ rét lạnh, những lời kia của Lâm Lạc không phải uy hiếp, mà quả thật có thể thực hiện!
Phía trước không gian thiết cát của hắn có thể hủy diện Tinh Vương nhất
trọng thiên, mà theo tu vi tăng lên, chỉ sợ hiện tại đã có thực lực miểu sát Tinh Vương nhị trọng thiên! Ánh mắt Nghiêm Phi Dương kiên định,
trong nháy mắt làm ra quyết định!
Hưu!
Thân hình hắn chợt lóe, hướng Nam Nhược Hoa đánh tới, một chưởng vươn ra thẳng tới vùng cổ Nam Nhược Hoa!
Ở trong mắt hắn Nam Nhược Hoa đã sớm có mờ tối với Lâm Lạc, như vậy chỉ
cần bắt giữ nàng là có thể uy hiếp được Lâm Lạc, ít nhất có thể đem bọn
họ bảo trụ, an toàn rời khỏi Cổ Nguyên Động!
Dù sao nơi này chỉ có một cửa ra, ngoại trừ Lâm Lạc nguyện ý phiêu lưu
mạo hiểm tử vong tại nơi này, nếu không trong vòng mười năm hắn phải rời đi, như vậy vô luận tính mạng hay Thần Đạo Quả của hắn cũng không thể
lưu lại!
Không đáng cùng hắn chết tại chỗ này!
Mặc dù Nam Nhược Hoa không dự đoán được hắn sẽ tập kích mình, nhưng bản
thân là Tinh Vực chí tôn đương nhiên phản ứng không chậm, huống chi nàng tu luyện chính là công pháp thời gian hiếm thấy? Bởi vì lực lượng
Nghiêm Phi Dương quá mạnh mẽ, Nam Nhược Hoa đem công pháp thời gian gia
trì lên thân thể mình, thân hình chợt lóe, nhanh chóng né tránh.
Đám người Chu Thiếu Thành đã sớm phối hợp ăn ý cùng Nghiêm Phi Dương,
xem hắn vừa động lập tức đoán được ý nghĩ của hắn, tức khắc tản ra đem
con đường né tránh của Nam Nhược Hoa ngăn chặn, muốn bắt giữ nàng trước
tiên!
- Muốn chết!
Ánh mắt Lâm Lạc phát lạnh, mặc dù đối phương có bắt Nam Nhược Hoa cũng
không thể uy hiếp được hắn, nhưng hành vi kia đã hoàn toàn chọc giận
hắn, lập tức liền phát động không gian thiết cát!
- Lâm huynh hạ thủ lưu tình…
Đã tới thời điểm này, Nam Nhược Hoa vẫn còn cầu tình thay đám người
Nghiêm Phi Dương, làm Lâm Lạc suýt chút nữa tức giận muốn ngất! Hắn
không thèm quản tới, không gian thiết cát triển khai không chút lưu
tình, không gian khắp bốn phía lập tức vỡ vụn, vài tên Tinh Vương nhị
trọng thiên lập tức bị cắt xé thành vô số mảnh nhỏ!
- Ah, Lâm Lạc, ta cùng ngươi thề không đội trời chung!
Ánh mắt Nghiêm Phi Dương đỏ rực.
- Vô nghĩa, chẳng lẽ còn trông cậy ta hạ thủ lưu tình?
Lâm Lạc hừ lạnh, nắm tay kim sắc vung lên, không chút lưu tình đảo qua.
Ngoại trừ Nghiêm Phi Dương, không ai là đối thủ của hắn, thần hỏa kim
sắc quyền ảnh chớp động, nhóm Tinh Vương của tứ đại tộc giống như bị tử
thần vô tình gặt hái tính mạng.
- Ah…
Nghiêm Phi Dương phát ra tiếng thét giống như cô lang bị thương rú lên,
mạnh mẽ quay đầu bỏ chạy, thân hình tán loạn xẹt qua như lưu tinh, nháy
mắt đã biến mất.
- Muốn chạy?
Ánh mắt Lâm Lạc phát lạnh, muốn phát động công pháp không gian nhưng
thân hình chợt cứng lại, còn chưa kịp bước chân ra! Hắn quay phắt người
lại, chỉ thấy Nam Nhược Hoa “oa” một tiếng phun một ngụm máu tím, sắc
mặt tái nhợt như tờ giấy!
Hiển nhiên nàng mạnh mẽ vận dụng thời gian bí pháp kéo dài thời gian không để hắn đuổi kịp!
Với kỹ năng của Nghiêm Phi Dương, chỉ trong nháy mắt dừng lại Lâm Lạc đã không còn khả năng tiếp tục đuổi theo!
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn!
Lâm Lạc giận dữ, hắn luôn khoái ý ân cừu, nhưng Nam Nhược Hoa lại luôn
trách trời thương dân, tuy rằng luôn miệng nói không dính nhân quả, trên thực tế còn dính sâu hơn bất cứ ai!
- Tuy rằng thiên tư của Nghiêm Phi Dương không so được với Lâm huynh,
nhưng đợi một thời gian tất thành châu báu, xem như một trong những chủ
lực ngăn cản đại họa nhân gian, Nhược Hoa không thể nhìn hắn bị ngươi
giết chết!
Nam Nhược Hoa liên tục hộc máu, vì dây dưa Lâm Lạc nàng trả giá nặng nề thế nào có thể nghĩ.
Lâm Lạc hít sâu một hơi, sự tình đã phát sinh, dù hắn tiếp tục phẫn nộ
cũng không ích lợi gì. Nghiêm Phi Dương sẽ không hề do dự nhanh chóng
rời khỏi Cổ Nguyên Động, đem tin tức hắn đạt được Thần Đạo Quả truyền đi ra, còn muốn giết người là chuyện không thể nào!
Dù sao có Tinh Đế lão tổ bên ngoài canh chừng rồi, Lâm Lạc cũng không cần e ngại bọn hắn lại có thêm một lý do đối phó với mình.
Nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục đi chung với nữ nhân ngu xuẩn kia,
nếu không mình làm chuyện gì cũng bị nàng thò chân xía vào, cái này
không thể giết, cái kia không thể động, hơn nữa nàng mở miệng khép miệng lại nói tương lai của nhân gian, đứng trên đại nghĩa áp chế Lâm Lạc,
làm cho hắn vô cùng khó chịu.
- Giỏi cho một đôi gian phu dâm phụ!
Vài tiếng cười khẽ truyền đến, trong động đá vôi lại nghênh đón thêm
khách nhân mới – chín nữ tử thiên kiều bá mỵ, cả đám người đều lộ ra một cỗ diêm dúa lẳng lơ.