Ánh mắt Lâm Lạc không khỏi
ngưng tụ lại, bởi vì trải qua thời gian dài thuận buồm xuôi gió, hắn
không tự giác đã quá xem thường Tinh Đế lão tổ! Hắn cười lạnh một tiếng, liền thi triển phóng trục thuật đem công kích đánh úp lại toàn bộ ném
vào hư vô không gian.
Nhưng công kích của Tinh Đế lão tổ cũng không dễ hóa giải như vậy, tuy
rằng hắn ỷ vào bí thuật siêu việt Tinh Vực cấp tiến hành mạnh mẽ phóng
trục, nhưng tiêu hao cũng thật kinh người, làm sắc mặt hắn trong nháy
mắt biến thành trắng bệch.
Nhưng lúc này là lúc phải liều mạng, Lâm Lạc mạnh mẽ sử dụng lại không gian thuấn di, bức tới chỗ Trần Trác Nhĩ.
- Tiểu tử…
Trần Trác Nhĩ mắng thầm một tiếng, thân hình vội vàng bật trở ra, mặc dù là chạy nhưng cũng không chậm hơn tốc độ phi hành của Lâm Lạc.
Hắn không phải sợ Lâm Lạc mà sợ tiểu tử kia nóng nảy kéo hắn cùng nhau
độ kiếp, đây cũng là nguyên nhân nhóm Tinh Đế lão tổ luôn ném chuột sợ
vỡ bình.
Lâm Lạc nhân cơ hội lướt đi thật nhanh, ai cũng đạt tới cấp bậc Tinh
Vực, tốc độ kinh người bực nào, chỉ chốc lát ngắn ngủi đã chạy xa vài
vạn dặm.
Nhưng nhóm Tinh Đế cũng không vội, tuy rằng hiện tại nhìn Lâm Lạc uy
phong bát diện, nhưng trên thực tế đã bị tiêu hao tới kinh người, tuyệt
đối không kéo dài được bao lâu! Mà khi không còn cách nào kéo dài được
nữa, hắn tự nhiên chỉ có thể dựa vào độ kiếp chống đỡ, nhưng sau lôi
kiếp chính là tử vong của hắn!
Trong lòng nhóm Tinh Đế đều hiểu thật rõ ràng, bởi vậy biện pháp ổn thỏa nhất là bọn hắn không cần dùng sinh mệnh của mình đi mạo hiểm, dù sao
không ai dám vỗ ngực nói mình có thể an toàn vượt qua lôi kiếp, hơn nữa
còn là loại lôi kiếp nghịch thiên yêu nghiệt!
Cứ như vậy nhóm Tinh Đế lão tổ chỉ có thể gây áp lực cực lớn cho Lâm
Lạc, khiến cho hắn phải đại lượng tiêu hao, buộc hắn sử dụng đại sát khí duy nhất có thể uy hiếp được nhiều Tinh Đế lão tổ!
Dưới tình huống như thế, sau một ngày một đêm Lâm Lạc lấy trạng thái cực kỳ suy yếu đi tới Thập Tuyền Hải.
Đi tới kỳ cảnh của Thập Tuyền Hải, Lâm Lạc ngừng lại không hề tiếp tục chạy trốn.
Hắn thét dài một tiếng, không chút sợ hãi xoay người đối mặt nhóm Tinh Đế.
- Ha ha, tiểu súc sinh, ngươi không chạy nữa?
Ánh mắt La Nghiễm Nghĩa lạnh lẽo, nỗi đau mất con đã đè ép trong lòng
hắn sáu năm, sắp cắn nuốt mất tim của hắn! Tuy rằng Lâm Lạc còn lá bài
tẩy lớn nhất – còn chưa tế ra độ kiếp, nhưng lực lượng đã tổn hao nhiều, cách cái chết không xa!
- Đi chết cho lão phu!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng bổ ra, ma bàn đỏ như máu tái hiện.
Oanh!
Nhưng đúng ngay lúc này, một đạo bạch sắc kiếm khí lướt qua, trong nháy
mắt La Nghiễm Nghĩa đã bị đánh bay, một thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện ngay bên người Lâm Lạc, hướng nhóm Tinh Đế lão tổ trợn mắt quát:
- Đám lão xú trùng các ngươi còn muốn giết phu quân của bổn hậu?
Phong Sở Liên cầm Băng Sương Nhận, tuyệt mỹ đứng trên bầu trời, như
thiên tiên hạ phàm, bên trong vẻ tuyệt mỹ lộ ra cao quý, làm người ta
không tự chủ được nảy sinh ý muốn bái lạy. Dung mạo xinh đẹp của nàng
tuyệt đối là độc nhất vô nhị, vừa xuất hiện làm nhóm Tinh Đế lão tổ thất thần, ngay cả La Nghiễm Nghĩa bị đánh bay cũng có cảm giác rung động.
Nhưng dù sao bọn hắn cũng là Tinh Đế lão tổ, thất thố chỉ là chuyện
trong nháy mắt, theo đuổi lớn nhất của bọn hắn vẫn là tiến vào Thần
giới, mà mấu chốt nằm trên người Lâm Lạc, bọn hắn phải giết Lâm Lạc!
- Phong hậu, chúng ta chỉ vô tình mạo phạm quý quốc, chỉ cần người này!
Tuy rằng La Nghiễm Nghĩa bị chém một kiếm, nhưng không thể phát giận với Phong Sở Liên, chỉ âm trầm đưa mắt nhìn Lâm Lạc, sát ý lẫm nhiên.
Nhóm Tinh Đế lão tổ đương nhiên biết ở hải ngoại có một Băng Tuyết quốc, nhưng chính bởi vì biết đế binh cường đại, hơn nữa Băng Tuyết quốc độc
lập hải ngoại chưa từng giao thiệp trong tranh bá thiên hạ, bọn hắn tự
nhiên cũng không muốn trêu chọc phải một lực lượng cường đại như thế.
Phong Sở Liên giận dữ, lại một kiếm chém tới La Nghiễm Nghĩa, thuận tiện còn phát động thiên phú thần thông, hai tầng công kích không chút dấu
hiệu đã oanh thẳng tới.
Cũng xứng đáng cho La Nghiễm Nghĩa gặp xui xẻo!
Nếu đổi lại là một đối thủ khác, La Nghiễm Nghĩa nhất định sẽ vô cùng
cẩn thận, nhưng Phong Sở Liên đẹp tuyệt mỹ đã trở thành vũ khí lớn nhất
của nàng, tuy rằng trong lòng La Nghiễm Nghĩa có thể khắc chế ái mộ, còn có cảm giác thương hương tiếc ngọc, căn bản không làm nhiều đề phòng,
mà hắn cũng thật không ngờ Phong Sở Liên đã đạt tới uy lực Tinh Đế Hậu!
Bang!
Đường đường lão tổ Tinh Đế tam trọng thiên lại lần thứ hai bị băng
phong, sau đó một kiếm quét tới, băng tầng vỡ vụn, một chân của La
Nghiễm Nghĩa bị chém xuống, máu tươi màu tím vung ra như bão táp.
Tử huyết chính là sinh mệnh căn nguyên của Tinh Vực chí tôn, đổ máu
chẳng khác nào là giảm mạng, mà những lão tổ đều đã rất già, không còn
dư được bao nhiêu tuổi thọ, cho dù là một giọt máu cũng không tiêu hao
được nổi!
- Tiện nhân…
La Nghiễm Nghĩa gầm lên giận dữ, Tinh Vực lực lưu chuyển, chân gãy lập
tức tiếp trở lên, hắn giận tím mặt, dù là bị thương tổn mặt mũi cũng đủ
làm cho hắn gần như phát điên.
Nhưng hắn vẫn chưa phóng ra, ngược lại đem ánh mắt quét về hướng tám lão tổ khác.
Hắn băn khoăn chính là đế binh trong tay Phong Sở Liên, đó là đồ vật
tiếp cận bán thần khí! Vừa rồi Phong Sở Liên công kích bất ngờ hơn nữa
do bản thân hắn sơ sẩy, nhưng Tinh Đế lão tổ chỉ cần có một đường thời
gian phản ứng là có thể làm ra ứng biến, không khả năng thảm hại như
thế, nguyên nhân là do uy lực của Băng Sương Nhận quá lớn, lớn tới mức
nếu hắn không toàn lực phòng thủ là sẽ có hại!
Cùng một Tinh Đế nắm đế binh trong tay dùng cứng chọi cứng, điều này
hiển nhiên là ý tưởng ngu xuẩn, nhưng đó còn không phải là đế binh bình
thường, là bảo vật tiếp cận bán thần khí! Phong Sở Liên cũng không phải
Tinh Đế bình thường, thiên phú thần thông của nàng cường đại đáng sợ!
Chín Tinh Đế lão tổ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ dày đặc.
Thiên phú thần thông là đại đạo mà tổ tiên lĩnh ngộ được, lấy phương
thức huyết mạch truyền thừa xuống dưới, chỉ có thần linh cấp bậc mới có
thể lĩnh ngộ được đại đạo như thế, giống như Lâm Lạc chỉ dựa vào Cấm tự
của Tử Đỉnh mà hình thành ấn ký huyết mạch là thuộc loại tình huống đặc
thù, tuyệt đối hiếm thấy trên đời.
Nhưng đại đạo ba ngàn, mỗi người ngộ được gì đó khó có khả năng hoàn
toàn giống nhau, tỷ như thủy hệ công pháp, tổ tiên Phong Sở Liên hiển
nhiên đã lĩnh ngộ được Cực Băng thuật, mà Thủy tộc lại lĩnh ngộ U Minh
Trọng Thủy.
Đạo bản thân không phân biệt mạnh yếu, khác biệt chỉ ở trình độ lĩnh
ngộ. Giống như Lâm Lạc hiện tại có thể truyền thừa huyết mạch lạc ấn,
nhưng vạn đời sau hắn lĩnh ngộ sẽ càng sâu hơn, khi đó nếu sinh thêm con thì truyền thừa thiên phú thần thông nhất định là thật cường đại hơn
bây giờ!
Ngoài ra độ tinh thuần của huyết mạch cũng là nhân tố mấu chốt nhất.
Chẳng hạn như nhi đồng của Lâm Lạc sinh ra ở muôn đời sau chỉ truyền
thừa được một phần huyết mạch của hắn, mà nhi đồng sinh tại bây giờ sẽ
chiếm được một nửa huyết mạch, so sánh hai bên lại là một chuyện khác.