Nam nhân luôn hi vọng thê tử của mình đoan trang hiền thục, nhưng thê tử người khác là hồng hạnh xuất tường, tốt nhất là hồng hạnh chuyên
thông đồng với chính mình.
Mặc dù Lâm Lạc không có khao khát
cường liệt theo đuổi nữ sắc, nhưng trải qua kinh nghiệm với Cửu Cơ Mê
Tâm trận, nội tâm của hắn đã bị khơi dậy một mặt hắc ám, nhưng hắn vẫn
còn có thể khống chế tốt, không giống như Nam Nhược Hoa thường thường bị mê mang với nhân cách giả thuyết.
Nhưng ảnh hưởng vẫn vĩnh viễn lưu lại, mà Tần Vân Di vừa lúc khơi dậy một mặt hắc ám của hắn.
Đối với dâm nữ này Lâm Lạc không cần ôn nhu, yêu tiếc, đôi bên theo như nhu cầu, tận tình phóng thích hắc ám của hắn.
Là người đều có một mặt hắc ám của riêng mình, chỉ là có chút người có thể khắc chế, có chút người thì không thể, cho nên mới có kẻ điên cuồng sát nhân, có hái hoa tặc, nếu có thể chậm rãi phóng thích đi ra mà không
phải một mặt áp chế, liền có thể hòa diệu được đời sống mà không làm cho tính tình mình biến hóa.
Tần Vận Di vốn có được tác dụng như
vậy, Lâm Lạc ở trên người nàng tận tình phát tiết một mặt ảo tưởng tà ác của hắn, tuy rằng Nam Nhược Hoa cũng tạo được hiệu quả như thế, nhưng
dù sao nàng đang bế quan, Lâm Lạc cũng không thể đi quấy rầy nàng đi?
Một đường cảnh xuân vô hạn, hơn tháng sau hai người đi tới một sơn cốc nằm trong Đại Long sơn thuộc Thanh Hỏa Vực.
Với thực lực cấp bậc Tinh Vực của hai người bọn họ, nguyên bản hai canh giờ có thể vượt qua được đoạn đường này, nhưng lại tìm thời gian dài như
thế, đủ thấy hai người thích lên giường hoan ái bao nhiêu.
Tần
Vận Di tựa hồ rất hài lòng với “sở trường” của Lâm Lạc, bởi vậy trong
một tháng này cũng không tiếp tục gọi thêm nam sủng khác, chỉ riêng
“chuyên sủng” Lâm Lạc, không biết có thể làm cho Lâm Lạc cảm thấy tự hào về thực lực ở phương diện kia hay không.
Đại Long sơn rất lớn, cơ hồ kéo dài qua một phần ba Thanh Hỏa Vực. Mà tổng bộ Âm Dương thánh giáo lại nằm trong Đại Long sơn.
Lâm Lạc nguyên tưởng rằng Âm Dương thánh giáo sẽ giống như Thiểm Điện tộc
tránh trong không gian của thánh khí, nhưng trên thực tế tà giáo xú danh rõ ràng tại Đông Châu cứ thoải mái sừng sững trong sơn cốc, không hề có chút bí mật, chủ yếu chỉ cần biết nằm ở hướng nào Đại Long sơn thì có
thể dễ dàng tìm thấy.
Đương nhiên, đây là đối với cấp bậc Tinh
Vực, người thường cho dù bỏ ra cả đời thời gian cũng chưa chắc có thể đi vòng quanh Đại Long sơn. Dù sao nơi này phạm vi cực lớn, trong núi còn
có thật nhiều thú dữ.
Lâm Lạc xem như to gan lớn mật, biết rõ
thân phận mình bị bại lộ vẫn đi theo Tần Vận Di vào nơi đây, có hào khí
không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nhưng Tần Vận Di dù biết
hắn giả mạo Bạch Thu Minh, nhưng thân phận chân thật của Lâm Lạc là
người phương nào hắn tự tin đối phương không thể nhìn ra.
Tổng bộ Âm Dương thánh giáo là một tòa đại thành trong ngọn núi lớn, đình đài
lầu các, lang thai thủy tạ, tràn ngập phong tình lịch sự tao nhã. Những
kiến trúc này nếu để người thường kiến tạo, không tìm mấy ngàn mấy vạn
năm thì không cách nào hoàn thành, chỉ nói tới vận chuyển nguyên vật
liệu đã là nhiệm vụ không thể nào.
Chỉ từ mặt ngoài mà xem tòa
thành thị này có thể cất chứa trăm vạn dân cư, nhưng đây là bộ phận có
thể nhìn thấy được, nếu còn có hoàng cung ngầm gì đó thì số lượng càng
lớn.
Cửa vào thành thị phi thường náo nhiệt, tuấn nam mỹ nữ liên tục ra vào, căn bản không nhìn thấy già lão xấu xí.
Tám cao thủ Chủ Linh cảnh phụ trách thủ vệ, chứng kiến Tần Vạn Di liền cung kính khúm núm, gọi nàng là thánh mẫu, tràn ngập vẻ thành kính.
Lâm Lạc đi theo Tần Vạn Di vào thành, chỉ thấy trong thành đồng dạng phi
thường náo nhiệt, người đi đường không ngừng liếc mắt đưa tình, nếu thấy thuận mắt lẫn nhau liền tay nắm tay cùng rời đi, kế tiếp chuyện sẽ làm
có thể nghĩ.
Nếu như từ chỗ cao quan sát toàn thành liền có thể
phát hiện kiến trúc thành thị hình thành Cửu Cung trận. Mà Tần Vận Di
mang theo Lâm Lạc đi tới một cung, đây là một cung điện xa hoa, bên
trong đều là mỹ nam, có khôi ngô, có tuấn tú, âm nhu, cái gì cần có đều
có.
- Cung nghênh thất thánh mẫu trở về!
Tần Vận Di vừa đi vào, những mỹ nam kia đều khúm núm hành lễ, cũng giống như thế giới
người phàm, nàng là hoàng đế mà một đám nam sủng là hoàng phi.
Mà làm “phi tử” được sủng ái hiện tại, Lâm Lạc tự nhiên bị thật nhiều mỹ
nam nhìn hằn thù, ánh mắt nhìn hắn thật ai oán, khiến cho hắn có cảm
giác lông tóc dựng đứng.
Chẳng những nam nhân có mới nới cũ, nữ
nhân đồng dạng như thế, trở lại trong đống mỹ nam, Tần Vận Di tựa hồ đã
quên còn có một người là Lâm Lạc, đối với hắn chẳng quan tâm, mỗi ngày
đều phải “sủng ái” ba bốn nam sủng, thanh âm rên rỉ dâm loạn cơ hồ mười
dặm đều có thể nghe, thật sự là cực kỳ phóng đãng.
Nàng đương
nhiên không phải thuần túy tìm niềm vui, trong thời gian hơn mười ngày
Lâm Lạc đã nhìn thấy một nam sủng vừa tiến vào Tinh Vực đã bị nàng hút
thành thây khô!
Loại chuyện này đương nhiên phải làm thật ẩn mật, nhưng nàng không né tránh Lâm Lạc, giống như đem hắn trở thành tâm phúc hoặc thuần túy người ngoài, không ngại hắn chứng kiến một màn như thế.
Thái bổ dương khí đối với việc tăng trưởng tu vi cực kỳ mỏng manh, nhưng chỗ tốt chính là có thể lấy được căn nguyên sinh mạng của đối phương, gia
tăng thọ nguyên của mình thật lớn. Mà sống càng lâu thì cảnh giới đột
phá càng cao, khả năng như vậy càng lớn, đây là ưu thế thật khổng lồ.
Tần Vận Di mặc kệ Lâm Lạc, giống như hé ra cho hắn giấy thông hành không hề có bất kỳ ước thúc, Lâm Lạc có thể đi loạn trong thành thị, thuận tiện
hỏi thăm tin tức mà hắn muốn hiểu biết.
Bất kể là bản thân hắn
hay hắn giả tạo Bạch Thu Minh đều được xưng tụng là mỹ nam, mà Lâm Lạc
bởi vì bị Tần Vận Di biết hắn giả mạo, ngoại trừ còn duy trì gương mặt
của Bạch Thu Minh, không còn tiếp tục đi bắt chước tính cách của đối
phương.
Bởi vậy dù có thật nhiều nữ tín đồ đến bắt chuyện với
hắn, muốn kết đoạn nhân duyên sương sớm, nhưng đều bị Lâm Lạc lạnh lùng
cự tuyệt. Nhưng cho dù hắn cần tiếp tục giả vờ làm Bạch Thu Minh cũng sẽ tận lực tránh phát sinh quan hệ cùng nữ nhân, bởi vì sẽ làm lộ ra bí
mật hắn từng ăn Song Tu quả.
Tần Vận Di sẽ không biết, bởi vì hai người đồng thời đều tới cấp bậc Tinh Vực, Song Tu quả đã không còn tác dụng.
Buổi tối nơi này càng náo nhiệt hơn ban ngày.
Đừng xem người của Âm Dương thánh giáo phóng đãng không cố kỵ, nhưng chỉ vì
nhân loại vẫn còn có chút lòng liêm sỉ, mà dưới bóng đêm che lấp con
người sẽ càng thêm phóng túng, mỗi ban đêm thanh âm dâm mị không ngừng
vang lên, làm người ta nghe được miệng khô lưỡi nóng.
Tòa thành này gọi là Âm Dương thánh
thành, lão đại thành thị là Âm Dương Tán Nhân, tuy rằng hắn đã sớm chết
tại Nam Châu, nhưng tin tức này còn chưa tiết lộ ra ngoài, mà cho dù là
cao tầng Âm Dương thánh giáo cũng chỉ biết Âm Dương Tán Nhân đã mất tích mà thôi.