Hoành Tảo Hoang Vũ

Không để ý ánh mắt người
xung quanh, Lâm Lạc đi theo người kia tới Kiền Trữ Cung, hướng chủ điện. Mà người kia đại khái rất khó chịu Lâm Lạc, không hề nói một câu với
hắn.

Không bao lâu, hai người đi tới chủ điện, chỉ thấy Triệu Ngọc Phi đang
ngồi trên vương tọa, chung quanh là một đám “hoa” mỹ nam, có người ôm
chân nàng, có người đút rượu ngon hoa quả, nhìn thấy Lâm Lạc đi tới,
những mỹ nam kia đều lộ biểu tình chán ghét.

Bọn họ cùng chung mối thù, tự nhiên không thích hắn.

- Bạch Thu Minh, ngươi thật to gan, ngay người của bổn thánh mẫu cũng dám đánh!

Triệu Ngọc Phi híp mắt, tựa hồ đang say đắm hưởng thụ, không biết nàng
có ảo tưởng đem những nam nhân này nghĩ thành Phương Văn Kiệt hay không.

Với thủ đoạn của nàng, muốn điều tra “thân phận” Lâm Lạc không hề khó khăn.

Lâm Lạc mỉm cười, đúng mức nói:

- Đây chỉ là hạng người a dua nịnh hót, chỉ biết vài câu qua loa, căn
bản không thể thay thánh mẫu phân ưu giải nan, cũng không cách nào chân
chính thỏa mãn thánh mẫu!

Triệu Ngọc Phi sửng sốt, đột nhiên cười lên khanh khách, run rẩy hết cả
người, bộ ngực mẩy phập phồng, làm người ta không tự chủ được dục hỏa
nổi lên, muốn đem nàng gục xuống, hung hăng chiếm đoạt nàng.

Đây là một nữ nhân vô cùng mị lực, khó trách lúc trước Âm Dương Tán Nhân cũng bị nàng mê hoặc, ngay đệ tử của hắn đều ngã quỵ.


- Thỏa mãn bổn thánh mẫu? Ngươi được không?

Nàng liếm liếm đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt thiêu đốt lửa dục, tựa hồ đột nhiên nảy sinh hưng trí.

Lâm Lạc lộ ra nụ cười cuồng ngạo lại vô cùng tự tin, nói:

- Được hay không không phải nói ngoài miệng là xong!

Tự tin cùng cuồng ngạo chỉ cách nhau một đường mỏng, khác biệt ở chỗ là
ai nói ra lời như thế. Tuy rằng tướng mạo của Lâm Lạc đại biến, nhưng
khí tức lại không cách nào thay đổi, hắn tu luyện Chiến Thiên bí quyết,
lĩnh ngộ thần đạo cực nhanh, cho dù có đem bản thân biến thành tên ăn
mày nhưng cũng tuyệt đối là hạc trong bầy gà, có thể làm một đám vương
tôn quý tộc ảm đạm thất sắc!

Hắn ngạo nghễ đứng thẳng, biểu tình trên mặt thật cuồng ngạo, tự tin tới cực điểm, tràn ngập khí tức làm lòng người kinh ngạc.

Đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Phi phóng ra tia sáng kỳ dị, đem đôi chân dài thẳng tắp gác lên hai bên tay vịn trên vương tọa, bên trong nàng lại
không hề mặc quần lót, chỗ thần bí lập tức liền mở rộng, tản mát ra vẻ
dâm mị ướt át.

- Đến đây đi, để cho bổn thánh mẫu kiến thức người có sở “trường” gì hơn người!

Nàng cười thật phóng túng, không hề có chút cảm giác phong tao, mà lại mị, mị tới tận xương tủy.

Nàng là vưu vật trời sinh, thật không biết Phương Văn Kiệt làm sao đành
lòng bỏ được để nàng đi vào hang ổ dâm loạn nằm vùng, cho dù có cơ hội
lập tức tấn thăng lên Thần Vương, mà buộc Lâm Lạc lấy nữ nhân của mình
đi đổi hắn không chút nghĩ ngợi sẽ lập tức cự tuyệt, căn bản không có
ích lợi nào để cho hắn có thể bán đứng nữ nhân của hắn!

Nhưng chuyện của người khác hắn không có hứng thú quản tới hay tìm hiểu, điểm tựa là làm sao từ trên người Triệu Ngọc Phi lấy được khối Hỗn
Nguyên Lệnh thứ ba!

Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua gáy ngọc bóng loáng của nàng, phát hiện hôm nay
nàng không mang theo vòng cổ, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng
không biểu lộ trên mặt, nói:

- Ta cũng không có thói quen cùng nam nhân khác chia nhau hưởng lợi một
nữ nhân. Đại thánh mẫu trước tiên đem miêu miêu cẩu cẩu kia đuổi ra
ngoài rồi nói sau!

Những nam thị trong cung điện đều giận dữ, tiểu tử này chẳng những đánh
người của Kiền Trữ Cung, còn muốn đuổi đi bọn họ? Mẹ nó, còn chưa có lý
lịch gì đâu, đã nghĩ muốn được chuyên sủng sao?

Nhưng quyền hành của Triệu Ngọc Phi rất trọng, ở trước mặt nàng một đám
nam sủng căn bản không dám nói leo, chỉ hi vọng Triệu Ngọc Phi tức giận
Lâm Lạc cuồng ngạo mà đánh chết hắn.


- Lạc lạc…bổn thánh mẫu làm sao biết ngươi không phải thổi phồng lung
tung, bởi vì một lời nói của ngươi mà giết những ái phi này!

Triệu Ngọc Phi thật sự xem mình giống như hoàng đế, muốn bảy mươi hai phi tần tam cung lục viện tới hầu hạ chính mình.

- Các ngươi lui xuống trước đi!

Nàng như ma xui quỷ khiến lại phân phó một câu. Lời này là nói với các
nam sủng, nhìn Lâm Lạc tràn ngập vẻ tự tin, Triệu Ngọc Phi giống như
thấy được một người trẻ tuổi của mấy vạn năm trước, chính vì vẻ tự tin
như thế đã làm tâm hồn nàng rung động, vì vậy sa vào bể tình không biết
bao nhiêu năm.

Tuy rằng nhóm nam sủng không cam lòng, nhưng càng không dám làm trái lời Triệu Ngọc Phi, ở trước mặt vị nữ chủ nhân này bọn hắn chẳng qua chỉ là đồ chơi, nào có cơ hội được sủng mà làm nũng bao giờ.

- Làm cho bổn thánh mẫu hài lòng, bổn thánh mẫu sẽ lưu cho ngươi một
mạng! Nếu không hai tội cùng phạt, bổn thánh mẫu không cần để ý tới tiện nhân Tần Vận Di kia!

Triệu Ngọc Phi lạnh lùng, sát khí ẩn động.

Một nữ nhân đem nơi bí ẩn không chút che lấp hướng tới mặt mình nhưng
miệng đồng thời nói ra lời độc ác, điều này tràn ngập hương vị quỷ dị,
nhưng trước gương mặt gợi cảm ngỗ ngược của Triệu Ngọc Phi, lại biến
thành xuân dược vô cùng mãnh liệt, làm trong lòng Lâm Lạc cũng phải rục
rịch.

Hắn bước đi tới trước vương tọa, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân, cười nói:

- Sau này, ngươi chỉ biết một mình nam nhân là ta!

- Đừng quá tự tin! Bổn thánh mẫu cũng không phải dễ thỏa mãn như vậy!

Lâm Lạc cúi đầu xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng,
nhưng chợt thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ chán ghét, liền xoay mặt sang
nơi khác.


Trước đó Lâm Lạc từng quan sát nàng thật nhiều ngày, tuy rằng “khẩu vị”
của nàng lớn kinh người, mỗi lần đều phải gọi tới ít nhất mười tráng
nam, nhưng khi khởi sự chỉ làm một tư thế, cũng giống như trước mắt, hơn nữa chưa bao giờ cho nam sủng chạm vào ngực cùng miệng của nàng.

Sau khi nhìn thấy Phương Văn Kiệt, Lâm Lạc mới hiểu được nguyên do bên
trong, đó là bởi vì trong lòng nàng yêu một nam nhân, đây là muốn giữ
lại cho hắn. Mà khi mây mưa với Phương Văn Kiệt, nàng quả nhiên mở rộng
toàn bộ khu vực cấm trên thân thể mình.

Dù biết rõ mình không hề có chút cảm tình đối với nàng, nhưng nhìn động
tác cự tuyệt của nàng, Lâm Lạc vẫn có cảm giác lòng tự tôn bị đả kích.
Trong tình trường hắn luôn vô cùng thuận lợi, Tô Mỵ, Lăng Kinh Hồng,
Phong Sở Liên có người nào mà không phải thiên chi kiêu nữ, nhưng đều đã trở thành người của hắn, tuy rằng Lâm Lạc không có ý theo đuổi nữ sắc,
nhưng hắn kỳ thật vẫn luôn tự đắc, đây là kiêu ngạo của một nam nhân.

Nhưng Triệu Ngọc Phi cự tuyệt cũng làm Lâm Lạc có chút suy sụp, cũng
khơi dậy chiến ý trong lòng hắn, đạt được thắng lợi đều là theo đuổi
vĩnh viễn của hắn.

Hắn khẽ quát một tiếng, quần áo trên người lập tức bị lực lượng Tinh Vực cấp nổ nát, lộ ra thân thể hoàn mỹ to lớn, tỉ lệ cơ thể cân xứng, lại
không hề thấy có vẻ quá cứng rắn như đá, cũng không có vẻ mềm mại, khí
tức nam tử mãnh liệt đủ làm thiếu phụ động tình phải đói khát.

- Nhanh lên vào đi!

Triệu Ngọc Phi nhìn thấy tiểu huynh đệ của hắn liền lộ ra một tia kỳ
vọng, bụi cỏ rậm rạp đã sớm ướt đẫm, thậm chí còn chảy xuống vương tọa,
có vẻ vô cùng dâm mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận