Một người nếu có lực lượng
đối kháng chính diện với địch nhân, nhất định lựa chọn đại chiến một
trận. Nhưng hiện giờ Mao Tử Nguyên chỉ muốn thoát khốn, đây rõ ràng là
vì lực lượng của hắn sẽ rất nhanh giảm xuống, hơn nữa không có cơ hội
nhiều lần sử dụng!
Như vậy biện pháp đơn giản nhất đối phó với người như thế chính là phải kéo dài thời gian!
- Tiểu tạp chủng!
Hơn hai mươi lần hô hấp sau, Mao Tử Nguyên từ trong hư vô không gian
xuất hiện, phát ra tiếng mắng gần như điên khùng, đây thật đúng là giết
người không thấy máu, bí pháp của hắn nhiều nhất chỉ kéo dài thêm được
nửa nén hương thời gian.
- Đừng khách khí!
Lâm Lạc mỉm cười, Triệu Ngọc Phi đã sớm ngăn chặn bên kia, Mao Tử Nguyên vừa xuất hiện liền bị nàng đón đánh.
Tuy rằng thực lực Mao Tử Nguyên điên cuồng bộc phát, nhưng dù sao chỉ
miễn cưỡng thăng lên, làm sao so được với lực lượng chân thật của Triệu
Ngọc Phi, chính diện đối chiến hắn chỉ còn thất bại hoàn toàn, nhưng chỉ là không bị thua khó xem như trước đó mà thôi.
Hắn hư đánh vài chiêu lại muốn chuồn đi.
- Phóng trục!
Lâm Lạc khẽ quát một tiếng, không gian bí pháp phát động, lại đem Mao Tử Nguyên đánh rớt đi vào.
Mao Tử Nguyên giận đến phát điên, nguyên bản loại chiêu số kia chỉ cần
động niệm là xong, cần gì nói ra ngoài miệng? Đây rõ ràng cấp thêm áp
lực trong lòng hắn, nhưng lại cực kỳ hữu hiệu, Mao Tử Nguyên hiện tại
vừa nghe được hai chữ kia liền dựng đứng tóc gáy.
Sau vài chục lần phóng trục, trên trán Lâm Lạc cũng toát mồ hôi, nhưng
lần cuối cùng Mao Tử Nguyên từ trong hư vô không gian đi ra, khí tức
toàn thân cấp tốc ngã xuống, từ Tinh Hoàng tam trọng thiên rơi xuống nhị trọng, nhất trọng, thậm chí rớt khỏi Tinh Hoàng cảnh, rơi xuống tới
Tinh Vương nhị trọng thiên!
Kém xa một đại cảnh giới, Mao Tử Nguyên thật sự không còn đường sống,
chỉ thoáng chốc đã bị Triệu Ngọc Phi xuyên phá tâm tạng, Tinh Vực lực
tràn qua, hắn căn bản không còn cơ hội chữa thương, sinh cơ hủy diệt
trong nháy mắt.
Hưu!
Thân thể mập mạp của hắn từ không trung rơi xuống, lập tức làm thân thể
bốc cháy lên, giống như một quả cầu lửa rơi thẳng xuống đất.
- Đại tỷ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau không tái ngộ, vĩnh viễn không gặp lại!
Lâm Lạc không thể giết được Triệu Ngọc Phi, dù sao cũng làm phu thê hữu
thực vô danh hơn nửa năm, hắn cũng không thể hạ thủ, vậy thì hòa bình
chia tay.
Đại tỷ?
Chân mày Triệu Ngọc Phi nhíu lại, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, trước kia làm sao không phát hiện tên đáng giận này mở miệng tổn hại người
như vậy đâu! Nhưng hiện tại nàng nắm đại sát khí, có thể ăn chắc Lâm
Lạc, áp xuống tức giận, nói:
- Nếu hiện tại ngươi rời đi, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận cả đời!
- Nga?
Lâm Lạc xoay người lại nhìn nàng:
- Lời này nói như thế nào?
Triệu Ngọc Phi cũng không muốn nhanh như vậy đã đặt bài xuống, nói:
- Ta muốn lấy toàn bộ đồ vật ngươi mang ra trong bảo khố!
- Ha ha ha, ngươi cho rằng lưu được ta sao?
Lâm Lạc nghĩ đối phương muốn đối chiến, chẳng lẽ nàng không biết chỉ cần hắn đem nàng phóng trục, chỉ hai mươi lần hô hấp ngay cả quỷ ảnh nàng
cũng không nhìn thấy?
- Chúng ta có thể đánh cuộc, ta chỉ cần nói một câu, ngươi phải ngoan ngoãn nghe ta phân phó!
Triệu Ngọc Phi cười duyên, giờ khắc này thật không giống một nữ ma đầu
mà lại như một nữ nhân đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Đem mình xem là Phong Sở Liên, muốn thiên hạ nam nhân đều phải vây quanh nàng chuyển?
Lâm Lạc cười ha ha, nói:
- Đổ!
- Ta có!
Thần sắc Triệu Ngọc Phi thật nghiêm nghị.
- Có cái gì?
Lâm Lạc ngây ngốc hỏi, trong khoảng thời gian ngắn không kịp xoay chuyển đầu óc. Đây cũng không lạ lùng, Tinh Vực chí tôn làm sao dễ dàng mang
thai như vậy, đừng nói hẳn chỉ có nửa năm tình duyên với Triệu Ngọc Phi, cho dù ngàn năm, vạn năm đều chưa hẳn chứng kiến cây vạn tuế ra hoa!
- Ta mang thai!
Triệu Ngọc Phi lại nghiêm túc nói một câu.
Nếu như hiện tại Lâm Lạc đang uống nước, tuyệt đối sẽ phun ra toàn bộ.
Hắn lặng đi một lúc, đột nhiên cười lên ha hả, đúng như lời trước đó,
Tinh Vực chí tôn làm sao dễ dàng mang thai, đặc biệt khi song phương đều là Tinh Vực chí tôn!
Đối phương muốn bảo tàng muốn tới điên rồi, lại có thể nghĩ ra chuyện cười không thể tin nổi như vậy!
- Chính ngươi cảm giác một chút!
Triệu Ngọc Phi chỉ chỉ bụng mình, trên mặt hiện lên nét ôn nhu mẫu tính.
Bẫy?
Muốn thừa dịp mình đến gần hạ sát thủ?
Lâm Lạc không thể không cẩn thận, dù sao lời của Triệu Ngọc Phi thật khó tin, hắn cùng Tô Mỵ các nàng gần nhau lâu như vậy vẫn không thấy người
nào lớn bụng, làm sao dễ dàng khiến Triệu Ngọc Phi trúng đạn như thế!
Nhưng xem thần sắc trên mặt Triệu Ngọc Phi, Lâm Lạc không khỏi cảm thấy
nửa tin nửa ngờ, vạn nhất đối phương nói đúng sự thật thì làm sao bây
giờ?
Lâm Lạc bị phụ mẫu vứt bỏ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện
như vậy phát sinh trên người con mình, hắn cũng không muốn biến thành
muôn đời hận!
Hắn bước chậm trên không trung, mấy bước đã đi tới bên người Triệu Ngọc
Phi, không gian thuấn di tùy thời đều có thể phát động, Lâm Lạc đưa tay
đặt lên vùng bụng bằng phẳng của Triệu Ngọc Phi.
Triệu Ngọc Phi chỉ mỉm cười, tựa hồ hoàn toàn không có ý xuất thủ.
Theo bàn tay của mình càng ngày càng đến gần bụng của nàng, tâm tình của Lâm Lạc cũng càng ngày càng khẩn trương, nói không nên lời là loại cảm
xúc ra sao.
Hắn có lẽ sẽ bị Triệu Ngọc Phi đánh lén, nhưng nàng cũng có khả năng bị
hắn đánh lén, nhưng khí tức toàn thân nàng lại ổn định, đã hoàn toàn ở
trong trạng thái bình tĩnh, căn bản không có một tia đề phòng!
Nếu không phải thực lực của nàng cường đại tới mức đủ nghiền áp hắn, vì
vậy nàng có thể không thèm để ý chút nào, hoặc là nàng có mười vạn phần
nắm chắc Lâm Lạc sẽ không ra tay đối với nàng!
Điều trước không có khả năng, Triệu Ngọc Phi nên biết lực sát thương của hắn mạnh bao nhiêu! Như vậy chỉ có thể là điều sau…chẳng lẽ…thực sự
mang thai?
Trong lòng Lâm Lạc nhảy mạnh, tiếng tim đập thình thịch như nổi trống,
hắn cảm thấy đầu nóng bừng, tay phải run rẩy! Lúc trước khi bị chín Tinh Đế lão tổ đuổi giết hắn cũng chưa từng khẩn trương qua như thế!
Tay hắn rốt cục đã đặt lên bụng Triệu Ngọc Phi.
Tinh Vực chí tôn có lực hộ thể, căn bản không có khả năng cách không cảm giác được cơ thể đối phương, chỉ có thực tế tiếp xúc da thịt mới có thể phát hiện. Lâm Lạc vận chuyển linh lực tiến vào trong cơ thể Triệu Ngọc Phi, lập tức “xem” thấy một tiểu sinh mạng vừa hình thành trong bụng
nàng!
Không cần xét nghiệm gì khác, chỉ nói về huyết mạch truyền thừa cùng cảm giác thân cận, Lâm Lạc liền có thể nhận định đây tuyệt đối là con của
hắn!
Sau một thoáng khiếp sợ thật lớn, Lâm Lạc dâng lên một nỗi mừng như điên!
Nếu trước khi tiến vào Tinh Vực không thể lưu lại đời sau, vậy cơ bản
chính là tuyệt tự, khả năng có huyết mạch trên cơ bản là bằng không!
Bụng của Tô Mỵ các nàng vẫn mãi không có phản ứng, nhìn thấy mọi người
đều sắp tiến vào Tinh Vực, Lâm Lạc dần dần cũng thả lỏng thông thấu, chỉ cần có thể cùng người thương ở chung một chỗ, không có đời sau thì
không có thôi!