Hoành Tảo Hoang Vũ

- Một hai ba bốn năm, lên núi đánh lão hổ! Ha ha!

Đường Điềm luôn tinh nghịch, vừa cười hì hì vừa đi lên bậc thang:

- Ai đoán thử…

Nhưng vui quá hóa buồn, nàng đột nhiên lảo đảo trực tiếp trượt ngã, bốn chân quỳ rạp trên đất, rất có tư thế như “phục sát đất”.

- Ha ha ha, tiểu ma nữ ngươi thế nào rồi, phải lạy cầu xin bình an thì nói, nhưng phương hướng này đã sai lầm ah!

Lâm Lạc cười ha ha, hắn thích nhất nhìn thấy Đường Điềm thiệt thòi, điều này làm cho hắn cảm thấy thú vị.

- Người xấu, ô ô ô, Thanh di, đại phôi đản khi dễ ta!

Tiểu ma nữ không chút hình tượng ngồi dưới đất, lau mắt nói với Nghiêm
Thanh, nhưng có chảy nước mắt hay không thật đáng hoài nghi.

- Ân, dì giúp ngươi giáo huấn hắn!

Nghiêm Thanh mỉm cười, tiểu ma nữ rất biết nịnh nọt, cơ bản là người gặp người thích, nếu không sẽ không tới mức chọc ghẹo nhiều người như vậy
còn có thể nhảy nhót không ngừng.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Lăng Kinh Hồng hỏi, một Tinh Vực chí tôn làm sao có thể vấp té? Tiểu ma nữ đột nhiên té ngã khẳng định phải có nguyên nhân khác.

- Có một cỗ áp lực cường đại, làm cho người ta đứng không vững đâu!


Đường Điềm quyệt miệng nói, miễn cưỡng đứng lên, nhưng thân hình lảo đảo lắc lư, tựa hồ tùy thời đều có thể té ngã.

- Ta né! Ta né!

Nàng lại vui vẻ, vỗ vỗ tay liền vận dụng không gian công pháp, thân hình chợt lóe, chỉ vượt qua bảy bậc thang lại hiện thân đi ra, đây chỉ sợ là không gian thuấn di khoảng cách ngắn nhất từ trước tới nay.

Cũng không phải Đường Điềm đùa giỡn, mà là áp chế nơi này thật quá lợi hại, khiến hư vô không gian cũng biến thành hỗn loạn.

- Oa, bị ép tới nặng nề, ô ô ô, Mỵ tỷ tỷ, hình như còn nặng hơn đại phôi đản đâu!

Tiểu ma nữ miệng không chút che đậy.

Nàng từng rình xem chuyện tốt giữa Lâm Lạc cùng chúng nữ, mà khi chúng
nữ nói chuyện phiếm cũng không tránh việc lý thú khuê phòng, làm tiểu ma nữ biết rất nhiều chuyện không nên biết. Nguyên một câu nói phải khiến
nàng thẹn thùng nhưng khi nói ra làm Tô Mỵ các nàng đỏ thẫm mặt, ngay
Nghiêm Thanh cũng nhỏ giọng nói thầm, tiểu ma nữ này quỷ tinh như thế,
nhưng không hiểu sao trong phương diện nam nữ lại chậm chạp tới đáng sợ!

- Đều tới thử xem đi, xem ra đây chính là khảo nghiệm đầu tiên của chúng ta!

Lâm Lạc vội vàng thay đổi đề tài, tuy rằng nơi này ngoại trừ Mai Hoa
tiên tử cùng Nghiêm Thanh, những nữ nhân khác đều thuộc hàng ngũ hậu
viện của hắn.

Các nàng vốn đang nóng lòng muốn thử, nghe xong đều gật đầu đi tới trước.

Mai Hoa tiên tử tự trọng thân phận, rơi xuống cuối cùng, mà ngạo kiều nữ vương đại nhân lại là người đầu tiên ra tay, đây là do nàng tự phong,
cũng là do các nữ nhân khác kinh diễm vì vẻ đẹp cùng vũ lực của nàng nên cam tâm cho nàng cầm đầu.

Theo lý mà nói nàng có tu vi Tinh Đế, Đường Điềm còn có thể miễn cưỡng
đi lên thì nàng tự nhiên càng không có vấn đề. Nhưng trên thực tế nàng
đi không chút thoải mái, tuy rằng nhẹ nhàng hơn Đường Điềm nhưng tuyệt
đối cũng gánh vác lên áp lực thật lớn.

Xem ra áp chế nơi này là tự điều chỉnh theo từng cảnh giới của võ giả, thật giống như lôi kiếp.

Sau Phong Sở Liên, Lữ Nguyệt Đồng cùng Tô Mỵ các nàng cũng lần lượt đi
về phía trước, nhưng Tô Mỵ, Trữ Kiều Nguyệt, Lạc Ngưng Vân cùng Hạ Mộng
Như chẳng qua đi tới bảy bậc thang thì không chịu được áp lực bị bức
bách bỏ qua, để Lâm Lạc đem Tử Đỉnh thu các nàng đi vào, mang theo họ
vượt qua nơi này.

Nhưng khi Lâm Lạc đem Tử Đỉnh đi ra, không ngờ phát hiện Tử Đỉnh không
thể thu được người, nơi này tự động phóng thích quấy nhiễu đối với sinh
mạng thể, ngăn cản hành động thu người của Lâm Lạc, nếu cường ngạnh mà
làm nó sẽ đem chúng nữ sinh sôi gạt bỏ!

Lâm Lạc vội vàng thu tay lại, nhướng mày nói:


- Mọi người trước hết ở nơi này chờ đợi, đừng miễn cưỡng!

Áp chế bởi vì cảnh giới của từng người mà có khác biệt, nhưng cảnh giới
giống nhau nhưng thực lực mỗi người không giống nhau, đồng dạng là Tinh
Vương nhất trọng thiên Đường Điềm đi qua hai phần ba thang lầu, mặc dù
gương mặt trướng lên đỏ bừng, mồ hôi cuồn cuộn nhưng biểu tình chớp động hưng phấn, mừng rỡ vô cùng.

Không có biện pháp, Tô Mỵ các nàng cũng không phải thiên tài võ đạo, có
thể tiến vào Tinh Vực hoàn toàn là bởi vì có Song Tu quả, mà cửa ra vào
đã đóng lại, chìa khóa nằm trong tay Lâm Lạc, nói vậy ở lại nơi này hẳn
là không có vấn đề.

Dù sao Thiên Anh Điện là nơi thí luyện nhân tài mà cũng không phải muốn lấy mạng người.

Bốn người Tô Mỵ tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không có biện pháp, đành phải gật đầu đáp ứng.

Lâm Lạc cũng bắt đầu bước lên bậc thang.

Hắn bước ra một bước, chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, thật giống như
gia tăng mấy vạn cân sức nặng, ép tới cả người hắn đều phải nằm úp sấp
trên mặt đất! Linh lực lưu chuyển, hắn lập tức ưỡn thẳng đồi ngực, nam
nhân bất kỳ thời điểm nào cũng đều phải đứng thẳng!

Mỗi lần hắn khuếch trương Tinh Hải đều dùng năm sáu hệ công pháp thúc
đẩy, hơn nữa người ta nhiều nhất chỉ dùng một hai năm, nhưng hắn dùng
mười lăm hai mươi năm, tuy rằng mới vào Tinh Hoàng nhưng lực lượng vượt
qua cả Tinh Hoàng nhị trọng thiên!

Nơi này áp chế lấy cảnh giới làm cơ sở, dưới áp lực trình độ Tinh Hoàng
nhất trọng thiên Lâm Lạc cơ hồ không chút áp lực, chậm rãi tiến lên ba
mươi sáu bậc thang, vượt qua khỏi Lữ Nguyệt Đồng rơi sau cùng.

Nhưng bước lên bậc ba mươi bảy thì áp lực đột nhiên tăng cường, làm bước tiến của hắn chợt khựng lại.


Nếu như Lâm Lạc ngay từ đầu phải đi thật miễn cưỡng, như vậy lần này đột nhiên tăng lực sẽ làm cho hắn trong nháy mắt bị đè bẹp xuống mặt đất,
giống như một con rùa bị lật ngửa không thể động đậy! Có câu nói nặng
càng thêm nặng, có đôi khi một cọng rơm cũng đủ đè sập một con lạc đà.

Lâm Lạc chỉ bỏ thêm chút sức lực liền đứng thẳng như cũ, trong lúc cất
bước rất nhanh đã thấy được bậc thang ba mươi sáu, nhưng tiến vào bậc ba mươi bảy thì áp lực càng thêm cường đại.

Ba trăm sáu mươi bậc thang này dựa theo chư thiên tinh thần, mà ba mươi
sáu là tiểu chu thiên, từng bước tăng lên, tuy rằng mỗi lần chỉ tăng lên một ít nhưng bởi vì ngay từ đầu đối với từng cảnh giới mà nói cũng đã
là đại áp lực, bởi vậy sau khi tăng lên mười lần phỏng chừng mười Tinh
Vực chí tôn chỉ có một người muốn thông qua cũng đã không dễ dàng.

Mười qua được một, tỉ lệ này xem như còn có thể, nhưng ngẫm lại cả Ngân
Nguyệt Tinh có được bao nhiêu Tinh Vực chí tôn, chỉ một lần đã đào thải
mất chín người, nhưng đây chỉ mới là đạo khảo nghiệm thứ nhất!

Không hổ là địa phương quan hệ tới bí bảo Thần Vương, cũng chẳng thể
trách năm đó tứ đại tộc giữ bảo tàng nhiều năm như vậy nhưng vẫn không
bị lấy đi, mặt sau khó khăn như thế nào liền có thể biết!

Nơi này áp chế dựa theo cảnh giới, sẽ không bởi vì ngươi là Tinh Đế thì đơn giản hơn Tinh Vương, mà chỉ nhìn tiềm lực!

Cũng phải, muốn trở thành người thừa kế của Thần Vương, thực lực bản
thân cũng không phải quá mức trọng yếu, tiềm lực mới là điều khó thể bỏ
qua nhất, nếu không chiếm được bí bảo Thần Vương cũng không cách nào
thành tựu Thần Vương vị, chẳng phải cô phụ nguyện vọng của tổ tiên tứ
đại tộc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận