Hoành Tảo Hoang Vũ

Lâm Lạc động tâm mến tài, một ngón tay điểm ra, khí tức của Cao Vân Phi lập tức hỗn loạn, từ giữa không trung ngã xuống. Hắn cười ha ha, ra vẻ khinh thường nói:

- Cẩu vương tử, cái công phu mèo quào này cũng dám ra đây mất mặt sao? Nên trở về tu luyện a!

Thụ đại nhục này, có lẽ có thể cải biến tâm tính lười nhác của Cao Vân Phi thoáng một phát, từ nay về sau chuyên tâm võ đạo.

- Bổn vương tử không phục!

Cao Vân Phi miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

- Mới vừa rồi là bổn vương tử chủ quan, lại tới một lần!

Ặc, như thế nào không có phát hiện thằng này chẳng những rảnh rỗi đến bị khùng, càng là vô lại đây này?

- Lại đến một vạn lần đều là kết quả này!

Lâm Lạc thu hồi ngón tay, để cho Cao Vân Phi khôi phục năng lực hoạt động.

Tên kia nhảy dựng lên, lại hướng Lâm Lạc công tới. Nhưng kém một đại cảnh giới, Lâm Lạc lại là tồn tại so với hắn càng muốn yêu nghiệt, Cao Vân Phi lần lượt đều là bị Lâm Lạc ấn té trên mặt đất, quần áo cũng trở nên nhăn nhăn nhúm nhúm, tràn đầy tro bụi, bộ dáng rối bù lại có vài phần tên ăn mày.

- Sư… sư phụ!


Ngược đãi cả buổi, Cao Vân Phi đột nhiên con mắt sáng ngời, ở trước mặt Lâm Lạc quỳ xuống.

- Ngươi thu ta làm đồ đệ a!

Thằng này đầu óc là như thế nào lớn lên đây trời?

Lâm Lạc vội vàng lắc đầu:

- Ta không có hứng thú thu đồ đệ!

- Đừng ah, sư phụ, không phải bổn vương tử khoe khoang, thiên tài như ta tuyệt đối độc nhất vô nhị, ách, trên đời không ba, ngươi thu ta làm đồ đệ, bổn vương tử tuyệt sẽ không cho ngươi mất mặt a!

Cao Vân Phi lời thề son sắt nói.

Chỉ là tuy hắn muốn bái sư, nhưng vẫn là mở miệng một tiếng bổn vương tử, căn bản không có giác ngộ làm đệ tử!

Lâm Lạc để cho mọi người tiến vào Thiên Anh điện, mà Cao Vân Phi cũng mặt dạn mày dày lách đi vào.

Hắn là kẻ dở hơi, một bộ mại manh vợ bé, để cho người muốn sinh khí cũng không biết nên từ nơi nào phát lên, đành phải tùy tiện hắn rồi. Hắn là người tính tình có vấn đề, vừa mới bắt đầu là say mê Đường Điềm, nhưng sau khi hứng thú chuyển di, lập tức đối với tiểu hồ ly tinh không có cách nghĩ, ngược lại đối với Tô Mị, Phong Sở Liên các nàng trái một cái sư mẫu, phải một cái sư mẫu, miệng ngọt rõ ràng không kém gì Đường Điềm.

- Đáng giận!

Đường Điềm đâm lấy người rơm, cái này vốn là cách lừa đảo chuyên nghiệp của nàng, nhưng rõ ràng bị một đầu chó hoang đoạt rồi, để cho tiểu ma nữ phi thường khó chịu.

Một cái cất bước tầm đó, Lâm Lạc đã về tới Thánh thành, cùng các vị lão tổ hội hợp.

Cũng không phải mười bảy người sẽ đi Thần Vũ tinh, mà là chỉ phái ra hai vị lão tổ, phân biệt đại biểu cho nhân loại cùng Yêu tu. Bên Nhân loại bởi vì Phiền Ly cùng Lâm Lạc đậu vào quan hệ sớm nhất, tự nhiên chiếm cứ danh ngạch này, mà Yêu tu thì là một thiếu nữ dáng người nóng rát xinh đẹp, ánh mắt câu hồn đoạt phách, vừa nhìn liền để cho người ý nghĩ kỳ quái.

Nàng này tên là Chu Hạnh Nhi, bản thể nghe nói là một cây dị thảo, cụ thể là cái gì không người nào biết, cũng không biết có phải là vì vậy, mà trên người nàng có một mùi thơm lạ lùng hay không, vừa nghe lại để cho người sôi sục, hạ thân sung huyết!

Mặc dù đối với yêu tinh như vậy rất dễ dàng xấu mặt, nhưng tổng so với Nguyệt Vô Nhai kia nhìn về phía trên như là nữ đồng, tràn ngập ác thú lại muốn xịn hơn nhiều lắm, vậy thì thật là nhìn xem liền để cho người không được tự nhiên!

Chu Hạnh Nhi ít nhất nhìn xem đẹp mắt, thân thể hấp dẫn tuyệt đối là một phong cảnh xinh đẹp, dù cho không vượt chuyện nam nữ, nhìn xem cũng thoải mái không phải sao.

Đến Thánh thành, Đường Điềm la hét muốn đi ra, tên tưng tưng Cao Vân Phi này cùng với Lâm Lạc "liên lạc" tình thầy trò thoáng một phát, hai người đều từ trong Thiên Anh điện chạy ra.

- Sư phụ, chúng ta cái này là muốn đi đâu?


Mặc dù không có đạt được Lâm Lạc tán thành, nhưng mấy sư mẫu đã dọn dẹp rồi, còn sợ gió bên gối thổi không ngã Lâm Lạc sao? Cao Vân Phi gọi sư phụ đúng là cực kỳ thuận miệng.

- Sói con?

Lâm Lạc còn không có nói ra, nhưng Chu Hạnh Nhi lại có chút kinh ngạc mà kêu một tiếng.

- Ah, Chu a di!

Cao Vân Phi lúc này mới nhìn đến Chu Hạnh Nhi, vội vàng thi lễ một cái.

- Tiểu chất thất lễ!

Cùng là Yêu tu, bọn hắn tầm đó lẫn nhau nhận thức cũng rất bình thường. Cao Vân Phi này không phải vương tử gì ấy ư, có lẽ địa vị rất lớn, mới có thể để cho Chu Hạnh Nhi xem hắn như thế hệ con cháu.

- Ngươi như thế nào gọi sư là phụ hắn?

Chu Hạnh Nhi làm không rõ ràng rồi, Lâm Lạc không phải vừa tới Thăng Dương tinh sao, sao hai người là thầy trò rồi hả?

Lâm Lạc xách Cao Vân Phi lên như gà con, đưa hắn đến trước mặt Chu Hạnh Nhi nói:

- Thằng này muốn bái sư, ta đang nhức đầu đây này, vừa vặn, ngươi dẫn hắn trở về đi!

- Đừng ah, sư phụ!

Cao Vân Phi không hề có tự tôn của vương tử, lập tức mở ra hai tay gắt gao ôm chân Lâm Lạc.


- Đừng vứt bỏ bổn vương tử!

Cái này con mẹ nó, người không biết còn tưởng rằng hai người là biến thái nữa a!

Lâm Lạc hất hất chân, nhưng Cao Vân Phi lại như là thuốc dán da trâu mà dán lên chân của hắn, căn bản là vung không xuống. Nếu không phải Chu Hạnh Nhi ở đây, hắn thật đúng là muốn ném Cao Vân Phi tới lòng bàn chân hung hăng giẫm vài cái, nhưng hiện tại mọi người muốn cùng đi Thần Vũ tinh, dù sao cũng phải cho đối phương một chút mặt mũi.

Hắn cũng mặc kệ con chó què này nói:

- Chúng ta lên đường đi!

Chu Hạnh Nhi nhìn nhìn Cao Vân Phi thở dài, tựa hồ đối với tính dính của con chó què này có chỗ hiểu rõ, rõ ràng cũng không có tiến hành khuyên can. Mấy người tới một tòa cung điện cự đại. Theo thanh âm ông ông ông, một đạo bạch quang tuôn qua bao vây bọn họ, XÍU...UU! thoáng một phát, bọn hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Tinh không cổng truyền tống cũng không có cách nào một hơi để cho người xuyên việt khoảng cách một cái tinh hệ, bọn người Lâm Lạc ở trong không gian hư vô ghé qua gần ba tháng, đi tới trạm trung chuyển thứ nhất, xuất hiện trên một tinh cầu hoang vu, không hề có linh khí.

Tại đây chỉ có một tòa tinh không cổng truyền tống, mỗi cách một ít năm đều có chuyên gia mang theo đại lượng linh thạch đối với nơi này tiến hành bổ sung.

Phiền Ly khởi động pháp trận truyền tống, bọn hắn cứ như vậy tiến lên, sau khi vượt qua bảy trạm trung chuyển, bọn hắn rốt cục đi tới một tòa tinh cầu có sinh linh.

Phàm là tinh cầu có linh khí đều sẽ có nhân loại hoặc là Yêu tu tiến đến "Di dân", dù sao một khỏa tinh cầu lịch sử càng lâu, tài nguyên tu luyện sớm đã bị phân phối không còn, chỉ có phát hiện tinh cầu mới mới có thể một lần nữa phân phối.

So với Thăng Dương tinh, nồng độ linh khí ở đây muốn chênh lệch rất nhiều, nhưng dù chênh lệch thế nào đều mạnh hơn Ngân Nguyệt tinh nhiều lần, thật không biết lúc trước Tinh Đế thứ nhất đi vào Ngân Nguyệt tinh kia có phải là đầu óc bị nện hay không, lại có thể lựa chọn ở Ngân Nguyệt tinh dừng chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận