Lâm Lạc mỉm cười, hướng Thái Lạc nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Hỏi Cao Vân Phi mà nói, tên kia khẳng định sẽ tự biên tự diễn một phen, mười câu có chín câu là thiếp vàng cho chính hắn, hoàn toàn không có trọng điểm.
- Ta cùng Tử Sương đang ở trên đường du ngoạn, có mấy gia hỏa tới đùa giỡn Tử Sương, ta không phải là đối thủ, Cao đại ca ra tay giáo huấn bọn hắn thoáng một phát! Những người kia cũng thật là lợi hại, bất quá Cao đại ca lợi hại hơn! Cậu, không có việc gì a?
Thái Lạc chứng kiến Cao Vân Phi nháy mắt ra hiệu, vội vàng vỗ hắn một câu mã thí tâng bốc.
Có thể đánh bị thương Cao Vân Phi, thực có thể là du côn sao? Du côn Tinh Hoàng cảnh?
Nhất định là đệ tử Triệu gia!
Nhưng Lâm Lạc lại không sợ chút nào, ngay cả Triệu gia hắn cũng dám trở mặt, huống chi là mấy tiểu bối! Hắn phất phất tay nói:
- Không có việc gì. Đánh thì đánh, nếu dám đến gây chuyện, trực tiếp phế đi!
Hắn sát khí vừa lộ, chỉ cần Thái Lạc đi chính đạo, vậy hắn tuyệt đối bảo hộ đến cùng, dù là Thiên Vương lão tử cũng dám đấu!
Thái Lạc đối với Lâm Lạc có tự tin mù quáng, nghe vậy không khỏi hưng phấn gật đầu. Ban đầu ở Bách Nguyệt Tông, hắn phiến mấy Chủ Linh cảnh, Hạo Linh cảnh cao thủ đã phiến đến mức nghiện, nếu có thể lại vỗ một tinh vực Chí Tôn vậy thì càng tốt.
Phiền Ly thì âm thầm lắc đầu, ngược lại là Chu Hạnh Nhi có chút tán thưởng liếc nhìn Lâm Lạc. Hôm nay nam nhân có gan như vậy đã không nhiều lắm, nếu không có như thế, Lâm Lạc lúc ở Triệu gia cũng sẽ không thay nàng ngăn được một kiếp!
Nhưng có gan cũng tùy từng người mà khác nhau, nếu như Lâm Lạc không có thực lực mà nói, cái kia chính là không biết sống chết.
Mặt khác, lá gan cảu Cao Vân Phi cũng là rất lớn, có thể tu luyện đến tinh vực cấp, thực sự đầu óc không dùng được sao? Hắn lại không biết cái gọi là "Du côn" kia thật ra là người có thân phận sao, nhưng hắn vẫn đánh, đủ để chứng minh bản tính của hắn không xấu!
Lâm Lạc nhìn về phía Cao Vân Phi, mà Cao Vân Phi thì là ưỡn ngực hóp bụng, một bộ sư phụ ngươi nhanh khen ngợi ta. Lâm Lạc nhịn không được cười lên một tiếng nói:
- Xem ngươi trung thành và tận tâm như vậy, trước sau ngươi cũng là chó con, về sau chuyên môn bảo hộ Thái Lạc là được!
- Gâu, bổn vương tử là Sói, không phải cẩu!
Cao Vân Phi hổn hển nói, một bộ muốn cắn người.
Lâm Lạc, Thái Lạc cười ha ha, Tào Tử Sương, Chu Hạnh Nhi thì rụt rè một ít, chỉ là che miệng mỉm cười, Phiền Ly thì âm thầm thở dài, những người này vừa đến Triệu thành liền đắc tội với hai nhóm người Triệu gia, có nên cùng bọn người Lâm Lạc phân rõ giới tuyến hay không?
Lâm Lạc xác thực cường hoành, nhưng như thế nào cũng không có khả năng đấu qua được Triệu gia! Hắn am hiểu không gian công pháp, có thể tùy thời vỗ vỗ bờ mông rời đi, nhưng Phiền Ly không làm được ah! Cho dù Phiền Ly có thể chạy, nhưng gia tộc trên Thăng Dương tinh kia thì làm sao bây giờ?
Hắn chịu đi một chuyến này, vốn là muốn mời chào Lâm Lạc, nhưng những ngày này ở chung xuống, hắn cũng phát hiện mặc dù Lâm Lạc không có hung hăng càn quấy như người trẻ tuổi đắc chí bình thường, nhưng nội ngạo căn bản không có khả năng thần phục gia tộc nào!
Người không có mời chào đến, nhưng chuyện tình đắc tội với người hắn đã có phần, trong nội tâm Phiền Ly tự nhiên cảm thấy oan khuất rồi, càng xem Lâm Lạc lại càng không thích, hận không thể lập tức phản hồi Thăng Dương tinh.
Nhưng Triệu Tế Nguyên đã muốn bọn hắn ở chỗ này chờ tin tức, Phiền Ly cũng không dám không nghe lời, chỉ có thể đem giận nén trong bụng.
Mà nếu Cao Vân Phi đánh thua, bị người đánh một chầu, khả năng cũng không có việc gì rồi! Nhưng mấu chốt là hắn đánh thắng, nhưng bị đánh lại là người Triệu gia, điểm cơ bản ấy không cần hoài nghi, như vậy đối phương chịu ăn cái thiệt thòi này sao?
Đợi chút nữa nhất định sẽ thỉnh "Đại nhân" đi ra đòi lại tràng diện, như vậy Phiền Ly kẹp ở giữa không phải không công làm cho người ta chán ghét sao?
Hắn khí cực, căn bản không muốn cùng bọn người Lâm Lạc lại nói cái gì, mặt đen lên vào trong phòng.
Cao Vân Phi còn không có lý giải tình huống, chỉ chỉ bóng lưng lão đầu nói:
- Lão gia hỏa kia như thế nào sắc mặt đen sẫm như vậy, táo bón sao?
Đối với người này đùa nghịch, Lâm Lạc đã không lời nào để nói rồi, cũng đi vào gian phòng.
Ba gian phòng, Chu Hạnh Nhi cùng Phiền Ly đều là một mình một gian, Lâm Lạc cùng Khương Huyền Binh thì là ở một gian. Bất quá Lâm Lạc có Thiên Anh điện, ngược lại là mấy người ở một gian phòng cũng không sao cả, trở lại trong phòng liền lấy ra Thiên Anh điện, tiến vào trong đó.
Bọn người Nghiêm Thanh đối với Ngân Nguyệt tinh vẫn còn có chút cảm tình, biết được đã đem tin tức thông tri đến tổng bộ Võ Tu liên minh, đều là nhẹ nhàng thở ra.
Đường Điềm ở bên ngoài điên một ngày, đến buổi chiều mới chậm chậm quay về, một đầu lấm la lấm lét, bộ dáng có tật giật mình. Lâm Lạc cũng lười hỏi nàng lại làm chuyện tốt gì, dù sao không ngoài là trộm bảo bối nhà ai đó, tiểu ma nữ này cũng chỉ có điểm năng lực ấy mà thôi.
Bất quá, Phiền Ly lo lắng rất nhanh đã trở thành sự thật, Cao Vân Phi, hoặc là nói bọn người Thái Lạc chọc tới phiền toái là không thể tránh khỏi đến thăm rồi.
Bởi vì Cao Vân Phi là Tinh Hoàng, đối phương đưa đến cứu binh, cái kia tự nhiên là cấp bậc Tinh Đế, vừa đến khách sạn là diễu võ dương oai.
Phiền Ly không muốn cuốn vào những chuyện phiền toái này, trốn trong phòng không đi ra, nhưng chỉ là trong chốc lát công phu bên ngoài liền một mảnh im ắng đấy, chỉ có tiếng bạt tai ba ba ba truyền đến. Hắn mở cửa xem xét, lập tức hít một hơi khí lạnh, nguyên lai Tinh Đế kia rõ ràng bị ấn trên mặt đất, bị Thái Lạc tát tai.
- Cậu, da mặt thằng này quá cứng, ta đánh có chút đau tay!
Thái Lạc rất nhanh là vẻ mặt cầu xin nói ra.
Tay đau?
Nếu không có bị Lâm Lạc cường hành phong ấn tinh vực chi lực, Thái Lạc không biết bị hộ thể chi lực cường đại của Tinh Đế kia đánh chết bao nhiêu lần rồi! Không nói lực lượng, chỉ là khí tức của cấp bậc Tinh Đế cũng xa xa không phải Tông Linh cảnh võ giả như Thái Lạc có thể thừa nhận!
Đường đường một đời Tinh Đế lại bị một tiểu võ giả cấp độ Linh Cảnh tát tai, Tinh Đế Triệu gia kia tức giận đến mặt xanh lên. Thế nhưng mà bị Lâm Lạc chế trụ khí tức, hắn căn bản ngay cả nói cũng nói không được, chỉ có thể mặc cho đối phương tát thống khoái.
Trong lòng của hắn phẫn nộ đến bạo nộ, đối phương rõ ràng dám ở Triệu thành nhục nhã tộc nhân Triệu gia như thế, cái lá gan này cũng lớn đến không biên giới rồi! Nhưng thực lực của Lâm Lạc lại để cho hắn sợ hãi đến toàn thân phát lạnh, bởi vì ở trước mặt đối phương, hắn căn bản ngay cả một ngón tay cũng nhúc nhích không được. Vậy đối phương muốn mạng của hắn không phải dễ dàng sao?
Năng lực lớn như vậy, ngay cả mấy lão tổ pháp lực ngập trời trong gia tộc cũng làm không được, trừ khi tế ra Bán Thần khí, cũng toàn diện kích hoạt, cái kia bỗng nhiên bạo phát đi ra một kích xác thực có thể đuổi giết Tinh Đế Chí Tôn!