Thời đại mà thiết bị điện thông minh phổ biến, năng lượng mới dư thừa, La Địch rất hiếm khi nghe thấy âm thanh động cơ chạy bằng nhiên liệu hoạt động, loại cưa xích chạy bằng nhiên liệu của thời đại trước khiến hắn nhớ đến một bộ phim yêu thích của mình, hắn bất giác đi đến trước quầy hàng.
"Cậu trai trẻ, cậu có hứng thú với cưa xích không? Nhìn cậu có vẻ khá rắn rỏi đấy, thử một chút không?", ông chủ thân hình béo tốt tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội bán hàng, dù sao bây giờ cũng ít người mua cưa xích.
"Để tôi xem thử."
Gian hàng chủ yếu là những chiếc cưa máy cổ điển, nhưng cũng có một số mẫu cưa điện mới được trang bị pin hiệu suất cao, cho dù là phương thức sạc, tính di động hay công suất hoạt động đều tốt hơn loại cũ.
Ngón tay La Địch lướt nhẹ trên khớp nối giữa các răng cưa, hắn hít hà mùi xăng bốc ra từ khoang động cơ, tựa như được quay trở lại khung cảnh truy đuổi kinh điển nhất trong bộ phim.
Nhưng lý trí nhanh chóng chiếm ưu thế, khiến hắn hướng ánh mắt về phía tấm bảng giá.
Giá của chiếc cưa xăng cũ kỹ dao động trong khoảng 2600-3000 rúp, quy đổi ra tiền tệ của quốc gia hắn là hơn hai trăm tệ, trong khi giá của chiếc cưa điện mới ít nhất cũng gấp ba lần.
Lúc này, một gương mặt thanh tú cũng đồng thời áp sát, cùng La Địch nhìn chằm chằm vào những chiếc cưa máy.
"Cậu thích thứ này à? Tốt đấy, hoạt động thực hành của chúng ta tạm định ở một khu rừng nào đó, thứ này có lẽ sẽ rất hữu ích, biết đâu có thể cưa gỗ để nhóm lửa nhỉ.
"Mua cái này đi ~ Cái này trông có vẻ được đấy."
Lớp trưởng chỉ vào một chiếc cưa điện cầm tay mạ bạc, giá cao ngất ngưởng 25000 rúp.
Mức giá này hiển nhiên là quá cao đối với La Địch, hắn xua tay từ chối.
Thế nhưng lớp trưởng đã cầm chiếc cưa điện mạ bạc đi về phía quầy thu ngân: "Nơi chúng ta đến không có trạm xăng đâu, lỡ hết xăng thì thứ đồ rẻ tiền này sẽ thành đồ bỏ đi.
Hơn nữa, bản thân nó lại cồng kềnh, mang theo rất bất tiện.
Đừng để ý đến chuyện tiền bạc, chỉ cần vượt qua được kỳ thực hành, giá trị của nó còn hơn cả chi phí của những món đồ này.
Cho dù kêu cả cha tôi đến, ông ấy cũng nhất định sẽ chọn cho cậu thứ đắt nhất và tốt nhất, đó gọi là đầu tư hiệu quả, hiểu chứ?".
Trong suốt hai năm học cấp ba, ngoài những lúc tiếp xúc với lớp trưởng trong lớp học, La Địch hoàn toàn không có bất kỳ giao tiếp nào khác, sự nhiệt tình đột ngột này khiến hắn thực sự không quen.
Nhưng, hắn cũng không từ chối, chiếc cưa điện mạ bạc mà lớp trưởng chọn thực sự rất hấp dẫn, đây là một sản phẩm mới có chức năng thu gọn.
Chỉ cần nhấn vào nút bên hông, "lưỡi cưa" nhô ra sẽ gập lại và cất gọn, trông giống như một chiếc vali xách tay màu bạc nhỏ gọn, trọng lượng vừa phải, dễ điều khiển và mạnh mẽ hơn cưa xăng nạp đầy nhiên liệu.
Dù rất muốn tái hiện lại cảnh phim chân thực, nhưng xét đến tính đặc thù của kỳ thực hành, La Địch vẫn cho rằng phải cẩn thận vẫn hơn.
"Cám ơn."
Khi nhận lấy chiếc cưa điện, La Địch còn để ý thấy trên thân máy có khắc logo của một công ty rất nổi tiếng.
Luke Electronic (với dòng chữ Luke được bao quanh bởi quầng sáng hình vòng cung).
Một công ty chuyên sản xuất các thiết bị điện thông minh hiện đại, chất lượng chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Trong lúc La Địch đang cảm nhận cảm giác mà chiếc cưa điện mang lại bằng cách chạm vào, thì lớp trưởng đã đi đến cửa hàng dao cách đó hơn mười mét.
"La Địch ~ Hay là cậu chọn thêm một con dao nữa đi? Xét cho cùng, cưa điện có phần hơi khoa trương, tôi chưa bao giờ thấy ai dùng thứ này để tự vệ cả.
Vả lại, gia sư của tôi cũng từng dạy, quá phụ thuộc vào điện năng cũng không phải chuyện tốt, chỉ những đạo cụ dựa trực tiếp vào năng lượng sinh học của bản thân để vận hành mới là đáng tin cậy nhất.".
"Được."
La Địch cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cũng là lớp trưởng trả tiền.
Cuối cùng, hắn chọn một con dao đi rừng phù hợp với phong cách của bản thân, gần như giống hệt với kiểu trong bộ phim Thứ Sáu Ngày 13, khoảnh khắc nắm lấy chuôi dao bằng gỗ thật, cánh tay hắn vô thức giơ lên rồi vung về phía khoảng không vô định.
Xoẹt!
Động tác gần như y hệt trong phim.
Tiếng lưỡi dao xé gió vang lên đầy nặng nề.
Cảnh tượng này lọt vào mắt những thành viên khác, An Na tóc vàng lại càng thêm hứng thú với chàng trai này, cô nàng khẽ thốt lên:
"Có dịp nhất định phải tìm gã này so so cổ tay một phen."
Lớp trưởng giơ cao cánh tay ra hiệu cho mọi người tập trung lại, "Chúng ta đã mua gần đủ đồ rồi, giờ xuất phát đi Viện Nghiên Cứu, kiểm tra lại thông tin thực tập lần này rồi tiến hành kiểm tra sức khỏe đơn giản và kí tên."
"Cảm ơn tiểu Văn nhé!"
An Na đáp lại bằng một cái ôm siết chặt đến nỗi suýt bóp nghẹt lớp trưởng, Cao Vũ Hiên thì chỉ gật đầu chào hỏi một cách lịch sự,
La Địch đã cảm ơn khi mua cưa máy rồi nên cũng không nói thêm gì.
Chiếc xe chở bốn học sinh cấp ba đi đến Viện Nghiên Cứu thành phố, bất kỳ cơ quan nào cấp thành phố hoặc cấp cao hơn đều có đủ điều kiện sắp xếp "Thực hành xã hội" cho học sinh.
Lớp trưởng đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, các thủ tục liên quan đều hoàn thành suôn sẻ.
Chỉ là Viện Nghiên Cứu cố tình giữ bí mật chi tiết về các quy tắc cụ thể, đến ngày mai khi lên xe đến khu vực thực tập thì mới giải thích chi tiết.
"Tối nay mọi người nhớ ngủ sớm đấy, mai 6:30 phải tập trung ở cổng Viện Nghiên Cứu để xuất phát, chúc chúng ta mô phỏng thực tập suôn sẻ!"
"Ừ."
Mọi người lần lượt chào tạm biệt.
La Địch sau khi tạm biệt mọi người, vẫn chọn đi xe buýt mà hắn cho là có hiệu quả kinh tế nhất, nhưng còn chưa kịp đi đến trạm xe buýt thì một chiếc xe thể thao màu trắng tinh đã dừng lại bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, lớp trưởng vừa kéo kính râm xuống vừa vẫy tay với hắn.
"Còn không mau lên xe? Chút nữa là tôi bị chụp ảnh phạt đấy!"
La Địch ban đầu định đi ra hàng ghế sau nhưng thấy phía sau đã chất đầy đồ nên đành bất đắc dĩ ngồi vào ghế phụ.
"Lớp trưởng, cậu lái xe được sao?"
"Mười sáu tuổi đã có thể thi bằng lái xe thực tập rồi, tôi còn thi đậu với số điểm tuyệt đối cơ, cậu cứ yên tâm đi.
Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."
"Khu tái định cư số 13."
Lớp trưởng lập tức chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt vô lăng, mô phỏng giọng nói giống như AI.
"Đã nhận được! Định vị chính xác đã được bật, tài xế lão làng hai mươi năm kinh nghiệm sẽ phục vụ bạn tận tình."
Vừa đạp chân ga, lớp trưởng còn cố tình liếc nhìn ghế phụ, vô tình bắt gặp nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt La Địch.
"Chậc ~ Hóa ra cậu cũng biết cười nhỉ, suốt ngày cứ giữ cái mặt lạnh tanh đó làm gì, Cao Vũ Hiên cũng y hệt cậu, thật là chán chết đi được."
"Không."
"À phải rồi La Địch, lúc khám sức khỏe ở Viện Nghiên Cứu, tuy tình trạng cơ thể cậu đạt tiêu chuẩn nhưng lại không khỏe mạnh cho lắm, thiếu khá nhiều nguyên tố vi lượng."
Lớp trưởng đổi sang lái xe bằng một tay, tay kia nhanh thoăn thoắt mở ngăn chứa đồ ở bảng điều khiển trung tâm, lấy từ bên trong ra một lọ vitamin.
"Lọ này tôi còn chưa mở đâu, cậu cầm lấy mà uống đi.
Đừng khách sáo với tôi, chỉ cần vượt qua kỳ thực tập mới này thì sau này mọi chi phí sinh hoạt ở trường tôi đều bao hết!"
La Địch cũng không khách sáo, hắn vốn rất coi trọng thể xác của mình, loại thuốc bổ trợ giúp ích cho cơ thể như vậy thì nhất định phải có.
"Lớp trưởng, hình như hôm nay cậu chưa mua gì cả?"
"Cậu nói dụng cụ tự vệ à? Tôi đã tự chuẩn bị rồi, đến lúc đó cậu sẽ biết thôi."
"Ừm."
La Địch không nói gì nữa, quay sang nhìn khung cảnh thành phố u ám lướt qua cửa sổ.
Lớp trưởng cũng liếc nhìn lần nữa, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cả quãng đường im lặng, xe dừng ở cổng khu tái định cư.
Lớp trưởng thò đầu ra, tò mò quan sát khu nhà cũ được xây dựng bằng tiền của nhà nước.
"Cậu ở tòa nào?"
Tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ mua ngày hôm nay, La Địch chỉ tay về phía trước, "Trong cùng."
"Sau này rảnh rỗi, tôi đến nhà cậu chơi được không? Chẳng hạn như hè hay đông."
"Tốt nhất là đừng."
Lớp trưởng rất nhanh nhạy nhận thấy khi nói đến chủ đề này, trên mặt La Địch thoáng qua một tia khó chịu, đồng tử cũng có chút kỳ quái.
Cô vội vàng ngắt lời.
"Thôi ~ Mai gặp lại nhé!"
"Ừm, mai gặp."