Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy

Cung Tử Ngôn cũng không thể ngờ sẽ có ngày chuyện này được áp dụng trên người cô, mới một giây trước còn đang bị người ta chế giễu, một giây sau đã trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng của trường, đến cả học bá và hoa khôi cũng bắt đầu tranh đấu vì cô.

Cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc tâm trạng cô vẫn chưa thể trở lại bình thường.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, phương pháp học tập của Đan Quân vô cùng hữu dụng với cô. Cô ấy cũng vô cùng có sức nhẫn nại, cả tiết tự học luôn ở bên cạnh hỗ trợ cho Cung Tử Ngôn.

Mới ban đầu Cung Tử Ngôn còn lo lắng bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến Đan Quân, sau đó sau khi đắm chìm vào lời giảng bài của Đan Quân, cô lại cảm thấy hóa ra việc học cũng không khô khan đến thế, đến mức cô còn khiến bản thân tự chìm đắm trong việc học hành.

Nhưng cường độ học tập của Đan Quân rất lớn, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cô ấy còn giao thêm bài tập để sau khi về nhà cô có thể ôn tập lại kiến thức đã học ngày hôm nay.

Đan Quân là học sinh nội trú, đường đi về hoàn toàn khác nhau, nên khi tiết tự học buổi tối kết thúc là hai người đường ai nấy đi.

Cung Tử Ngôn và tiêu Đông tay trong tay đi về phía cổng trường.

Trên đường đi tiểu Đông nói vô cùng nhiều, chủ đề chủ yếu là xoay quanh Đan Quân.

"Không biết có phải là do hôm nay được ở cùng một phòng học với học bá hay không, mình cảm thấy hình như đầu mình giống như là được khai quang ý, tốc độ giải đề vô cùng nhanh."

Cung Tử Ngôn không nhẫn tâm chê cười cô, hai người đều cùng một năng lực, bàn làm gì đến chuyện giải đề nhanh hay chậm: "Rõ là mình thấy cậu vẽ linh tinh trên sách, hay là cậu đang vẽ trộm chân dung Đan Quân."

Tiểu Đông cười "Hì Hì": "Cậu không thấy thật ra Đan Quân rất xinh sao? Trừ chiều cao hơn khiêm tốn một chút ra, khuôn mặt không hề thua kém Nghệ Thuần một chút nào."

Thật ra Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy y như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn còn một loại cảm giác vô vùng kì lạ, cảm giác Đan Quân mang lại cho cô giống như là một đứa trẻ.

Cô vẫn luôn có cảm giác tuổi tác của Đan Quân không hề trùng với mấy người bọn cô, mà giống như nhỏ hơn rất nhiều tuổi, nhưng lại có một loại khí chất vô cùng mạnh mẽ khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Tiểu Đông vẫn đang nói không ngừng: "Mình dám khẳng định là, nếu như Đan Quân chịu bỏ chút thời gian tút tát lại hình tượng, nhan sắc khẳng định không hề thua kém Nghệ Thuần.

" Rất là có mắt nhìn. "Phong Sở mang theo mấy người đàn em đi ngang qua hai người Cung Tử Ngôn:" Lúc còn bé Đan Quân vô cùng đáng yêu. "

" Thật sao? "Hai mắt tiểu Đông sáng rực:" Đáng yêu theo kiểu xinh đẹp, hay là đáng yêu theo kiểu trẻ con. "

Phong Sở ấy vậy mà cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, sau cùng đưa ra một kết luận:" Đáng yêu kiểu như, nếu như cậu dám véo má cậu ta, thì cậu ta sẽ cho cậu một quyền vào mặt. "

Cung Tử Ngôn và tiểu Đông không hẹn mà cùng nhau hít vào một hơi thật sâu, kiểu miêu tả như thế này không biết là đáng yêu hay bạo lực.

" Cậu chắc chưa, như thế gọi là đáng yêu? "Cung Tử Ngôn đã không còn sợ Phong Sở một chút nào, ngược lại còn dám to gan nói ngược lại.

" Tất nhiên, ở trong thế giới của kẻ mạnh, như thế gọi là đáng yêu. "Phong Sở giơ nắm đấm lên không trung múa hai quyền:" Vô địch. "

Nói xong liền mang theo mấy người đàn em nghênh ngang rời đi.

Cung Tử Ngôn cảm thấy bệnh của Phong Sở đang diễn biến đến giai đoạn hai rồi.

Tiểu Đông dùng lực nuốt một ngụm nước miếng:" Đan Quân sẽ không bạo lực đến mức ấy chứ? "

Cung Tử Ngôn vội vàng lắc đầu:" Không thể nào, cô ấy vô cùng tốt, vừa dịu dàng lại vừa có sức nhẫn nại. "

Tiểu Đông cùng gật đầu một cái thật mạnh:" Tối nay mình cũng cảm thấy như vậy, bản thân Phong Sở chính là kiểu người như thế, vậy nên nhìn ai cũng giống như ai. "Hai người không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Đan Quân khẳng định không giống như những gì Phong Sở nói.

Lúc đến cổng trường, hai người vẫy tay tạm biệt, nhà của tiểu Đông cách trường không xa, chỉ cần đi bộ tầm năm sáu phút là đã về đến.

Còn Cung Tử Ngôn thì lại phải đợi xe buýt, cô nhìn thời gian, chuyến xe buýt cuối cùng còn hơn mười phút nữa mới đến, cô không vội vàng mà chậm rãi đi về phía điểm đợi, nhưng chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy có tiếng người gọi ở phía sau lưng.

Cung Tử Ngôn dừng bước, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy người đến là Cung Đinh.

Cô không muốn nói chuyện với Cung Đinh lắm, vừa dừng bước chưa được hai giây là đã tiếp tục sải từng bước chân đi về phía trước.

Cung Đinh vốn cũng không muốn nói chuyện với Cung Tử Ngôn, nhưng chuyện xảy ra ở trên page tỏ tình ngày hôm nay cũng khiến cô ta tò mò khôn nguôi.

Bây giờ mọi người đều đang bàn luận chuyện của Cung Tử Ngôn, có người còn hỏi người này cung họ Cung, có khi nào hai người lại là chị em ruột.

Khi cô thừa nhận, hai mắt người kia biểu lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ:" Không ngờ quan hệ của em gái cậu với học bá và hoa khôi lại tốt đến như thế. "

Cung Đinh lúc nào cũng là niềm kiêu ngạo của cả nhà, cho dù là ở đâu, Cung Tử Ngôn cũng đều kém hơn cô ta một bậc, hôm nay lại phải hướng sái một chút ánh sáng của cô khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Nhưng nếu như quan hệ của Cung Tử Ngôn với Nghệ Thuần và Đan Quân thật sự không tồi, thì nói như thế nào cô cũng phải đến kiếm một chút lợi lộc.

" Cung Tử Ngôn. "Cung Đinh lớn giọng gọi:" Mày không về nhà à? Muộn như thế này rồi còn định đi đâu? "

Tên của Cung Tử Ngôn trong tối ngày hôm nay đã truyền đi khắp trường, Cung Đin vừa hô một câu, tất cả sự chú ý của mọi người ở cổng trường đều đổ dồn vào cô, nếu còn tiếp tục như vậy thì không biết ngày mai còn bị đồn thổi ra thành câu chuyện như thế nào.

" Tôi không về nhà, tuần trước đã nói rõ rồi, sau này tôi sẽ ở lại nhà bà. "Cung Tử Ngôn nói xong liền xoay người rời đi. Cung Đinh lúc này đã đuổi kịp, trực tiếp lôi cặp sách của cô."

"Mày dám không về." Cung Đinh dùng lực nắm lấy quai cặp cô: "Bây giờ tao sẽ gọi ba đến xử lý mày."

Cung Tử Ngôn lạnh lùng nhìn người chị gái song sinh: "Cung Đinh, lúc chị đem chuyện linh tinh ở trường gửi vào trong nhóm có từng nghĩ đến chuyện tôi còn muốn về nhà hay không?"

Cung Đinh bĩu môi: "Nếu như mày không làm ra mấy chuyện kia thì tao làm sao gửi vào nhóm được? Nói cho cùng thì lại không phải là lỗi của mày à?"

Cung Tử Ngôn cũng đoán rằng Cung Đinh sẽ không chịu thừa nhận bản thân làm sai, nhưng không ngờ rằng cô ta sẽ mặt dày như vậy.

"Hơn nữa, chẳng phải sau đấy mày cũng tự thừa nhận rồi à?"

Cung Tử Ngôn cũng không ngờ bản thân sẽ bình tĩnh lạ thường, cô không còn tâm trạng tranh cãi với Cung Đinh, nhưng cô cũng phải thừa nhận một chuyện: "Tôi thừa nhận tôi thích con gái, nhưng không thừa nhận tin tức linh tinh đi quấy rối người khác. Tôi không trông chờ chị sẽ tự nhận ra lỗi sai của mình, nhưng tôi không hy vọng chị sẽ coi tôi là đồ ngu."

Nói xong, cô hất mạnh tay của Cung Đinh ra sau đó rời khỏi.

Cung Định lại cố tình không buông tay: "Giờ tao sẽ gọi điện thoại cho bố đến lôi mày về."

Cô ta nghe nói trong tay Cung Tử Ngôn có vở ghi chép của Đan Quân, mà vở ghi chép của mấy người lớp A ở Chí Thành giống như là bảo vật hiếm có, chỉ có thể thấy mà không thể cầu. Mà người như Đan Quân lại rất ít khi tiếp xúc với người khác, muốn có vở ghi chép của cô ấy đã khó lại thêm khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui