"Vãi... cậu không thấy mắc ói hả!" Mục Nam Dữ hít một hơi khí lạnh, vừa cười vừa mắng, còn vỗ vỗ nhẹ vào vai hắn.
Không phải cậu bị sốc vì câu nói đó, chỉ là đột nhiên cảm thấy tim đập thình thích khó hiểu.
Vừa nói xong lại thấy Bạch Cảnh Đàm chau mày lại, chân đi cũng hơi lảo đảo.
Hửm?
Cậu nhớ cậu vỗ vai hắn cũng chỉ nhẹ như phủi bụi thôi mà?
"... Hơi choáng đầu."
Mục Nam Dữ lấy lại tinh thần: "À... Xém nữa tôi quên cậu đang bị tuột huyết áp, mà tôi nhớ lúc huấn luyện quân sự sức khỏe cậu cũng tốt lắm mà?"
"Chắc là do chưa kịp ăn cơm tối."
Mục Nam Dữ cúi đầu xé bịch kẹo trái cây đang cầm: "Hên mà hôm nay tôi ghé qua lấy bịch kẹo này... Cậu muốn ăn vị gì?"
Bạch Cảnh Đàm xoa xoa mấy đầu ngón tay, nơi đó còn lưu lại một chút mùi thơm của dầu gội hương chanh mà Mục Nam Dữ hay xài.
"Tôi muốn vị chanh."
"Cậu đúng là biết chọn mà... Kẹo này ăn vị chanh là ngon nhất đó.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Mục Nam Dữ thò tay vào túi lục ra một viên kẹo chanh, đưa qua cho hắn: "Nè."
Mắt đột nhiên nhìn qua cái bàn tay sưng vù còn dán mấy cái băng của Bạch Cảnh Đàm, cậu lại nhanh chóng rút tay về.
"Từ từ đã, để tôi xé vỏ kẹo giúp cậu, tay cậu đừng có nhúc nhích gì hết. Cậu quên lời bác sĩ dặn rồi hả?"
Bạch Cảnh Đàm thản nhiên thả tay xuống, cụp lông mi nhìn Mục Nam Dữ xé rách giấy gói kẹo, lại đưa về phía hắn lần nữa, rất ngoan ngoãn biết điều hé môi ra.
Mục Nam Dữ ngẩn người, nhướng mày hỏi: "Cậu còn muốn tôi đút cho cậu ăn à?"
"Anh Dữ, đã giúp thương binh rồi thì giúp cho chót được không?"
Mục Nam Dữ hơi ngước lên, rồi hừ một cái.
Cánh môi Bạch Cảnh Đàm rất mỏng, lúc mím lại thì nhìn vừa sắc bén vừa lạnh lùng, nhưng bây giờ lại khẽ há miệng như một chú cún đang xin ăn, mắt hơi rũ xuống, xương mày sắc bén cũng bị mái tóc trước trán che lại, cả người đều tỏa ra sự dịu dàng hiếm thấy.
Trông hơi giống con cún nhỏ bị thương, cái hình ảnh này thật sự rất dễ khiến người ta thương xót mà.
Trong lòng Mục Nam Dữ mềm nhũn, nghĩ rằng đút viên kẹo thôi thì cũng đâu phải việc gì to tát, nên cậu giơ tay đút viên kẹo vào trong miệng hắn.
"Tôi thương cho cái tay cành vàng lá ngọc của cậu thôi đấy nhé."
Vị chanh chua chua ngọt ngọt mát lành lan tỏa trong miệng hắn, ngấm vào từng khóe môi đầu lưỡi, Bạch Cảnh Đàm hơi cong môi, răng nanh trắng sữa cắn nhẹ vào môi, cơn đau nhỏ khiến đáy mắt thâm trầm của hắn lộ ra chút ánh sáng.
"Cảm ơn Dữ ca, kẹo ngọt lắm."
Mục Nam Dữ nghe hắn kêu "Dữ ca" mấy lần liền cũng thấy vui vẻ, nhìn sang ven đường thấy mấy chiếc xe đạp công cộng, cậu đột nhiên nghĩ ra.
"Ầy, đường về ký túc còn dài lắm, có khi nào đang đi cậu lại ngất xỉu không? Hay lại tôi chở cậu về nhá?"
"Xe này không có ghế sau, cậu chở tôi như nào?"
"Vậy thì tôi đẩy cậu về là được!"
Mục Nam Dữ dùng WeChat quét một chiếc xe đạp, vỗ vỗ yên xe: "Nào, ngồi lên đây đi, tôi đẩy cậu về."
"Tôi rất nặng."
"Xì, nhìn lại cái cẳng tay cẳng chân gầy gò của cậu đi, nặng cái gì mà nặng, tôi là sinh viên thể dục còn đẩy không nổi cậu hả? Ngồi trên đi!"
Gần 10 giờ, trời cũng đã gần tối đen.
Giờ tự học tối của đại học Nam Dương kết thúc lúc 8 giờ 50 phút, đa số sinh viên đều đã quay về phòng ngủ hết rồi, trên đường thỉnh thoảng mới có một hai bóng người.
Mặc dù thế, nhưng lúc Mục Nam Dữ đẩy xe chở Bạch Cảnh Đàm đi ngang qua tòa dạy học vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý của mấy sinh viên ngồi trong phòng.
Mấy nữ sinh đang nhức đầu mệt mỏi vì toán cao cấp, tính nhìn ra cửa sổ nghỉ mắt một chút, vừa liếc qua đã thấy hai anh chàng đẹp trai đang đi trên đường.
Hai anh chàng đẹp trai một người thì ngồi trên xe, một người thì đẩy xe, người đang đẩy xe quay đầu nói cái gì đó, hai người lại cùng nhau cười rộ lên.
"Đằng kia, là Mục Nam Dữ với Bạch Cảnh Đàm đúng không?"
"Chắc đúng rồi á... Má ơi, cảnh này cũng ngọt quá đi mất!"
"Người ngồi trên xe là Bạch Cảnh Đàm?!"
"Thiệt không vậy... Đúng là thiệt đó! Mau mau chụp trộm tấm ảnh đi, hồi trước ai dám kêu quan hệ của hai người họ không tốt vậy, như này phải là quá quá tốt luôn ấy chứ!"
"Mau mau mau, đăng lên diễn đàn đi."
【 Bạo! Hiện trường show ân ái của CP Cảnh - Dữ! 】
Ảnh chụp trong bóng đêm nên chất lượng khá thấp, nhưng nhan sắc của hai người trong ảnh thì hơi bị cao, gương mặt không rõ ràng lại càng thêm phần mờ ám cho tấm ảnh.
【Fan CP sắp high đến điên rồi. 】
【 Đệch đệch đệch, đây là ở đâu vậy, mau mau báo tọa độ, tui phải tình cờ đi ngang để gặp hai người họ mới được! 】
【 Nhìn cái ảnh này ai mà nghĩ được rằng, mấy tiếng trước fan của Mục Nam Dữ với Bạch Cảnh Đàm còn đánh nhau ỳ xèo trên mạng để coi ai là hotboy. 】
【 Không phải nói quan hệ của hai người họ không tốt à, có người còn nói Bạch Cảnh Đàm đứng nhất bảng bình chọn hoa khôi là do Mục Nam Dữ bỏ tiền mua phiếu mà? 】
【 Nói xàm nói bậy vậy mà cũng tin được hả? Nếu là vậy thiệt thì anh Dữ của tui có để cho Bạch Cảnh Đàm ngồi trên xe, còn mình thì đẩy xe như vậy không?! 】
【 Cũng đúng, với cái kiểu thấy lưu manh là giơ chân đạp liền như anh Dữ, nếu không ưa Bạch Cảnh Đàm thì cũng không thèm bày trò mua phiếu như vậy, thà rằng đi tới vung một đấm cho nhanh. 】
【 Không có ai để ý hả, có khi nào CP Cảnh Dữ bị đảo lại không? 】
【 Không thể nào đâu, cho dù người ngồi trên xe là Bạch Cảnh Đàm, cho dù người đẩy xe là Mục Nam Dữ, thì tui vẫn tin tưởng Đàm ca là 1 hàng thật giá thật!! 】
Cái người là 1 hàng thật giá thật đang ngồi trên yên xe, khóe môi cong lên nhìn là biết tâm trạng đang cực kỳ tốt, nhưng lúc Mục Nam Dữ nghiêng mặt nói chuyện với hắn, hắn lại cố tình áp chế khóe miệng mình xuống, xong còn nghiêm mày lại.
Dưới sắc trời đêm, gương mặt hắn lại càng nhợt nhạt, mắt phượng cũng lạnh hơn hẳn, môi không có chút màu máu, đầu thì gục xuống, ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn cũng sẽ nghĩ hắn yếu đến mức không thể đi nổi, chỉ có thể gắng gượng ngồi trên xe như này.
Mục Nam Dữ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cậu cảm thấy lấy xe đẩy hắn về thật sự là một quyết định rất đúng đắn.
Mình đúng là biết nhìn xa trông rộng, còn rất lương thiện nữa.
"Tập huấn sáng mai hình như phải tập bắn súng, kiểu gì cũng có động tác cầm súng, tay cậu như vậy chắc chắn là không thể khiêng cái gì được rồi, xin nghỉ phép đi."
Bạch Cảnh Đàm lắc lắc đầu: "Không cần, nộp đơn xin nghỉ phép thì lại phải nghe huấn luyện viên càu nhàu, rất phiền phức."
"Phiền cái gì mà phiền? Lúc tôi đi tập bơi sẽ tiện thể đi nộp đơn xin nghỉ phép cho cậu luôn, cậu chỉ cần ở phòng ngủ nghỉ ngơi là được rồi."
"Tôi có thể đi xem cậu tập bơi được không?"
Mục Nam Dữ đột nhiên ngẩn người.
"Tập bơi có gì hay ho mà xem?"
Bạch Cảnh Đàm ngước mắt lên nhìn: "Ở trong phòng một mình tôi cũng không biết phải làm gì, tay của tôi... bây giờ cũng không thể giải đề được."
Tay phải sưng to như vậy thì đúng là không nào cầm bút để làm đề được rồi.
Đối với dạng học sinh giỏi như Bạch Cảnh Đàm, không được làm đề chắc cũng phải khó chịu ngang ngửa với việc Triệu Lương không cho cậu tập bơi vậy...
"Được rồi, vậy cậu tới xem đi. Dù sao tôi thấy những người khác cũng hay mang theo người nhà đến lúc tập luyện, nếu không ảnh hưởng gì đến việc huấn luyện thì chắc huấn luyện viên cũng không nói gì đâu."
Người nhà...
Bạch Cảnh Đàm híp mắt, đuôi mắt hơi cong lên, trong đáy mắt ẩn hiện ý cười vui vẻ.
"Tôi ngồi bên hồ xem các cậu tập thôi, sẽ không quầy rầy gì đâu."
Mục Nam Dữ đột nhiên phát hiện ra tối nay Bạch Cảnh Đàm dễ tính lạ thường, cũng rất dễ nói chuyện, cậu quay sang nhìn gương mặt kia cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Cậu đột nhiên nghĩ tới: "À, hơn một tháng nữa sẽ có cuộc thi bơi lội cho sinh viên toàn quốc, cậu muốn đến xem không? Tôi sẽ lấy vé chỗ ngồi VIP cho cậu."
"Cậu có thi không?"
"Tất nhiên là có rồi!" Mục Nam Dữ liếc nhìn hắn một cái, "Tôi không thi thì cậu tới xem cái gì?"
Bạch Cảnh Đàm bỗng dưng cười khẽ một tiếng, giọng nói hơi trầm.
"Cũng đúng. Cậu không ở đó, tôi xem cái gì chứ."
_____________________________________________
Editor: CP Cảnh - Dữ: 'Cảnh' trong cảnh đẹp, phong cảnh; 'Dữ' là hòn đảo => Hòn đảo đẹp
Nhân tiện giải thích tên của hai bạn luôn:
Bạch Cảnh Đàm (白景潭): 'Bạch' là màu trắng, sạch sẽ, rõ ràng; 'Cảnh' trong cảnh đẹp, phong cảnh, cũng có nghĩa là tỏa sáng (bright); 'Đàm' là đầm nước, sâu thẳm, thâm sâu => Cảnh đẹp sáng bừng nơi đầm nước sâu thẳm?
Mục Nam Dữ (牧南屿): 'Mục' là tu dưỡng, hoặc người chăn gia súc (từ điển cũ thì nói trong 'quan mục': người đứng đầu một châu); 'Nam' là phương nam, hướng nam; 'Dữ' là hòn đảo => hòn đảo phương nam được chăm nuôi?
Sương sương theo tui hiểu là vậy, sau này trong truyện hay tác giả có giải thích thì tui sửa lại sau. Hoặc cũng có thể tác giả đặt tên nghe cho thuận thôi chứ cũng không có ý nghĩa gì nhiều =))))