Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Đầu đau như muốn nứt ra, Khương Ngữ lật người đổi sang tư thế nằm sấp nhưng vẫn không thoải mái, hơn nữa cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vì thế Khương Ngữ dứt khoát ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực nặng nề…
???
Cô không nhịn được mà đưa tay ra để ước lượng nó… Mềm mại, nảy nảy, cảm giác cầm trên tay rất tuyệt!
“Chị Ngữ! Không ổn rồi, chị mau đọc bài đăng này đi… Chị đang làm gì vậy?”
Khương Ngữ ngơ ngác quay lại thì bắt gặp ánh mắt của một cô gái mới ngoài tuổi đôi mươi, cô gái đó vẫn đang giữ tư thế đẩy cửa ra, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn vào… tay cô.
Khương Ngữ hắng giọng, coi như không có chuyện gì xảy ra mà cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Ánh mắt của Khương Tuyết không rời khỏi tay cô nhưng giọng điệu phức tạp nói: “Biết là của chị to rồi nhưng cũng không cần phải tự luyến như vậy chứ.”
Dọc theo đường cong đáng tự hào kia, ánh mắt tiếp tục rơi lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của đối phương, càng khó che giấu sự ghen tị trong đó.
Làn da của Khương Ngữ giống như một món đồ sứ tinh xảo, phát sáng dưới ánh mặt trời, ngũ quan vốn dĩ đã xinh đẹp lại còn trang điểm nhẹ nhàng, càng tôn lên vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng cô rõ ràng cũng chỉ có làn da này thôi, vậy mà lại may mắn có thể gả vào một gia đình giàu có.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Khương Tuyết luôn cảm thấy khó chịu.
Một mặt thì biết rằng chị họ cưới Tần Thời Dư là tốt nhất, đó là người thừa kế của tập đoàn Tần Thị, bọn họ thật sự sắp kết hôn rồi, ba mẹ cô ta đã nuôi dưỡng Khương Ngữ khôn lớn, vậy thì gia đình bọn họ có thể trở nên giàu có, mà cô ta cũng sẽ có cơ hội tìm được một cậu ấm nhà giàu để kết hôn.
Nhưng mặt khác, cô ta lại không nhịn được mà cảm thấy không công bằng.
Ngay cả những cậu ấm của gia đình giàu có, có được mấy người xuất chúng hơn Tần Thời Dư? Tại sao lại là Khương Ngữ chứ?
Chỉ là...!Hiện tại Khương Ngữ đã gặp rắc rối rồi, Khương Tuyết kiềm chế sự hả hê của mình, giả vờ lo lắng: “Bọn họ đều nói chị một chân đạp hai thuyền.”
Khương Ngữ càng thêm mờ mịt, là một người mắc chứng sợ giao tiếp, cô thậm chí còn chưa từng yêu đương, bà ngoại lo lắng cô không tìm được đối tượng, mấy ngày trước khi qua đời vẫn không yên tâm, nói nhất định sẽ phù hộ cho cô tìm được hạnh phúc cho riêng mình, bảo cô cũng phải tự cố gắng.
Còn bây giờ… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ban ngày nghĩ chuyện gì, ban đêm sẽ mơ về chuyện đó? Một giấc mộng còn có đến mấy người, ôi, thật sự cô cũng dám nghĩ quá rồi…
“Mấy người này thật quá đáng.
Em thấy bọn họ đang ghen tị với sự quyến rũ của chị đấy chị Ngữ.” Cô gái đưa điện thoại cho Khương Ngữ, Khương Ngữ bèn nhận lấy, phát hiện ra đó là một bài đăng về mấy tin đồn trong giới giải trí: #Cẩn thận đếm số cá trong ao của Hải Vương* họ K của Học viện Điện ảnh thành phố B#
*Hải Vương: chỉ những người bắt cá hai tay hoặc ngoại tình.
Phần trên cùng của bài đăng có mấy đoạn ghi âm cuộc trò chuyện, đều là cuộc trò chuyện giữa một cô gái có nickname “Khương Đát Kỷ” với các chàng trai khác nhau cùng những lời nói ái muội và có chút tùy tiện.
Khương Ngữ đọc mà líu lưỡi không nói nên lời, cô đã từng nghe nói đến “bậc thầy quản lý thời gian”* nhưng qua bao lâu rồi thì đây mới là lần đầu tiên cô gặp phải, chuyện này cũng quá đáng thật, một khi bị lật tẩy…
*Bậc thầy quản lý thời gian: mỉa mai những người bận rộn nhưng vẫn sắp xếp được thời gian đi yêu đương, hẹn hò với các cô gái/chàng trai cùng một lúc
Chậc chậc, đây chắc chắn sẽ là một vở kịch tuyệt vời, Khương Ngữ nghiện hóng hớt mấy tin đồn nhảm này luôn rồi, cô không khỏi hào hứng đọc thêm.
…
3L: [Hóa ra là cô ta sao, người nổi tiếng của Học viện Điện ảnh thành phố B, trong số những chàng trai biết đến cô ta, có bao nhiêu người không cảm thấy cô ta có tình ý với mình chứ?]
5L: [Bạn cùng lớp, đàn anh, đàn em gì đó thì cũng là cá sa lưới của Hải Vương họ K thôi, nghe nói lần này Diệp Thần của [Full Tune 3] mới là đối tượng đánh bắt chủ yếu của cô ta.]
6L: [Đâu chỉ Diệp Thần, lầu trên không phải đang coi thường cái lưới cá của Hải Vương đấy chứ? Cả Hạng Thần và Giản Thương cũng bị cô ta nhắm đến rồi.]
7L: [Còn có Giang Thịnh, một trong những nhà đầu tư nữa.]
8L: [Cười chết mất! Cậu Giang ấy hả? Còn chưa biết ai mới là cá đâu, rõ ràng người ta chỉ đang chơi đùa với cô ta nhưng cô ta lại thực sự đề cao bản thân, thậm chí còn muốn quyến rũ Diệp Thần và những người khác, chỉ số IQ của cô ta có thể đuổi kịp họ sao?]
Đọc một hồi Khương Ngữ chầm chậm cau mày, tại sao mấy cái tên này lại nghe quen thế nhỉ, giống hệt tên của mấy nhân vật chính trong cuốn truyện [Người yêu có năng lực mạnh] mà lúc trước cô đã đọc.
Cô tiếp tục lướt bài đăng thì nhận ra rằng không chỉ tên giống nhau mà ngay cả lý lịch cũng giống hệt: Diệp Nguyên Dục là học thần có chỉ số IQ cao của Đại học B, vậy nên được mọi người gọi là Diệp Thần, Hạng Thần là luật sư ưu tú, Giản Thương là thiên tài Esport…
Đáy lòng Khương Ngữ đột nhiên trỗi dậy một dự cảm không lành, trong sách có một nhân vật trùng tên với cô...
Một suy nghĩ vụt lên, Khương Ngữ bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, một đoạn ký ức không thuộc về mình tràn vào trong đầu cô...
Hồi lâu sau, Khương Ngữ cảm thấy cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc mà ngã xuống giường, tại sao dù đã xuyên sách mà thiết lập nhân vật của cô vẫn như vậy? Có nhiều loại thiết lập cực phẩm lắm mà, kiểu vừa ngu xuẩn vừa ích kỉ, kiểu gây chuyện vô cớ… Mấy cái đó có gì không tốt nhưng tại sao cứ phải là một Hải Vương!
Với tư cách là một người mắc chứng sợ giao tiếp, Khương Ngữ cảm thấy có một sự ác ý sâu sắc.