Học Bá Tái Sinh

Trong yến hội chỉ là giả bộ cầm ly rượu, kỳ thật Thẩm Húc Thần không hề uống một giọt, cho nên sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu không chút lăn tăn tự mình lái xe về nhà.

Đến nhà, lái xe vào gara, Thẩm Húc Thần đi vào biệt thự. Trong khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra, đèn phòng lập tức sáng lên tựa như đang có người đợi cậu trở về nhà.

“Chào buổi tối, Stuart, hiện tại mày tên gì vậy?” Thẩm Húc Thần cười hỏi.

Stuart chính là trí thông minh nhân tạo của Thẩm Húc Thần. Từ sau khi cải tạo biệt thự xong hoàn toàn, Thẩm Húc Thần liền để trí thông minh nhân tạo quản lý toàn bộ hệ thống trong nhà. Sự tồn tại của nó… có chút giống với Jarvis trong “Iron Man”, Stuart là trợ lý, là bạn tốt của Thẩm Húc Thần.

“Chào ngài. Trình tự đặt tên hôm nay là món ăn vặt truyền thống Hoa quốc, trong 1 tiếng 37 phút lẻ 6 giấy sắp tới, mời ngài gọi tôi là Thịt lừa nướng.” Một giọng điện tử không hề gợn sóng vang lên.

Thịt lừa nướng Stuart? Thực giống tên địa cầu…. Thẩm Húc Thần nhún nhún vai, tỏ vẻ đã biết.

Cho dù Stuart mới chỉ xem như tương đối sơ cấp nhưng nó đã có cá tính riêng… Đầu tiên là giới tính, nó cho rằng từ 12h trưa tới 12h tối nó là con trai, nên lấy theo họ Stuart, sau nửa đêm tới 12h trưa hôm sau, nó mang giới tính nữ và có họ là Elizabeth. Ngoài ra, nó rất thích đổi tên, thi thoảng 2 tiếng đổi một lần, liên tục thì khoảng vài giây đổi một lần, quy luật đặt tên phụ thuộc vào quyển sách nó đọc ngày hôm đó. Tiếp theo, nó còn có sở thích riêng, tựa như nghe kinh kịch.


Đối với chuyện này, Thẩm Húc Thần tỏ ra: Stuart Elizabeth cao hứng là được rồi.

So ra, trí thông minh nhân tạo của Trình Dĩ Hoa tương đối máy móc và cứng nhắc hơn, loại cứng nhắc này thể hiện không chỉ ở tính cách mà trên phương diện năng lực tư duy logic nó cũng vượt xa Stuart. Nói cách khác, nếu như có người hỏi nó tên, giới tính, sở thích, nó sẽ nghiêm túc mà đáp lại rằng: tên Quang, không sở thích, không giới tính.

“Thưa ngài, nước ấm đã chuẩn bị xong, ngài có muốn tắm rửa luôn không? Tin tức ngày hôm nay đã được phân loại sắp xếp dựa theo mức độ trọng yếu và sở thích của ngài, ngài có thể lựa chọn vừa tắm rửa nghe tin tức.” Stuart lên tiếng. Nó có thể thông qua rất nhiều thiết bị siêu hiện đại trong biệt thự để khống chế nhiệt độ, độ ẩm trong phòng… có thể nói nó là một quản gia phi thường chuyên nghiệp.

“Cảm ơn Thịt Lừa Nướng.” Thẩm Húc Thần cười nói, sau đó đi lên phòng ngủ ở tầng 2.

Nghe tin tức là hoạt động nhàn nhã nhất mỗi ngày của Thẩm Húc Thần. Từ sau khi tốt nghiệp, cậu không hề gia nhập bất cứ sở nghiên cứu nào, kể cả tập đoàn đầu tư Thần Hoa do cậu gây dựng bây giờ cũng giao cho Thạch Thượng Phi toàn quyền quản lý, Thẩm Húc Thần lúc này nhìn qua phi thường thanh nhàn nhưng thật ra không phải vậy. Công việc của Thẩm Húc Thần hiện tại có thể chia làm hai loại, một là tập trung vào việc phục hưng văn hóa, hai là nghiên cứu khoa học.

Ở trong mắt nhiều người, phục hưng văn hóa là một chuyện phi thường to lớn, chỉ dựa vào một người thì có thể làm được cái gì? Không phải là khoác lác sao? Cho nên, Thẩm Húc Thần không hề giơ cao ngọn cờ “phục hưng văn hóa”, cậu chỉ ôm dã tâm thầm lặng hành động, làm tất cả những gì mình có thể làm, thay đổi từng chút từng chút một.

Ví dụ như, Thẩm Húc Thần quyết tâm đầu tư vào mảng phim hoạt hình trong nước, cho dù lĩnh vực phim hoạt hình trong nước hiện nay đã bết bát đến không thể bết bát hơn, nhưng ít nhất những bộ phim hoạt hình mà cậu đầu tư đã bứt ra hẳn hố bùn trong nước, đều là những tác phẩm hay và nổi tiếng. Tiếp đó, Thẩm Húc Thần lần sân sang lĩnh vực điện ảnh, cho dù toàn bộ kịch bản phim truyền hình hiện nay đều khá thô ráp, tình tiết cũ rích nhưng ít nhất Thẩm Húc Thần có thể cam đoan, phim điện ảnh cậu sản xuất đều là tinh phẩm không chê vào đâu được. Thẩm Húc Thần không thay đổi được thế giới nhưng lại không hề gây cản trở tập đoàn đầu tư Thần Hoa sản xuất ra những tác phẩm hay.


Làm như vậy thời gian đầu tư sẽ bị kéo dài, nhưng khán giả cũng không phải đồ ngốc, chi cần hậu kỳ tuyên truyền đúng chỗ, mọi người đều biết nhà bạn bán sản phẩm gì.

Là đồ tốt, bọn họ tự nhiên sẽ ủng hộ, cho nên, kiên trì đầu tư sản phẩm, chỉ cần dụng tâm, như vậy có lời là nhất định. Chẳng qua, phương thức kiếm tiền này sẽ không đấu nổi với những loại phim hoạt hình chỉ cần một chút tiền sản xuất nhưng lại đầu tư mạnh tay vào tuyên truyền. Cũng may Thẩm Húc Thần không hề thiếu tiền, cho nên vẫn luôn tùy hứng như vậy đó.

Ngoại trừ cái đó ra, Thẩm Húc Thần còn bắt tay triển khai bảo hộ một số hạng mục văn hóa dân gian truyền thống.

Rất nhiều loại hình văn hóa nghệ thuật dân gian ví dụ như cắt giấy nghệ thuật, thêu thùa, kịch nói… nhóm nghệ nhân lão làng ngày một già đi, mà nhóm hậu bối theo học lại càng ngày càng ít, sớm hay muộn cũng có một ngày, những truyền thống văn hóa quý báu đó sẽ theo thế hệ trước qua đời mà chìm sâu trong lịch sử, sau đó biến mất không còn dấu vết. Hậu nhân chỉ có thể dựa vào văn tự để tưởng nhớ.

Bảo tồn truyền thống văn hóa không phải chỉ hô to khẩu hiệu, hay khổ luyện là được. Nói đến việc hô to khẩu hiệu hay khổ luyện, phía nhà nước làm còn thiếu sao? Nhưng có hiệu quả gì không? Khi thổn thức qua đi, nghệ thuật dân gian không phải càng lúc vẫn càng xuống dốc đó sao? Hiện tại là thời buổi kinh tế thị trường, phải nói chuyện thực tế, không có tiền, tất cả đều là hư không! Tình cảm có thể đổi bánh mì mà ăn sao?!

Những hạng mục mà Thẩm Húc Thần đang bảo hộ hiện nay, chúng ta không khổ luyện, không bán tình cảm, chúng ta phải trực tiếp lấy nghệ thuật dân gian đó đổi thành tiền, có tiền tự nhiên sẽ thúc đẩy những sản nghiệp tương quan hình thành.

Nói như thế, cho dù Hoa quốc có là một nước đông dân, sức lao động dồi dào nhưng nói gì thì nói nhân công vẫn luôn quý giá hơn máy móc vô tri. Nói cách khác là dùng mỡ nó rán nó, khoảng những năm 60, bức “Thanh minh thượng Hà đồ” được ông Rockfeller người Mĩ bỏ ra 3,880 triệu $ mua về, đó là một ví dụ minh xác nhất!


Nếu những bức thêu thùa, cắt giấy của các nghệ nhân lão làng có thể bán với giá cao, tự nhiên sẽ có nhiều người trẻ tuổi tự nguyện theo học nghề. Một khi đã có người theo học như vậy tay nghề sẽ được truyền lại mà không bị mai một. Nếu bạn nói, lấy tay nghề của nghệ nhân lão làng ra bán lấy tiền là làm bẩn nghệ thuật, nhưng nếu bản thân nghệ thuật đang bị mai một thì tiếp tục duy trì thanh cao có ích lợi gì?

Hoa quốc không thiếu tài nguyên nhưng đều chưa được phát hiện, chưa được khai phá, thiếu hiện đại hóa dung hợp với sự sáng tạo. Hồn dân tộc không chỉ ở trang phục truyền thống mà là ở nền văn hóa tồn tại đằng sau bộ quốc phục. Phục hưng văn hóa, không chỉ làm ở mặt hình thức, mà phải phát triền từ chỗ kế thừa tinh hoa sau đó cách tân đổi mới phù hợp với hiện đại.

Suy nghĩ của Thẩm Húc Thần vô hạn rộng lớn nhưng những gì có thể làm trước mắt chỉ là hữu hạn, chỉ có thể dựa theo kế hoạch của chính mình, từng bước trầm ổn kiên định đi tiếp.

Ngoại trừ công việc liên quan tới phương diện văn hóa, Thẩm Húc Thần còn việc nghiên cứu khoa học, việc này càng cần hao tâm phí lực hơn việc trước. Bởi vì, phương diện văn hóa, Thẩm Húc Thần chỉ cần đưa ra kế hoạch hoạt động là được, cậu chỉ cần nắm chắc phương hướng đường lối phát triển, những việc còn lại sẽ giao cho người khác đi làm. Nhưng trong việc nghiên cứu khoa học, bởi vì có liên quan tới hệ thống, Thẩm Húc Thần không thể nào cho người khác cùng tham gia, cậu chỉ có thể vùi đầu nghiên cứu một mình.

Trước mắt, nhiệm vụ hàng đầu của Thẩm Húc Thần chính là sửa sang lại thành quả nghiên cứu mấy năm trước của mình.

Trước khi chế tạo cỗ máy dự báo động đất, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa cũng là đi đường vòng, có đường vòng đi tới cuối cùng bị chứng minh là ngõ cụt không có giá trị nghiên cứu, có đường vòng lại đáng giá nghiên cứu. Nhưng mà, ở lúc ấy, bởi vì thời gian hữu hạn, Thẩm Húc Thần không tiếp tục nghiên cứu nữa, chỉ cần nắm chặt thời gian hoàn thành cỗ máy dự báo động đất là được. Mà hiện tại, Thẩm Húc Thần vừa có thời gian vừa có tinh lực, có thể từ từ xem xét, sửa sang những chỗ có giá trị viết thành luận văn.

Tắm rửa xong, cảm thấy thời gian đã rất muộn, Thẩm Húc Thần không xuống phòng thí nghiệm nữa mà nằm lên giường mở máy tính, định lướt web một chút rồi đi ngủ luôn. Cậu mở trang Tá hữu võng đầu tiên.

Trên trang này, Thẩm Húc Thần có bút danh “Cửu nhật tinh thần”, ban đầu vốn là để kiếm thêm chút tiền, sau này biết viết văn mạng có thể kiếm thêm giá trị danh vọng, bởi vậy Thẩm Húc Thần vẫn kiên trì viết tiểu thuyết từ đó tới giờ, số lượng đã khá nhiều. Hiện tại Thẩm Húc Thần đã không còn thiếu tiền, mà cột giá trị danh vọng vẫn luôn tăng trưởng vô cùng nhanh, cho nên giá trị danh vọng từ việc viết văn mạng này giờ cũng chỉ như chuyện lông gà vỏ tỏi, vì thế tốc độ sáng tác của cậu dần chậm lại. Mấy năm qua bởi vì bận rộn học tập và chế tạo cỗ máy dự báo động đất, nên cả năm nay Thẩm Húc Thần không viết được một quyển nào.


Cho dù Cửu nhật tinh thần hiện tại đã lặn mất tăm nhưng bởi vì số lượng tiểu thuyết hoàn của cậu quá nhiều nên lượng độc giả vẫn được duy trì ổn định, cho nên vẫn có danh tiếng ở trên mạng. Thẩm Húc Thần mở chuyên mục tác giả của mình xem qua một chút, phát hiện ở dưới các tác phảm đã hoàn của mình có rất nhiều độc giả hối thúc mở hố mới.

Viết văn chung quy là hứng thú của bản thân… Thẩm Húc Thần cảm thấy có chút ngứa tay, thật vất vả mới trải qua khoảng thời gian bận rộn nhất, lúc này cậu có thể viết cái gì đó.

Không biết nhớ tới cái gì, Thẩm Húc Thần thấp giọng nở nụ cười, sau đó, Thẩm Húc Thần kích vào mục “bài viết mới” sau đó ở mục title viết lên dòng chữ: “Cố sự của Thụ tiên sinh và Miêu tiên sinh”. Thụ tiên sinh thực ôn hòa, thực cổ hủ còn Miêu tiên sinh thực ngạo kiều, thực trung nhị. Truyện không có nội dung chính gì, chỉ là một ít chuyện lặt vặt tương tác hàng ngày.

Sau đó… toàn bộ độc giả của Cửu nhật tinh thần đều dậy sóng. A a a, vì sao Tinh Thần đại đại vẫn luôn viết chính kịch, lại có thể viết thể loại manh văn thoải mái hài hước thế này, viết thật đúng là quá manh! Vì sao Tinh Thần đại đại vẫn luôn viết thể loại ngôn tình nam chủ văn, ngẫu nhiên viết vô cp ẩn tính đam mỹ thế mà lại bắt đầu viết đam mỹ văn đường đường chính chính, chẳng lẽ đây là xu thế chung của thiên hạ đại đồng?

Nhìn ra mình sẽ bị không bị rớt ngựa… Thẩm Húc Thần liền vui vui vẻ vẻ tiếp tục viết. Tiểu thuyết đều bắt nguồn từ cuộc sống sinh hoạt, nhưng trong thực tế, Thẩm Húc Thần luôn bị Trình Dĩ Hoa đùa giỡn vậy mà vào trong tiểu thuyết lại hoàn toàn ngược lại, Thụ tiên sinh luôn mở mồm ngậm miệng nói mấy lời không biết xấu hổ, sau đó Miêu tiên sinh liền đỏ mặt đỏ mặt đỏ mặt… Thụ tiên sinh bình tĩnh tỏ vẻ, ông không biết xấu hổ đấy, mi làm gì được ông?!

“Tiên sinh, ngài đã viết hơn 6 ngàn chữ rồi, tôi đã giúp ngài kiểm tra, không phát hiện lỗi chính tả nào, không phát hiện sai dấu câu, nhưng mà, tôi có một nghi hoặc nhỏ, có phải ngài đã đánh lộn tên của Thụ tiên sinh và Miêu tiên sinh không? Nếu như bọn họ có nguyên hình là ngài và Trình tiên sinh.” Stuart tẫn trách tỏ vẻ.

Thẩm Húc Thần sắc mặt cứng đờ. Mẹ nó, chuyện này ai cần mi quản, mi tập trung nghe kinh kịch của mi đi, đừng có động vào chuyện của ta, mi chỉ là một cái trí thông minh nhân tạo thôi nhá!

Hết chương 136


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận