Học Bá Tái Sinh

“Đi thôi, tới nhà anh trước, tối nay dẫn em đi gặp mấy người bạn.” Trình Dĩ Hoa vác balo của Thẩm Húc Thần dẫn đầu đi về phía tàu điện ngầm. Thẩm Húc Thần bế Robert đi ngay đằng sau. Hai đại nam sinh chân dài đứng cùng một chỗ, ở giữa lại có một con mèo đen tuyền biểu tình khốc khốc, quả thực khiến các cô gái manh không chịu nổi.

“Tối gặp ai vậy?” Thẩm Húc Thần hỏi.

“Đều là con cháu thế gia ở thủ đô, cũng tầm tuổi như chúng ta. Về sau, sớm hay muộn em cũng phải tiếp xúc với bọn họ, anh dẫn em đi làm quen trước.” Trình Dĩ Hoa nói.

“Ừ, nghe lời anh. Khoan đã, bế mèo lên tàu điện ngậm không sao chứ?” Thẩm Húc Thần hỏi.

Trình Dĩ Hoa do dự dừng bước: “Anh không rõ lắm.”

“Sao lại không rõ? Lúc đến đây anh đi bằng gì?” Thẩm Húc Thần lại hỏi.

Trình Dĩ Hoa nói: “Bắt taxi tới…Anh biết em nhất định sẽ nói anh lãng phí cho nên mỗi khi ở cùng em, anh không định bắt xe. Nhưng nếu như tàu điện ngầm không cho mèo lên, như vậy chúng ta chỉ có thể bắt xe.”

Tàu điện ngầm đương nhiên không cho phép mang sủng vật lên. Đây kỳ thật là trong ý muốn của Trình Dĩ Hoa. Cũng có taxi không cho phép mang sủng vật lên, vì cảm thấy tụi nó sẽ để lại mùi. Cuối cùng, Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần chỉ có thể bắt taxi về nhà. Nhà Trình Dĩ Hoa thuê cách trường không xa, tiền thuê nhà khá cao. Nhưng dù sao Trình Dĩ Hoa cũng là phú hào, không thiếu nhất chính là tiền, bởi vậy, thuê luôn cả căn hộ. Căn nhà rộng 90m2, bình thường cũng chỉ có hắn và Robert ở, quá mức rộng rãi.

Căn nhà vốn không có mấy đồ đạc, sau khi Trình Dĩ Hoa chuyển tới cũng lục tục thêm được vài thứ. Con người Trình Dĩ Hoa thật sự không phải kiểu người theo đuổi chất lượng sinh hoạt, bởi vậy căn nhà nhìn qua trống hơ trống hoác. Có thể nói, đây chỉ là một chỗ ở tạm chứ không phải một căn nhà.

Thẩm Húc Thần thả Robert xuống sàn, động tác nhanh nhẹn cởi bỏ áo lưới trói buộc trên người nó ra. Robert lười biếng duỗi eo rồi thoắt một cái liền không thấy thân ảnh đâu. Thẩm Húc Thần nhìn Trình Dĩ Hoa hỏi: “Có nước ấm không? Em muốn tắm rửa thay quần áo trước. Đúng rồi, quần áo anh em có thể mặc được, lấy cho em một bộ. Quần áo em mang đi thay trong kỳ quân huấn còn chưa kịp giặt, giờ vẫn đang vo viên ném trong balo. À, tối nay anh hẹn bạn anh lúc mấy giờ?”

“Khoảng 7h, 6h chúng ta đi là vừa, dù sao ngồi tàu điện ngầm cũng thuận tiện. Em đi tắm trước đi, lát nữa chúng ta ra siêu thị mua đồ rồi ăn cơm.” Trình Dĩ Hoa nói xong rồi đi vào phòng ngủ. Hắn lục lục trong tủ quần áo, lôi ra một bộ thể thao, giống hệt bộ hắn đang mặc trên người. Hết cách, quần áo Trình Dĩ Hoa đều do Tần Ngọc chuẩn bị, mà cô ấy chỉ biết mua đồ thể thao hơn nữa để cho nhanh gọn, cô toàn mua theo lố một tá một.

“Cần quần lót không? Anh còn mấy cái mới chưa mặc.” Trình Dĩ Hoa hỏi.

Thẩm Húc Thần nhận bộ đồ thể thao vắt lên cánh tay: “Có, lấy cho em một cái.”

Cầm đồ đi vào phòng tắm, Thẩm Húc Thần liếc nhìn bồn rửa tay, sau đó nhịn không được khẽ bật cười. Ở trên bồn rửa tay để hai cái bàn chải đánh răng giống hệt nhau chỉ khác màu, chẳng qua một bộ đã bỏ giấy bọc còn một cái vẫn còn mới nguyên. Khăn mặt cũng vậy, trên giá treo có hai cái một cái đã được sử dụng còn một cái vẫn còn nguyên mác, một chút nếp gấp cũng không có, chắc vừa được lấy ra.

“Cái tên này, nhất định là muốn mình chuyển tới đây ở…” Thẩm Húc Thần lẩm bà lẩm bẩm nói. Rõ ràng cái gì cũng đã chuẩn bị sẵn, kết quả Trình Dĩ Hoa cái gì cũng không nói, người này quả thực rất muộn tao.

Nam sinh tắm rửa thường rất nhanh, nhưng khi Thẩm Húc Thần tham gia quân huấn bởi vì tự giác lúng túng nên thường tốc chiến tốc thắng, lần này phải hảo hảo tắm rửa một hồi nên mất khá nhiều thời gian. Chờ tới khi cậu từ phòng tắm đi ra, liền trông thấy Robert đang ngồi xổm trước cửa phòng tắm chờ mình.

Trình Dĩ Hoa đang lấy thức ăn cho Robert. Có thể là vì trước đây Robert từng lưu lạc bị đói nhiều ngày nên cho dù bây giờ không thiếu đồ ăn thì nó vẫn không thể khống chế dục vọng chiếm hữu đồ ăn của mình, mỗi lần bỏ thức ăn ra đĩa là nó đều chén sạch không thừa một mẩu, cho dù đã ăn no rồi cũng không dừng lại. Chính vì vậy mà Trình Dĩ Hoa không dám bỏ quá nhiều thức ăn ra cho Robert, mối lần đều rút bớt đi một chút, thà rằng mình phiền toái, mỗi ngày chia thành nhiều bữa cho nó ăn.

“Chờ em giặt quần áo xong rồi mình cùng đi siêu thị.” Thẩm Húc Thần nói. Bởi vì vóc dáng không khác biệt lắm nên khi cậu mặc quần áo của Trình Dĩ Hoa cũng không cảm thấy bất ổn chỗ nào. Thẩm Húc Thần đứng soi người trước gương.

“Không vội, cứ từ từ.” Trình Dĩ Hoa nói: “Giờ anh cũng phải lau nhà.”

Hai người, một giặt quần áo, một lau nhà, nhìn qua có cảm giác như vợ chồng già lâu năm. Đương nhiên, nếu như Trình Dĩ Hoa có thể lau sạch sẽ một chút. Quả nhiên, ở đại đa số thời điểm, không thể trông cậy một nam sinh sẽ làm việc nhà cẩn thận, cho dù Trình Dĩ Hoa có là thiên tài, cho dù Trình Dĩ Hoa có xử lý mọi chuyện chu đáo tới đâu cũng thế.

Lau nhà tốn ít thời gian hơn, khi Trình Dĩ Hoa lau nhà xong, Thẩm Húc Thần vẫn còn đang giặt quần áo. Trình Dĩ Hoa khoanh tay trước ngực, đứng tựa cửa buồng vệ sinh, nhìn Thẩm Húc Thần đang bận rộn bên trong, nói: “Xem ra, về sau chúng ta có thể dùng chung một tủ quần áo.” Bọn họ mặc quần áo của nhau rất vừa vặn.

“Giờ đã có thể mặc chung.” Thẩm Húc Thần đáp. Cậu là nam nhân thành thục, phải biết cách bảo vệ lòng tự trọng của bạn trai nhỏ. Không phải mờ mịt muốn sống chung sao? Bạn trai nhỏ muộn tao đã nói đến vậy rồi, cậu cứ thế mà đáp ứng cho người ta vui đi.

Trình Dĩ Hoa cười: “Em quả nhiên thích mặc quần áo của anh…mấy cô gái trong tiểu thuyết ngôn tình cũng giống vậy, thích mặc áo sơ mi của bạn trai chạy nhảy trong phòng… anh không có áo sơ mi, mặc đồ thể thao có ủy khuất em không?”

“…Ha ha, em thật sự sẽ đánh anh đấy, đừng tưởng em không nỡ đánh anh!” Thẩm Húc Thần quyết định thu hồi ý tưởng vừa nãy, là một nam nhân thành thục, cậu tuyệt đối không thể dung túng bạn trai nhỏ của mình, bởi vì người này tuyệt đối là kiểu cho dương quang liền sáng lạn, cho nhan sắc liền mở phường nhuộm, được đăng chân lân đằng đầu!

Nhìn bộ dáng tạc mao của người yêu, Trình thiên tài cảm thấy vừa lòng thỏa dạ.

Mọi thứ được thu thập xong, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa cùng đi tới siêu thị. Thẩm Húc Thần đẩy xe đẩy đi theo sau Trình Dĩ Hoa, nhìn Trình Dĩ Hoa lựa chọn rau quả, chỉ chốc lát sau, trong xe để không ít rau dưa hoa quả tươi ngon. Siêu thị này nằm ở chỗ đắc địa, lưu lượng khách lớn, bởi vậy đồ ăn đều luôn tươi mới.

“Muốn ăn khoai tây sốt chua cay anh làm…” Thẩm Húc Thần nói.

“Vậy lấy thêm vài củ khoai tây, trong nhà vẫn còn ớt xanh. Muốn ăn thịt gì? Hầm canh xương hay mua thịt ba chỉ về làm thịt kho tàu? Em có muốn ăn cá không?” Trình Dĩ Hoa hỏi.

“Mua xương đi… muốn uống canh.” Thẩm Húc Thần nói.

“Được. Mua thêm chút sữa bò đi, lần trước cụ nội cho anh chút hồng trà, anh cảm thấy hương vị không tệ lắm, tối về làm trà sữa cho em uống.” Trình Dĩ Hoa nói.

Nam sinh đi siêu thị cũng nhanh, hai người lượn một vòng trong khu rau quả xong lại mua thêm mấy đồ cần thiết khác, nhìn thời gian cũng không mất bao lâu. Trình Dĩ Hoa dẫn Thẩm Húc Thần tới khu ăn vặt, kỳ thật, hai người bọn họ đều không phải người thích ăn vặt, nhưng đây là lần đầu cả hai đi siêu thị cùng nhau, bởi vậy vẫn chưa muốn đi tính tiền luôn. Cho dù có là học bá thì sao, mấy người đang yêu nhau đều nhàm chán như vậy đó.

“Đi mua bình khử mùi nữa. Mùi nước tiểu mèo phải dùng bình khử mùi may ra mới xóa được. À, mua thêm chút bột lá chè nữa, bột lá chè có tác dụng tẩy rửa vô cùng mạnh, dùng để rửa bát đĩa tốt lắm. Dùng nước rửa chén gì đó ảnh hưởng không tốt tới da tay. Cũng nên có một ít khăn giấy trong nhà, mua loại đang khuyến mãi này đi, dù sao cũng không dùng nhiều, cảm giác được khuyến mãi đặc biệt có lợi.” Thẩm Húc Thần đề nghị.

Trình Dĩ Hoa nhìn về phía quầy rượu cách đó không xa, nói: “Mua thêm một chai rượu vang nhé? Em uống được rượu không?”

“Tùy anh, tửu lượng em tàm tạm.” Thẩm Húc Thần đến cùng vẫn không thể da mặt dày được như Trình Dĩ Hoa, vẫn không thể nói được câu “Không phải anh có ý đồ đen tối rượu say loạn tính gì gì đó chứ?” ra miệng, đành nuốt trở lại vào bụng.

Bên quầy rượu có nhân viên bán hàng. Thấy Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần như muốn mua rượu, cô nhân viên lập tức chào đón: “Hai anh cần mua gì? Chỗ em có đầy đủ các loại rượu vang! Các anh định mua loại nào? Em có thể giới thiệu với các anh mấy loại.”

“Cay hoặc ngọt, em thiên về vị gì?” Trình Dĩ Hoa hỏi Thẩm Húc Thần.

“Mua loại này đi, cảm giác không tệ lại còn rẻ, chưa tới 30 đồng một chai.” Thẩm Húc Thần nói với Trình Dĩ Hoa.

↑↑↑↑↑↑ Lại trăm miệng một lời hai câu nói khác nhau, về vấn đề tiền tài hai người này qủa thật khác nhau một trời một vực! Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, cảm thấy mình không thể xuống nước được. Tưởng tượng một chút, nhiều năm về sau, nếu người khác có hỏi vì sao cậu và Trình Dĩ Hoa lại chia tay? Cậu không thể trả lời: à, đó là do chúng tôi không hợp nhau về vấn đề tiền tài. Chỉ từng nghe lý do chia tay vì không hợp nhau trong sinh hoạt, còn không hợp nhau vì tiền tài là cái lý do quỷ quái gì?!

Vì thế, Thẩm Húc Thần chân thành nói: “Em không hiểu cái này lắm… anh chọn đi.” Đời trước, cậu chọn làm bác sĩ ngoại khoa, cho nên cơ bản không đụng tới rượu mấy vì nó có thể làm tê liệt thần kinh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính chính xác trong động tác. Sau này khi xảy ra chuyện, suốt ngày ở trong nhà không gặp ai có thể làm bạn rượu với mình, bởi vậy tửu lượng cậu cũng tạm được nhưng độ hiểu biết về các loại rượu vang, rượu đế thì không nhiều, cậu biết nhiều loại bia hơn rượu.

Cô nhân viên nóng lòng muốn thử nghe vậy đang định đứng ra phổ cập khoa học cho soái ca một chút, thì soái ca còn lại đã chỉ vào mấy bình rượu nói: “Bình này, bình này và bình này, đều gói lại cho tôi.” Cô nhân viên lập tức xoay người đi lấy rượu, tranh thủ bán được nhiều một chút mới là chuyện chính yếu, soái ca cũng không thể mài ra ăn được!

Trình Dĩ Hoa lại nói với Thẩm Húc Thần: “Mấy chai rượu này tương đối kinh điển, lúc trở về, em có thể thử xem. Về sau em sẽ càng lúc càng thích uống loại rượu này.”

Thẩm Húc Thần cố nén câu “Mua ba chai quá lãng phí” trở vào bụng, mỉm cười nói: “Đều nghe lời anh.”

Lúc xếp hàng thanh toán, Trình Dĩ Hoa đột nhiên nhớ tới trong nhà không có lá mùi. Lúc hầm canh bỏ thêm mấy lá mùi vào sẽ ngon hơn. Trình Dĩ Hoa bảo Thẩm Húc Thần đi lấy lá mùi còn mình tiếp tục đứng xếp hàng chờ thanh toán, sau khi Thẩm Húc Thần đi rồi, Trình Dĩ Hoa lại cảm thấy nhàm chán. Hắn liền đứng nghiên cứu những thứ để trong tủ đồ đặt cạnh quầy thu ngân.

Vì thế, khi Thẩm Húc Thần cầm lá mùi trở về, liền nhìn thấy Trình Dĩ Hoa đang ngẩn người nhìn chằm chằm mấy hộp! Bao! Cao! Su! dường như đang do dự có nên vươn tay ra lấy hay không. Thẩm Húc Thần lập tức trở nên quẫn bách. Hiện tại đã nghĩ tới chuyện này có phải tốc độ quá nhanh rồi không?! Trai – cả hai đời đều tơ – có chút không thích ứng nổi!

Rốt cuộc, Trình Dĩ Hoa cũng vươn tay ra. Thẩm Húc Thần trơ mắt nhìn Trình Dĩ Hoa cầm một hộp…. Kẹo! Bảy! Màu! ở bên cạnh đống bao cao su.

Trình Dĩ Hoa rất nhanh đã trông thấy Thẩm Húc Thần, thấy Thẩm Húc Thần đứng đực ở đó, biết bộ dáng do do dự dự vừa rồi của mình đã bị Thẩm Húc Thần nhìn thấy. Sự tình Trình Dĩ Hoa vẫn kiệt lực che dấu bây giờ đã bị bại lộ hoàn toàn. Trình Dĩ Hoa chớp mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “A, kẹo này, kẹo này nhìn qua ăn rất ngon… có phải em cảm thấy anh rất ngây thơ?”

“Sẽ không, kẹo bảy màu rất ngon, anh có thể lấy thêm một hộp nữa.” Thẩm Húc Thần mặt không biểu tình nói.

Thực xin lỗi, là em rất đen tối.

Hết chương 96


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui