Mặc dù Phương Lận Chi nói rằng Khang Tư Cảnh sẽ về nhưng để chắc chắn, trước khi Phương Tình về nhà cũ của nhà họ Khang thì gọi điện cho Khang Tư Cảnh.
Điện thoại đổ chuông không bao lâu thì đã thông, Phương Tình cũng không nói nhảm, hỏi thẳng anh: “Tư Cảnh, anh có về Hương Chương Viên không?” Hương Chương Viên chính là nhà cũ của nhà họ Khang.
“Có về. Nếu em không muốn về thì tôi sẽ nói với ông nội một tiếng, đúng lúc là bây giờ em cũng đã đi làm, tôi sẽ nói với ông là công việc của em bận rộn, chắc ông cũng không thể nói gì đâu.”
Trước kia khi bên đó gọi hai người về thì hầu như chỉ có một mình Khang Tư Cảnh về, ông nội hỏi đến thì Khang Tư Cảnh tìm đủ mọi lý do để lừa ông.
Vừa nghe Khang Tư Cảnh nói vậy thì Phương Tình bỗng chốc có chút hổ thẹn, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, “Mẹ em cũng mới vừa gọi cho em, em nói với bà là em sẽ về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em muốn về?” Giọng điệu rõ ràng là không tin.
Cô cũng hiểu vì sao Khang Tư Cảnh lại hỏi cô như vậy, sau khi hai người kết hôn thì rất ít khi xuất hiện cùng nhau trừ lúc ở nhà.
“Em sẽ về, khi nào anh hết bận, có muốn về cùng em không?”
Bên kia im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi trước mắt còn một số việc chưa xử lý xong, nếu em tan làm rồi thì em về trước đi.”
“Được.” Phương Tình ngoan ngoãn trả lời rồi ngắt điện thoại.
Đến được Hương Chương Viện đã là một giờ sau, Hương Chương Viên trước đây là khu nhà của chính phủ, mấy năm trước chính phủ đầu tư, xây dựng lại nơi này rồi xây biệt thự ở đây, Vì người sống ở đây đều là quân nhân và cán bộ được nhà nước bảo vệ nên an ninh cực kỳ nghiêm ngặt. Cũng may sau khi cô gả cho Khang Tư Cảnh thì Khang Tư Cảnh đã làm cho cô một cái thẻ ra vào, vì thế cô có thể tự do ra vào nơi đây.
Hẳn là biết bọn họ sắp về, nhà họ Khang đã mở sẵn cổng, Phương Tình vừa đậu xe vào gara thì thấy một chiếc Land Rover chạy vào, ở nhà họ Khang, ngoài Khang Tư Cảnh ra thì không ai lái Land Rover cả cho nên cô đoán chính là xe Khang Tư Cảnh. Cứ nghĩ anh bận thì rất lâu mới đến, không ngờ chân trước cô vừa đến thì sau lưng anh đã đến rồi.
Phương Tình cũng không vội đi, chờ Khang Tư Cảnh đậu xe xong, cô đang định bước đến chào hỏi anh thì sau khi thấy anh xuống xe, một người khác cũng bước xuống từ ghế phụ lái.
Là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trên chân mang đôi giày cao mười phân, mặc một chiếc đầm không tay màu đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu vàng nhạt, đeo một chiếc túi nhỏ, cách trang điểm thời thượng nhưng cũng không làm cho người ta thấy thô tục, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô ấy đều mang theo khí chất cao quý, loại khí chất mà không phải ai ăn mặc thời thượng đều có thể bắt chước được.
Tóc của cô ấy rất đẹp, tóc thẳng đen dài, tựa như trời sinh đã bóng mượt như vậy, mái tóc đen càng làm nổi bật lên gương mặt trắng trẻo, thanh tú của cô ấy, là kiểu trắng khỏe mạnh, không phải trắng nhờ vào trang điểm mà là loại trắng mịn do được sống một cuộc sống sung sướng, an nhàn.
Diện mạo cô ấy không hẳn là rất xuất chúng, có thể vì khí chất độc đáo nên dù cho diện mạo chỉ sáu điểm thì cũng thành tám điểm.
Phương Tình nhận ra người này, cô ấy tên là Cao Niệm Vi, là con gái của người bạn thân với nhà họ Khang, cùng Khang Tư Cảnh lớn lên, cũng xem như là thanh mai trúc mã với Khang Tư Cảnh, nghe nói trước khi Khang Tư Cảnh và cô kết hôn, nhà họ Khang luôn có ý muốn Khang Tư Cảnh cưới con gái bạn thân này làm vợ.
Cao Niệm Vi chính là loại fan cuồng của Khang Tư Cảnh, từ nhỏ đã quyết tâm muốn gả cho anh, ngay cả khi anh kết hôn, vị đại tiểu thư này vẫn quyết chết không buông, lợi dụng ưu thế hai người quen biết nên thường xuyên lượn lờ trước mặt Khang Tư Cảnh tìm cảm giác tồn tại.
Nhưng kiếp trước, sau khi cô ly hôn với Khang Tư Cảnh thì Khang Tư Cảnh vẫn không đến với Cao Niệm Vi, từ đó có thể nói, Khang Tư Cảnh dường như không có bất kỳ hứng thú nào với cô ấy, vừa nghĩ thế thì cô có chút cảm thông với Cao Niệm Vi.
Kiếp trước, Cao Niệm Vi có dây dưa với Khang Tư Cảnh hay không, cô cũng không quan tâm, nhưng hiện tại thì không như vậy, cô muốn bảo vệ tốt cuộc hôn nhân với Khang Tư Cảnh, đối với những phụ nữ bên cạnh anh thì nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phương Tình, cô cũng đến à?” Cao Niệm Vi sau khi nhìn thấy cô thì chào hỏi một cách thân thiết, thái độ của cô ấy rất hòa nhã, cách đối xử cũng thân thiện, không có một chút ra vẻ đại tiểu thư.
“Vâng, cô Cao.” Phương Tình cũng sảng khoái đáp lại, nói xong thì cô nói với Khang Tư Cảnh: “Em không nghĩ anh đến nhanh vậy.”
Khang Tư Cảnh trả lời, “Xong việc thì đến.”
Khang Tư Cảnh vừa mới mở miệng thì Cao Niệm Vi đã xen ngang: “Mọi người đều đến rồi thì cùng vào thôi, chắc ông nội trông lắm, đi thôi Phương Tình, hiếm khi cô đến, ông nội thấy cô đến chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Cao Niệm Vi chào hỏi cô thân thiết một cách tự nhiên, trong lời nói đều lộ ra vẻ thân thiết với nhà họ Khang, cảm giác tựa như là chủ nhà tiếp đón khách. Cô Cao này dường như quên rằng cô mới là vợ Khang Tư Cảnh, là người nhà chân chính của nhà họ Khang.
Sau khi Cao Niệm Vi xuống xe thì luôn đi sát bên Khang Tư Cảnh, dù chưa đến nỗi thân mật dính sát như tình nhân nhưng dựa gần vào người đàn ông đã có vợ như thế thì cũng rất xốn mắt, hai người cùng nhau lớn lên thì thôi nhưng cũng không phải anh em ruột thịt, biết rõ Khang Tư Cảnh đã kết hôn mà vẫn dựa gần anh như vậy, thật sự có chút khó chịu.
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ không thèm quản Cao NIệm Vi nếu Cao Niệm Vi có xem cô là người ngoài không nhưng hiện tại thì cô thấy cần phải nhắc nhở Cao Niệm Vi một chút, làm cho cô ấy biết ai mới là bà chủ thật sự của cái nhà này.
Phương Tình tự nhiên như không mà đi đến bên kia Khang Tư Cảnh, lúc này, một tay Khang Tư Cảnh đút vào túi, một tay cầm quà cho người lớn, mà cô đúng lúc ở bên phía tay đút túi. Khuỷu tay anh hơi gập lại, chừa ra một khe hở như thể đang chờ cái gì xuyên qua vậy.
Phương Tình cắn môi do dự một lúc, nghĩ dù sao vợ khoác tay chồng cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa cô không muốn xa lạ với Khang Tư Cảnh như vậy mà tạo cơ hội cho Cao Niệm Vi, vì thế cô cảm thấy mình phải thân mật với chồng một chút mới được, phải để cho cô ấy biết là hai vợ chồng cô không có vấn đề gì cả.
Nghĩ vậy, Phương Tình cắn răng một cái, làm ra vẻ tự nhiên mà kéo cánh tay Khang Tư Cảnh, lúc vừa kéo thì cô cảm thấy cánh tay Khang Tư Cảnh hơi run lên, giống như làm chạm vào vật nóng vậy.
Anh quay đầu lại, ánh mắt quét từ cánh tay cô đang kéo, sau đó nhìn đến cô, mày anh hơi nhíu lại, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên còn có chút bối rối, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh lại quay đầu đi, sắc mặt vẫn như thường, tựa như cũng không quá để ý nhưng cũng không có rút tay đi.
Phương Tình thở phào nhẹ nhõm, cô chưa từng nghĩ có một ngày khoác tay Khang Tư Cảnh lại có thể làm cô sung sướng như vậy, cô cố gắng nén kích động nhỏ trong lòng mà hỏi anh: “Lúc nãy anh bận gì vậy, em còn tưởng trễ lắm anh mới đến, không ngờ anh xong việc nhanh thế.” Là dùng giọng nói dịu dàng thân thiết của vợ đối với chồng.
“Có mấy giám đốc không vui, tôi đứng ra trấn an họ một chút, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì nên xử lý cũng nhanh thôi.”
Lúc anh nói chuyện không có nhìn cô, trả lời đâu ra đấy, giống như là đang giải quyết công việc vậy.
Chuyện kia chẳng qua chỉ là mào đầu, sau đó Phương Tình thật tự nhiên hỏi chuyện mà bản thân muốn biết, “Vậy sao anh lại đến cùng cô Cao vậy?”
“Ông nội cũng có mang mấy món về cho Niệm Vi nên gọi cô ấy qua lấy, chỗ cô ấy ở cách công ty tôi không xa nên đi chung với tôi.”
Vẫn là cách trả lời đâu ra đấy nhưng giọng điệu nghiêm túc của anh lại làm cho Phương Tình thở phào nhẹ nhõm, xem ra ông Khang thật sự chỉ là tiện đường cho cô ấy quá giang thôi.
Đi phía bên kia Khang Tư Cảnh, Cao Niệm Vi kỳ thực đã sớm thấy Phương Tình khoác tay Khang Tư Cảnh, sắc mặt cô ấy cũng không thay đổi gì nhiều chỉ là sau khi Phương Tình hỏi xong thì cười trêu ghẹo nói: “Thì ra ngày thường Phương Tình cô quản anh Tư Cảnh chặt vậy luôn à, nhưng mà cô hỏi han anh ấy giống như là hỏi cung tội phạm, không sợ làm anh ấy nổi giận sao?”
Khang Tư Cảnh làm việc rất có nguyên tắc hơn nữa vì môi trường lớn lên nên có thể nói anh chính là vị hoàng từ lớn lên trong ánh hào quang. Sau khi trưởng thành thì tiếp quản công ty, lãnh đạo hàng chục ngàn nhân viên, mà loại cấp trên này thì chỉ có anh quản người khác chứ làm gì có cửa cho người khác quản anh, chắc anh cũng không thích người khác tra hỏi chuyện của mình.
Nhưng chỉ là hỏi mấy câu đơn giản, còn chưa đến mức tra hỏi anh, Cao Niệm Vi nói như vậy, nghĩ đơn giản thì chỉ là đùa vui với cô nhưng nghĩ sâu hơn chính là cố ý dẫn dắt, muốn cho Khang Tư Cảnh cảm thấy cô đang cố ý quản thúc anh, không cho anh tự do.
Trong lòng hồi hộp, Phương Tình ngẩng đầu nhìn qua Khang Tư Cảnh, vẻ mặt của anh lại thật bình thường, nhìn qua không giống như là đang tức giận, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Khang Tư Cảnh cũng không phải là loại người mà ai cũng có thể dắt mũi.
Cứ coi như tâm lý cô đen tối đi, cô cảm thấy Cao Niệm Vi là cố ý dẫn dắt, cô cũng không muốn chịu thua. Phương Tình tuyệt nhiên không bị ảnh hưởng, trái lại còn dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn Khang Tư Cảnh, dùng giọng điệu dịu dàng làm nũng nói: “Vợ quản chồng mình không phải bình thường lắm sao, anh nói đúng không Tư Cảnh.”
Cô rõ ràng nhìn thấy đuôi mắt Khang Tư Cảnh giật giật, anh quay sang, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Thực tế, Phương Tình tự cảm thấy cách này của cô có chút lớn mật, Khang Tư Cảnh cũng không phải ngốc nghếch, thái độ của cô như vậy không khác gì muốn kéo Khang Tư Cảnh về phe mình, mặc kệ anh đứng về phe ai thì cũng sẽ có người phải mất mặt, một bên là người vợ trên danh nghĩa của anh, một bên là cô gái lớn lên cùng anh.
Phương Tình cảm thấy cô đánh cược hơi lớn, quan hệ của cô và Khang Tư Cảnh có thể còn xa xôi hơn nhiều so với quan hệ của anh và cô gái nhỏ kia.
Nếu như Khang Tư Cảnh phủ nhận hoặc giữ im lặng mặc kệ lời cô nói thì cô thật sự sẽ không còn bậc thang để xuống.
Khang Tư Cảnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một lát, sau đó khóe miệng anh hơi nhếch lên, cũng không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm giác ánh mắt của anh đột nhiên dịu dàng đi mấy phần, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, “Em nói đúng, vợ nên quản chồng, em nên quản tôi như vậy.”
Phương Tình: “...”