Học Muội, Theo Anh Về Nhà Đi

Tiểu Huyền cứ như vậy dắt Nhã Hinh đi thăm thú từ nơi này đến nơi khác trong tứ viện. Đến khi Nhã Hinh không chịu nổi nữa, lên tiếng:

“Tiểu Huyền à, có thể gọi tôi là Nhã Hinh... Lão phu nhân cũng nói không cần câu nệ tiểu tiết mà”

Tiểu Huyền có chút ngạc nhiên. Người con gái này không giống như những vị thiên kim tiểu thư từng theo cha mẹ đến đây. Cô ấy rất thanh khiết, phép tắc, lại không chút giả tạo, trên người cũng không có cầu kì. Nhớ đến những thiên kim kia, lúc nào cũng ngồi bên lão phu nhân cùng phu nhân, nịnh nọt vài ba câu, rồi khi đi tham quan thì làm vẻ đanh đá, lộ bản chất với người hầu. Cả người các cô ấy nồng nặc mùi nước hoa khó chịu, quần áo trên người chắc cũng phải chuẩn bị rất cản thận rồi mới tới. Tuy nhiên vị Nhã Hinh tiểu thư này rất đơn giản chỉ là một chiếc váy đầm màu hồng nhạt, chân đi giày búp bê màu trắng, tóc buộc gọn gàng. Đi với cô cũng rất coi trọng cô. Cô giới thiệu gì cũng nghe, rồi bình luận rất thú vị, Nhưng là cô không ngờ vị tiểu thư này trực tiếp bảo cô gọi tên cô ấy

“Tiểu thư à, cái này” – Tiểu Huyền còn chưa kịp nói xong đã bị Nhã Hinh lườm

“Nếu còn gọi tôi là Tiểu thư thì chúng ta không cần phải đi tham quan nữa”

“Được rồi được rồi, cô Nhã Hinh”

“Haizzzz, Tiểu Huyền này, nhìn cô còn trẻ vậy, cô bao nhiêu tuổi rồi?” – Hinh bắt đầu bắt chuyện

“Tôi 17 tuổi”

“Nhaz, nhỏ tuổi hơn ta. Em có đi học không?”

“Nhờ phúc của lão phu nhân, em được đến trường học đến hết 12 ạ. Cảm ơn tiểu thư quan tâm” – Tiểu Huyền trả lời nhưng Nhã Hinh có chút không vui

“Em rất không biết nghe lời nhaz... Em mới vừa rồi gọi tôi là gì hã”

“Vâng, tại chưa có quen lắm. Chị Nhã Hinh”

“Ngoan lắm”

Nhã Hinh xoa đầu Tiểu Huyền, Tiểu Huyền cũng không cảm thấy áp lực nữa. Nhìn thấy nụ cười của Hinh khiến cô như nhìn thây tia nắng mặt trời sớm mai vậy

“Chị Nhã Hinh, đi nãy giờ chắc chị mệt rồi, để em đi rót giúp chị ly nước nhaz”

“Ừ, rót giúp chị hai ly nhé, làm phiền em quá rồi”

“Chị đừng nói vậy, đó là bổn phận của em mà”

Nói rồi Tiểu Huyền xoay người đi, để lại Nhã Hinh một mình ở nơi đây tận hưởng. Cô lướt lướt tay trên mặt hồ, nghịch nước, trong mắt hiện lên tia thích thú. Rồi bỗng phát hiện ra có một chiếc xích đu trong vườn, con bé liền tiến lại, ngồi xuống, đung đưa xích đu, cảm giác thật thích. Nhã Hinh cứ ngồi như vậy, không hề hay biết có một ánh mắt đang nhìn mình

Trương Thái Phong buồn chán định đi dạo trong vườn, không ngờ lại có thể thấy được một cô gái thanh tú ngồi đong đưa xích đu. Nhìn cô tựa như một tiểu thần tiên xinh đẹp, rạng ngời, không nhiễm bụi trần. Tiểu Huyền rót đến 2 ly nước. Thấy thiếu gia nhà cô đứng đó, mặt đỏ ửng lên. Thiếu gia chính là soái ca đó. Nhưng mà đương nhiên cô biết, mình chỉ nên dừng lại ở việc ái mộ thiếu gia thôi, không nên có tâm tư khác. Cô bước đến, nhìn thấy thiếu gia đang nhìn về một hướng. Nhìn theo, thì ra đó chính là tiểu thư Nhã Hinh nhaz. Chợt một hình ảnh xuất hiện trong đầu Tiểu Huyền: Không biết Thiếu gia cũng tiểu thư Nhã Hinh đứng chung với nhau sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là rất đẹp đôi đi. Lắc lắc đầu ngọ nguậy, cô vẫn nên chào thiếu gia một tiếng

“Thiếu gia”

“Ừ”

“Cô ấy đẹp quá phải không ạ”

“Ừ” – Phong cứ vô thức như vậy rồi chợt phát hiện ra cái gì đó không đúng, quay lại thì thấy ánh mắt tò mò cùng thú vị của Tiểu Huyền, ho nhẹ hai tiếng

“Tiểu Huyền, cô ấy là ai vậy?”

“Cô ấy là khách của Lão phu nhân cùng phu nhân ạ”

:Ta biết rồi, cô mau đi làm việc của mình đi”

“Vâng ạ” – Tiểu Huyền nói rồi không nán lại lâu nữa, đi đến đưa nước cho Nhã Hinh

“Chị Nhã Hinh, nước của chị đây ạ” – Tiểu Huyền đưa hai ly nước cho Hinh. Hinh vui vẻ đón lấy một ly, còn một ly đưa lại cho Tiểu Huyền

“Chị đương nhiên không thể uống hết hai ly nhaz, cho em đó”

Tiểu Huyền xúc động. Ngoài đại tiểu thư, thì đây là vị tiểu thư đầu tiên cô gặp biết quan tâm đến người cấp dưới như cô

Một màn này thu hết vào mắt Phong. Cô bé này, thật đặc biệt. Cô chính là tiểu thần tiên nhu thuận mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui